Chương 4
“A Dung à, ủ pháp Quỳnh Chi Vân này thật ra là thượng thần Huyền Khê dạy ta, tiên tài cũng được lấy từ Đào Đô Sơn. Gần đây trong nhà ta có việc bận, không rảnh dạy ngươi. Đây là phối phương, tự ngươi tìm tòi mà học đi, ta đã nói tốt với Hổ Miêu của Đào Đô Các rồi, để nó dẫn ngươi vào sau núi Đào Đô Sơn.” Nói xong, Chức Nữ nương nương không quay đầu lại đi mất.
(Tài trong tiên tài (仙材) ở đây là vật liệu, nguyên liệu)
A Dung cầm phối phương, có chút nhảy nhót mà chạy về hướng Đào Đô Các. Nào biết, Hổ Miêu chết tiệt nọ đã sớm chờ ở ngoài cửa, không nói hai lời, đem nàng ném vào phía sau núi của Đào Đô Các, mặc cho nàng hô khản giọng, cũng chỉ có thể hoạt động trong phạm vi sau núi, căn bản không thấy được mặt Huyền Khê. Tiểu A Dung nhịn không được ở trong lòng ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông của Hổ Miêu.
Trong phối phương chỉ có hai mục tiên tài, thứ nhất là mận Trân Quỳnh, thứ hai là mật Tinh Chi.
Mận Trân Quỳnh này vốn là dị chủng thiên địa, chỉ phía sau núi của Đào Đô Sơn mới có một gốc. A Dung ước chừng ở sau núi quanh quẩn 2 ngày, tránh thoát vô số trêu chọc cùng công kích của tiên cầm tiên thú, cuối cùng cũng tìm được cây mận Trân Quỳnh. Đúng mùa cây đầy quả sáng muốn mù mắt người, A Dung hoan hô một tiếng nhào qua, kết quả nghênh đón nàng, là vô số Viên Hầu từ khoảng không xuất hiện, hơn ngàn vuốt khỉ cùng nhau chụp vào nàng, nàng phải sử dụng tiên lực từ lúc bú sữa mẹ mới thoát thân khỏi đàn khỉ.
(Viên Hầu (猿猴): vượn và khỉ)
Một thân tổn thương máu chảy đầm đìa, A Dung từ nay về sau bắt đầu quá trình quang vinh chiến đấu với đàn tiên vượn. Liên tục một tháng, bất luận A Dung dùng sắc dụ, đồ ăn dụ, đe dọa, chửi đổng cùng vô số loại thủ đoạn, chỉ cần nàng tiếp cận cây mận trong vòng năm thước, đàn Viên Hầu sẽ xuất hiện trước mặt nàng mà ra sức đánh, không nương tay chút nào.
Mỗi khi nàng ở bên một dòng suối nhỏ rửa sạch miệng vết thương máu chảy đầm đìa của chính mình thì con Hổ Miêu chết tiệt kia không hiểu sao xuất hiện, ôm bụng cuồng tiếu, phát ra tiếng kêu khó nghe. A Dung cắn răng, liều mạng áp chế suy nghĩ xúc động muốn bóp chết Hổ Miêu, an ủi mình: “Không nên tính toán với súc sinh mà chính mình cũng không biết là hổ hay là mèo này.”
Cứ như vậy, A Dung cùng đàn Viên Hầu giằng co ba tháng, bị thương ngược lại dần ít đi, đi đứng cũng nhanh nhẹn không ít, thế nhưng mận Trân Quỳnh này lại thế nào cũng không lấy tới tay được.
Một ngày nọ, A Dung ẩn núp trên sườn núi không xa cây mận, xa xa nhìn vào cây mận Trân Quỳnh bị đàn vượn bao quanh, nghĩ đến rất nhiều kế mà không khả thi. Đang chuẩn bị khóc lớn một hồi, hai mắt đẫm lệ mông lung, lại thấy tuyết y nhợt nhạt của thượng thần Huyền Khê, tà áo mỏng bồng bềnh mà tới. Hắn đến gần cây mận, cách cây mận 5 thước thì đứng lại, tiện tay ném mấy con cá nhỏ đến dưới tàng cây, sau khi đàn Viên Hầu tranh cướp một trận, liền có vài con Viên Hầu lên cây hái mấy quả mận Trân Quỳnh ném cho thượng thần Huyền Khê. Huyền Khê tiếp được quả mận, khóe môi chứa một nét cười, nhẹ nhàng đi xa.
A Dung ở bên cạnh bị nụ cười của Huyền Khê làm mất hồn phách ước chừng nửa ngày, Mão Nhật tinh quân cũng sắp vội vàng tan ca, nàng mới ngao một tiếng chạy thẳng đến dòng suối nhỏ. Cá mà Huyền Khê ném ra chính là một loại Thanh Thạch Ngư đặc biệt có trong dòng suối nhỏ này. Nàng không kiên nhẫn thả câu, cởi bỏ áo khoác chỉ mặc quần áo trong nhào vào dòng suối nhỏ anh dũng bắt cá. Bắt lấy bắt lấy, bất tri bất giác đã theo dòng suối nhào ra thật xa, dòng suối nhỏ phía trước nhập vào một ao hồ sâu. A Dung bị dòng suối nhỏ xông đến không kìm hãm được, một đầu đâm vào hồ sâu, sau khi uống ừng ực mấy ngụm nước, lúc này mới nỗ lực thò đầu lên mặt nước. Nàng há to mồm thở hồng hộc, sau đó, cũng không khép lại nữa.
Giữa lòng hồ sâu có một tảng đá Thanh Ngọc, rõ ràng dựa nghiêng trên đá là một nam tiên tuyệt sắc, hắn tựa hồ vừa mới tắm rửa qua, quần áo nửa khép, da thịt như ngọc, tóc dài như mực thả xuống, con ngươi lấp lánh thần quang. Chỉ thấy ngón tay hắn trơn bóng như được gọt giũa nhẹ nhàng để dưới cằm, tà tà liếc A Dung, nhẹ giọng hỏi Hổ Miêu bên người: “Đó là cái gì?”
Hổ Miêu khinh bỉ duỗi mình, hung tợn nhe răng với A Dung.
Cá trong lòng bắt đầu chạy trốn bốn phía, A Dung bất chấp hoa si, cũng bất chấp quần áo không chỉnh tề, ở trong đầm nước dùng sức một chút đem đám cá đều bắt giữ trở về. Lại ngẩng đầu lên, Huyền Khê đã sớm không thấy.
Lén lút thừa dịp bóng đêm, A Dung kín đáo đến cách cây mận Trân Quỳnh năm thước, đàn Viên Hầu đã bắt đầu hưng phấn xôn xao. Xét thấy nhân phẩm chính mình ở trong lòng đám Viên Hầu khẳng định không tốt như thượng thần Huyền Khê, A Dung quyết định ném nhiều cá hơn. Vì thế, nàng đem mấy chục con cá vất vả lắm mới bắt được theo trí nhớ ném qua, đàn Viên Hầu đón “mưa cá” hưng phấn đến thét chói tai. Sau một trận ầm ĩ, đàn Viên Hầu rốt cục nhớ tới việc cảm tạ A Dung, không hẹn mà cùng nhau bò lên trên cây mận, mỗi con một quả mận Trân Quỳnh, cứ hướng đầu A Dung mà ném tới. A Dung dưới sự không hề chuẩn bị, chỉ có thể mặt mũi bầm dập quỳ rạp trên mặt đất bị chôn trong đống quả mận Trân Quỳnh chờ mong đã lâu.
Kế tiếp, A Dung tiến vào chiến đấu với ong Tinh Chi. Ong Tinh Chi nghe nói thiên hạ chỉ có mấy nơi tiên khí nồng đậm nhất mới có, cơ thể mỗi con kích thước như hạt gạo, trừ ánh mắt màu đỏ tươi điểm trên đầu ra, toàn thân trong suốt. Ong Tinh Chi độc tính kinh người, sản lượng mật rất ít, nhưng mật Tinh Chi lại có thể trị liệu nội thương sau khi tiên nhân độ kiếp tạo thành, lại càng là bảo bối tốt ngưng thần tĩnh khí phòng ngừa tâm ma. Đáng tiếc, đối với nhãn thần không tốt chút nào của A Dung mà nói, có thể tận lực tìm kiếm 8 ngày mới phát hiện một tổ ong Tinh Chi thật sự là không dễ dàng gì.
Đối phó loại ong này, không thể dùng trí, chỉ có thể tiến công!
Lần đầu tiên, A Dung bị ong Tinh Chi nhìn chằm chằm trong nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh. Ước chừng ngủ mê năm ngày đêm. A Dung đói tỉnh, khổ đại thù thâm nhìn chằm chằm Hổ Miêu sắp cười đến gãy lưng, hung tợn nhét mận Trân Quỳnh vào trong miệng mình.
Lần thứ hai, A Dung tiếp cận đến buồng ong trong vòng năm thước, hôn mê bất tỉnh, ngất dài đến ba ngày đêm.
Lần thứ ba, A Dung tiếp cận đến buồng ong trong vòng ba thước, lại ngất hai ngày đêm.
Lần thứ tư, A Dung chỉ đợi nâng tay là có thể ôm lấy buồng ong, đáng tiếc, lại hôn mê một ngày đêm.
Một lần cuối cùng, A Dung ôm buồng ong hôn mê một đêm. Sau khi tỉnh lại dùng mặt heo cuồng tiếu với buồng ong một trận, khiến Hổ Miêu sợ tới mức quyết đoán ngưng hẳn sự nghiệp cười nhạo, chạy đến phía sau Huyền Khê không bao giờ muốn gặp nữ yêu quái này nữa.
Đêm đến, nữ yêu quái đối mặt với một đống mận Trân Quỳnh cùng buồng ong trong suốt mà ngẩn người, toàn bộ tiên tài đây rồi, vậy kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?