Chương 6: Thái Thường muốn đi thi (thượng) . .
Chăn gấm dưới thân rơi xuống vùi thành một khối, Thái Thường rơi vào vòng tay hắn bị đè lên chiếc giường rộng rãi.
“Ồ? Giường của ngài mềm mềm, nhẵn nhẵn, thoải mái hơn so với cây đèn kia của ta, về sau ta có thể ngủ ở chỗ của ngài hay không?”
Biết rõ nàng say, Hào Hành xoa xoa gò má đỏ ửng của nàng, thổi vào tai nàng, nói: “Đây là do tự tiểu tiên ngươi nói, ngày mai thức dậy không cho phép đổi ý.”
Thái Thường vùi vào ngực hắn gật gật đầu, trong mơ hồ cảm thấy người bên cạnh này thật sự muốn tốt bao nhiêu có bấy nhiêu, vừa ôm vừa nhẹ xoa đầu nàng, còn cho ngủ giường tốt như vậy! chỉ còn thiếu mỗi hát ru! Thế gian này ngoại trừ mẹ ra thì không còn người nào khác.
Nhớ mẹ quá đi! Nhớ quá… Nghĩ tới mẹ Thái Thường liền không đề phòng. Nàng đưa chiếc mũi nhỏ áp vào ngực Hào Hành ngửi một cái rồi tiếp tục ôm hắn nói: “Mẹ, mẹ nói xem sao mùi của mẹ lại thay đổi? Có điều có hương hạt sen thật là thơm! Mẹ… Mẹ đón Thái Thường về Nam Hải đi, Thái Thường không muốn ở lại nơi này… Bọn họ đều cảm thấy Thái Thường quá ngu quá dốt… Mẹ đồng ý với Thái Thường được không? Đừng bỏ Thái Thường lại một mình…”
Nàng khóc nức nở dần dần vào giấc ngủ, càng cố vùi vào lòng Hào Hành, khóe mắt nhỏ lệ làm l*иg ngực hắn đều bị ướt.
Hào Hành cúi đầu liếc mắt nhìn, người trong ngực đã sớm đi theo Chu công đánh bài. Liền cười một tiếng rồi thở dài, không nói đến việc mình bị nàng xem như mẹ, rõ ràng cùng nàng lên giường lại có thể làm cho nàng ngủ… Đường đường là Thủy Thần nhất phẩm thiên giới thật sự không có sức quyến rũ như vậy sao?
Hắn cúi người cọ cọ vầng trán của nàng, nóng thế này, rốt cuộc là uống hết bao nhiêu? Hào Hành thay nàng vén kỹ tấm chăn, đi đến chỗ ngày thường nàng vẫn xem kinh thư, trên chiếc bàn chằng chịt những dấu bị nàng dùng móng tay khắc “Nam Hải “, “Sắc quỷ”, “Mẹ” … Còn quyển Bát Thần kinh kia sớm đã bị nàng làm méo mó, vặn vẹo, đầy dấu bôi xóa.
Hào Hành mím môi bật cười. Đó là nụ cười chỉ hiện lên trong chớp mắt rồi lập tức bị che dấu.
Nếu như năm ấy, chưa từng được thấy mình thật sự bị buộc dây tơ hồng với Thái Thường ở Nam Hải trong miếu Nguyệt Lão, hôm nay còn có thể tốt với nàng như vậy không? Nàng là người vợ tiên định mệnh của hắn nên hắn mới phải che chở nàng như thế. Nếu không … chỉ e nàng vẫn còn ở trong điện Lộ Hoa bị ức hϊếp, đến một người bạn cũng không có (giờ phút này Tử Loan bị nghẹn hạt sen sặc gần chết, trừng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía điện Ngẫu thần), ai có thể cứu vớt nàng đây?
Người trên giường ngủ say đến buổi trưa mới mở mắt. Mới vừa mở mắt liền nhanh chóng nhắm chặt mắt lại! Thiên đế Vương Mẫu ơi! Đêm qua là ai mắng thượng thần ? Không phải nàng! Đêm qua là ai nằm ở trong lòng thượng thần sắc quỷ ? Nhất định cũng không phải nàng không phải là nàng! Đêm qua là ai đuổi theo thượng thần chơi trò hôn hôn? Nhất định không phải là nàng không phải là nàng! Đêm qua là ai bị thượng thần đẩy ngã? Ôi… Là nàng là nàng tất cả đều là nàng a!
Nàng bây giờ còn quấn chiếc chăn gấm của người ta! Không muốn sống nữa đâu!
Thái Thường nức nở đưa tay sờ sờ, tốt quá, quần vẫn còn, sờ tiếp, rất tốt, nút áo xiêm y vẫn còn buộc.
Nàng nhanh chóng mở mắt ra nhìn sơ một lượt, thấy trong điện không có bóng người, lập tức như một làn khói hóa thành bấc đèn rút vào trong cây đèn. Thượng thần ơi thượng thần, phù hộ ngài tối nay lại đi hẹn nữ tiên tử kia uống rượu, tiểu tiên sẽ vô cùng cảm kích!
Đợi Thái Thường co lại vào trong cây đèn, Hào Hành hóa nguyên thần từ trong hồ nước bước vào. Trông thấy cây đèn run lẩy bẩy, cười lắc đầu, bấc đèn nhỏ say rượu cuối cùng đã tỉnh giấc.
Trước bữa tối Hào Hành tùy tiện nhắc tới: “Tiểu tiên Thái Thường, bản điện trí nhớ không tốt, tuổi tác lại cao, ngươi giúp đỡ bản điện phán xét xem như thế nào?”
Thái Thường thấp thỏm xuất hiện từ giữa cây đèn, ngay cả mặt của hắn cũng không dám nhìn một cái chỉ đáp một tiếng.
“Ngươi nói, tiểu tiên nhục mạ thượng thần, cưỡng hôn thượng thần, muốn đẩy ngã thượng thần thế cho nên làm ra cử chỉ bất nhã còn luôn miệng tuyên bố muốn chiếm lấy giường thượng thần, cần phải chịu tội gì?”
Thái Thường suýt nữa phun ra một ngụm máu. Đầu óc choáng váng vuốt cạnh cây đèn, ai dám nói hắn tuổi tác đã cao trí nhớ không tốt nàng theo người đó liền!
Ngắm chán chê khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, Hào Hành mới không đùa bỡn nàng nữa, cầm vài cuốn sách sách đặt trước mắt nàng: “Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy thú vị, câu bản điện mới vừa hỏi ngươi chính là khảo đề, tự mình học tập đi.”
Ở Thiên cung cứ trăm năm một lần khảo hạch cương thường* lại bắt đầu. Nghe nói tiên tử qua được cửa ải có thể sẽ được tu vi ngàn năm, Thái Thường liền chảy nước miếng suốt ngày cầm lấy tiên quy đau khổ nghiên cứu.
(cương thường*: 綱常đạo thường của người gồm:tam cương 三綱 (quân thần, phụ tử, phu phụ君臣, 父子, 夫婦) và ngũ thường五常 (nhân, lễ, nghĩa, trí, tín仁義禮智信)).
Hào Hành vốn cho là nàng để ý chuyện mấy ngày trước cùng ngủ chung giường nên cố ý đi sớm về trễ, sợ nàng thấy mình thì xấu hổ. Cho phép nàng ban đêm không cần tu hành, có thể ngủ sớm. Nhưng lại thấy bộ dạng nàng vui vẻ mang bộ sách đến khiêm tốn thỉnh giáo hắn, quả thực không giống triệu chứng ngượng ngùng .
“Thượng thần thượng thần! Nữ tiên tử uống cái gì sẽ có du͙© vọиɠ cởϊ áσ?”
“Vì sao thượng thần một trăm năm mới có thể đổi một cái qυầи ɭóŧ?”
“Tiên tử có ngực lớn thì pháp thuật sẽ cao siêu sao?”
…
Hào Hành bị bộ dạng nhiệt tình lại học hỏi của nàng làm cảm động, nhưng để trả lời sẽ phải kiệt sức cả thể chất lẫn tinh thần: “Tiểu tiên Thái Thường, ngươi có thể hỏi ít chút những vấn đề thoáng như vậy không? Còn nữa, khảo hạch là điều lệ tiên quy, vì sao ngươi đọc bản 《Thiên cung xuân sử 》? … Khoan đã… Ngươi lấy sách cấm này ở đâu ra!? … !”
Thái Thường gặm đào tiên bù lại đầu óc, cộng với mấy ngày thức đêm khổ học cương thường luân lý, e là đọc nữa sẽ chảy máu mũi. Tiểu tiên nga ở bên cạnh giúp nàng nhặt hạt đào mà trong lòng run sợ, sợ nàng đem hạt đào nuốt hết nên đem quả đào đổi thành ngọc lê** . Thậm chí ngọc lê cũng bị nàng nuốt mất, bất đắc dĩ đành phải mang cho nàng một ít quýt Tây Hải, còn không quên thay nàng lột cả vỏ quýt ra.
Hạ quyết tâm, tiểu tiên nga đưa nàng cái gì nàng liền ăn cái đó, nếu thoáng chốc đạt được tu hành mấy ngàn năm, tất nhiên là trăm năm khó gặp được chuyện tốt, nàng muốn thuận lợi vui vẻ thăng cấp thượng tiên, trở về Nam Hải khoe khoang một lần.
Đang khổ đọc, Thái Thường nghe có tiếng ai gọi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thước Diệp đang vác một túi sao to đi ngang qua, thuận đường ghé qua một chút xem nàng ôn tập thế nào.
Thái Thường đem Thiên phổ*** bày trước mắt nàng ấy: “Chị có biết sát hạch gồm các vị thiên thần nào không? Ngẫu nhiên nói vài người cho em nghe thử xem.”
(thiên phổ***: quyển sách ghi quy tắc trên trời)
Thước Diệp mới vừa đi thả sao trở về, ngáp dài nói: “Mẹ chị nhất định là người đầu tiên, an tâm đi, bà sẽ không hỏi em vấn đề quá khó.”
Thái Thường khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Lần trước chị thi, được bao nhiêu tu vi?”
Thước Diệp bấm đốt tay tính toán: “Không nhiều không ít, chín ngàn năm thôi.”
Mắt Thái Thường mở to thèm thuồng muốn dán lên mặt nàng ấy: “Chín ngàn! Vậy không phải thiếu chút nữa là thành thượng thần rồi?”
Thì ra chị họ nàng đã sớm thành bà lão, thế mà ngày thường chị ấy toàn mặc đồ trẻ.
Thước Diệp vênh vênh đắc ý cùng nàng biến hóa một lượt những pháp thuật hôm nay học , Thái Thường vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ. Thước Diệp thu những ngôi sao nhảy múa hỏi nàng: “Em có thể biến hóa thành cái gì? ngoài bấc đèn kia của em ra.”
Thái Thường vạch đầu ngón tay tính nửa ngày, gật đầu, lắc mình một cái, biến thành hạt sen béo ụt ịt. Lại biến thành quả đào to mọng.
Thước Diệp vỗ tay khen ngợi nói: “Đúng là không tệ!”
Thái Thường nấp ở giữa quả đào giữa hô: “Đem em biến lại đi… Em chỉ biết biến thành quả đào, chứ không biết biến quả đào thành em…”
Ban đêm Hào Hành buồn ngủ, thấy cây đèn còn đốt, liền nhẹ nhàng gõ một gõ nói: “Không phải là đồng ý cho ngươi lựa chọn ban ngày không cần thắp đèn sao? Yên tâm đối phó là được rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Thái Thường ngáp một cái bay ra, Hào Hành nhìn thấy hai mắt nàng thâm quầng vừa tròn vừa lớn, thở dài một tiếng: “Ngày thường cũng không thấy ngươi chăm chỉ như thế, nếu lúc đầu sớm chịu khó, những thứ kinh thư kia đã thuộc lâu rồi.”
“Thuộc được kinh thư không thể cho Thái Thường tiên pháp.”
“Không có tiên pháp thì sao?”
“Có tiên pháp thì có thể về nhà nha! Mẫu thân sẽ không cảm thấy mất mặt.”
Hào Hành thoáng chốc mắc nghẹn, thấy khuôn mặt nàng gầy đi một vòng, hai đầu lông mày nhíu lại không cách nào mở miệng nói với nàng
“Trở về Nam Hải rồi có còn muốn quay lại không?”
“Dĩ nhiên không!” Thái Thường xoa xoa hốc mắt hồng lên: “Cháy hết ta cũng không trở lại.”
“Sẽ không nhớ người nào sao?”
“Có chứ.” Thái Thường rất nghiêm túc gật đầu: “Ta sẽ nhớ dì, biểu tỷ, Tứ điện hạ, Tịnh Đế cô nương, còn có thượng thần ngài .”
“A? Cũng sẽ nhớ bản điện sao?”
“Ừ, sẽ nhớ.”
“Tiểu tiên Thái Thường” Hào Hành lẫm bẩm tên của nàng, “Thái Thường… Nhớ kỹ sau khi trở về cũng đừng nhớ ta, nếu không, bản điện rất sợ…”
Hào Hành còn chưa nói hết, xoắn xoắn búi tóc của nàng, thở dài một tiếng đi dạo rồi mới quay về tẩm điện đi ngủ .
Đầu óc Thái Thường dĩ nhiên nghĩ không ra câu hắn nói chưa xong, chẳng qua cảm thấy hắn là thượng thần rất sĩ diện, bị một tiểu tiên không có đầu óc như nàng ghi nhớ thì không thưởng thức lắm.
Nàng không biết rằng trước khi Hào Hành đi ngủ, đã đem câu chưa nói xong kia nói với chiếc lá Bồ Đề ngoài sân: “Bản điện rất sợ, chưa đợi đến phiên nàng tu tiên kết thúc sẽ phải đi Nam Hải xin cưới nàng…”