Chương 16: Thích ăn dấm chua vậy sao? . .
Gần đây Hào Hành dẫn theo vài môn sinh đồng tộc tu tiên, thời gian làm bạn với Thái Thường trong điện liền giảm bớt đi. Không dễ dàng gì đám môn sinh la hét muốn đi Thiên Hà bơi, hắn rảnh rỗi về điện, định gọi Thái Thường cùng nhau đi.
Hương sen thoảng đưa, còn tưởng rằng Thái Thường lại đang ngủ gà ngủ gật, không ngờ vừa vào điện, Hào Hành liền trợn mắt há hốc miệng thấy Thái Thường cầm lấy một xấp thiên thư cổ văn tập trung tinh thần nghiên tập. Thậm chí bên người còn có mấy củ sen búp bê ham chơi cắn giày nàng, nàng cũng không biết.
“Khụ khụ…”
Hào Hành ho nhẹ hai tiếng, thấy nàng quả thật là xem say mê, không có phản ứng nào hết, nhất thời trong long không vui, thứ thiên thư gì mà có thể cướp mất sự quyến rũ của hắn?
“Aiz! Là người nào ăn mất nhân sâm quả rồi?”
“Nhân sâm quả? Ở đâu ở đâu ở đâu? Ta ta!” Thái Thường đặt sách vở xuống nhảy dựng lên, thấy Hào Hành híp mắt hai tay bắt tréo không vui nhìn nàng. Nàng cười hắc hắc, thong thả bước tới nói: “Thượng thần… Ngài đã về rồi!”
“Không phải là ngươi lại đang xem sách cấm chứ?” Hào Hành vòng qua chỗ nàng mới vừa ngồi, kết quả thấy quyển sách Thượng Cổ Huyền Kinh được mở, trong lòng sinh nghi, nói: “Ngươi có thể nhìn hiểu?”
Thái Thường nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, thúc công rất lợi hại, ngài ấy đem những thứ lộn xộn trong sách này đều vẽ thành tranh vẽ, ta vừa nhìn liền hiểu.”
“Thúc công?” Hào Hành gõ nhẹ quyển sách hai cái, Ti Cầm thật đúng là chưa vào hang thì chưa bằng lòng.
“Ừ!” Thái Thường bước tới mở ra vài trang chỉ cho hắn: “Ừ, ngài xem, có vài bức tranh còn có thể động đậy! Thúc công nói chỗ nào sẽ không được chọn, có thể hiện ra hình ảnh! Ngài cũng không phải không biết đầu óc ta không dùng được, trước kia ngài cho ta những quyển sách kia đều buồn tẻ nhàm chán muốn chết. Giờ thúc công dạy ta như vậy, chưa biết chừng một ngày kia ta có thể tham gia thi tuyển Thượng tiên đó!”
Lúc này trong lòng Hào Hành đã thành sông ngòi ngược dòng, núi đá văng tung tóe, một tay khép những quyển sách kia lại rồi phất tay áo đứng dậy. Thái Thường nháy nháy con mắt, tiến đến dè dặt hỏi: “Thượng thần, ngài thấy ở đâu không thoải mái sao?”
“Không có, rất tốt.”
“Hôm nay ngài đã về, ta đi gọi tiểu tiên nga cho ngài làm chút hạt sen xào mật, mễ cao hoa đào đến được chứ?”
“… Ngươi thích ăn thì tự mình ăn.”
“Đám môn sinh của ngài không nghe lời ngài à? Tiểu tiên ta đi thay ngài dạy dỗ bọn chúng!”
“Không nghe lời ?” Mắt Hào Hành lạnh đi, tiện đà cong môi: “Không, bọn họ đều rất nghe lời, nhất là tiên tử Liên Nhi mới tới là thủy linh mà đầu óc thông tuệ, còn cả ngày cùng bản điện dốc lòng thỉnh giáo, để nàng ấy tới điện pha chế trà thơm cho bản điện nâng cao tinh thần tỉnh táo. Ừm, bản điện rất vui mừng!”
Lại là một tiên tử xinh đẹp? ! Thái Thường khẩn trương kéo hắn hỏi: “Ta chưa từng nghe nói ngài mới chiêu môn sinh bên trong có nữ tiên tử nha! Từ khi nào ngài có nữ môn sinh?”
“Liên Nhi nguyên là chị của tiểu tiên phụng dưỡng, nghe bản điện muốn tuyển nhận môn sinh tu tiên, đặc biệt đến lễ bái bản điện, cầu xin bản điện thu nàng làm đệ tử.”
“Liên… Liên Nhi…” Thái Thường vừa nghe tên này đã cảm thấy là một yêu nữ! “Nàng cầu xin ngài thì ngài đồng ý sao! Nói không chừng nàng ta vì thấy tiên lực ngài thâm hậu, muốn tập kích ngài, lấy trộm của ngài mấy trăm năm tinh hoa, ngài không được để mất nha!”
“Liên Nhi chăm chỉ học giỏi, chịu khó tu hành, dù muốn bản điện tặng cho nàng ta mấy trăm năm tinh hoa bản điện cũng có thể đáp ứng .”
“Không được! Ngài còn không có tặng cho ta! Không cho phép cho nàng!”
Hào Hành yêu thương nựng mặt của nàng: “Nói vậy cũng không chính xác, có lẽ ngày mai ra Thiên Hà học, bản điện hứng thú thì đồng ý truyền cho nàng ta.”
Du học? Không phải là biến tướng đi hẹn hò sao! Không được, không thể để cho yêu nữ kia thực hiện được!
“Thượng thần, ta cũng đi vậy có được hay không! Ngài cũng mang ta đi học nha! Tiểu tiên ta cho tới bây giờ chưa từng đến Thiên Hà đó!”
“Hả? Nếu Thái Thường tiểu tiên cũng đi theo chúng ta…sẽ không trì hoãn tiên nghiệp của ngươi chứ?”
“Không đâu không đâu! Trên đường đi ta sẽ mang theo sách!”
“Vậy sẽ không trì hoãn chúng ta dạy học?”
“Không có không có! Ta bảo đảm sẽ yên lặng an tĩnh không ầm ĩ đến mọi người!”
Hừ hừ! Nàng nhất định sẽ “yên lặng an tĩnh” diệt trừ yêu nữ xinh đẹp kia! Thái Thường thầm nghĩ, đến lúc đó sẽ chết quấn quít lấy sắc quỷ thượng thần, không cho phép hắn có một khắc bị yêu nữ kia mê hoặc!
Hào Hành nghe vậy bưng chung trà hoa quả của nàng lên nhấp một ngụm, khóe môi hé mở, nói: “Được.”
Chỉ là hôm sau, Hào Hành đứng ngoài điện trông thấy Thái Thường đem túi lớn túi nhỏ hành lý kéo sau nàng là đám mây nhỏ gầy yếu liền hối hận: “Ặc..Thái Thường tiểu tiên, những thứ này của ngươi là gì?”
“Tịnh Đế tiên tử tặng cho ta hai trăm cân mứt hoa quả nha!”
Thái Thường vừa nói còn thuận tay đút một miếng cho đám mây của nàng: “Mây ngoan mây ngoan, ta bảo đảm ăn xong ngươi có thể thoải mái một chút!”
“… Thái Thường tiểu tiên… Chúng ta chỉ đi một ngày…”
“A? A! Vậy thì gọi môn sinh của ngươi đến cùng nhau ăn!” Thái Thường lườm hắn một cái, thượng thần hẹp hòi ghê chưa!
Hào Hành cười trầm một tiếng: “Có thật là ngươi muốn mang những thứ này đi?”
“Ừ! Là thật!”
“Đã như vậy, cũng tốt!” Hào Hành chỉnh tà áo cho gọi đám mây của mình đến: “Vốn định chuyến này cho ngươi cưỡi chung mây với nàng ta, đúng lúc Liên Nhi chưa được ngự tứ mây, giờ thì dễ dàng để nàng ta cưỡi mây cùng bản điện.”
“Phụt – -” Thái Thường suýt nữa từ trên đám mây rơi xuống.
Hào Hành mừng thầm sờ sờ đám mây của mình, gọi: “Đi thôi, bọn họ đã chờ lâu trước cửa Thiên cung.” Dứt lời liền từ từ bay về phía trước.
Thái Thường mang theo ngàn vạn uất ức, liền bỏ mặc dụ dỗ cuối cùng cũng cho đám mây bay lên đuổi theo .
Trước cửa Thiên cung có đứng vài vị điện quân đến tu, trông thấy Hào Hành đều cung kính gọi một tiếng: “Thượng thần.” Thấy Thái Thường cũng đều hành lễ.
Thái Thường đều quan sát mỗi môn sinh một lần từ đầu đến chân, chỉ là không thấy có nữ tiên tử.
Một vị môn sinh xin phép nói: “Liên Nhi tiên tử đã đi đến cửa Thiên Hà trước.”
Thái Thường nghe vậy âm thầm lầm bầm: hừ! Cũng không biết phải đợi sư phụ sao? Thế là chính mình lại dám đi trước! Cũng tốt cũng tốt! Không cần nhìn nàng ta cùng sắc quỷ ngồi chung một đám mây .
“Nghe nói Liên Nhi tiên tử tướng mạo xinh đẹp thông minh, Thái Thường ta nhất định phải tự mình đến chào hỏi!”
Nàng cố ý nói lớn tiếng, sau đó chờ Hào Hành phản ứng.
“Đúng vậy, Liên Nhi sư muội có thể nói là có ngộ tính cao nhất trong chúng tôi, là môn sinh sư phụ yêu thích nhất.”
Xương Bồ điện quân có chút đồng ý nói: “Sư muội đạo hạnh không cao, tuổi không lớn lắm, thiên tư quả thật tốt nhất!”
Ôi ôi… Sắc quỷ yêu thích nhất ! Thiên tư thiên tư! Hết lần này tới lần khác nàng đều không có thiên tư nhất ! Ôi ! Đầu năm nay ngay cả yêu nữ cũng chú ý thiên tư ! Đầu óc tốt hơn nàng, thủ đoạn quyến rũ thượng thần nhất định cũng sẽ nhiều hơn nàng!
Hào Hành thấy Thái Thường trở nên trầm mặc ảm đạm, nén cười hỏi: “Thái Thường tiểu tiên? Làm sao vậy?”
“Không có…” Thái Thường hữu khí vô lực ngẩng đầu cố ra vẻ tươi cười, nói: “Mọi người nhanh lên, đừng để tiên tử đợi lâu, đám mây của sẽ cố hết sức đi không nhanh, chỉ chầm chậm đuổi theo mọi người là được rồi!”
Hào Hành gật đầu, phân phó các vị môn sinh: “Vậy chúng ta phải gấp rút lên đường, một mình Liên Nhi ở Thiên Hà bản điện thật sự không yên tâm.”
Hắn không yên tâm… tim Thái Thường như bị đánh mạnh một quyền, thì ra là không đơn thuần chỉ tốt đối với mình.
Môn sinh rối rít phụ họa, nháy mắt đã bay xa. Hào Hành xoay người lại nhìn sang Thái Thường, gọi “Cửa Thiên Hà đang chờ ngươi, mau đi theo!”
Lòng Thái Thường chua xót vô cùng, lúc này ngay cả nụ cười tươi tắn cũng không nở ra được, chỉ có thể yên lặng gật đầu. Thấy hắn rời đii, nàng liền đặt mông ngồi lên đám mây lau nước mắt.
Đến sắc trời dần tàn, Thái Thường sớm đã không còn lòng dạ nào ăn những thứ mứt quả kia, bi thương bao lấy từ từ hướng Thiên Hà đi vòng quanh. Thấy gần tới cửa sông, tim trong ngực càng đập mạnh. Sớm biết sẽ buồn bực thế này nên nhân cơ hội ở trong điện nhiều tu luyện tiên thuật một chút, miễn tới nơi này bị người ta so sánh thảm như vậy. Giờ sắc quỷ kia thấy yêu nữ xinh đẹp không chừng sẽ vui sướиɠ, đâu còn có thể nhớ đến nàng?
Đang nghĩ ngợi có nên quay đầu trở về hay không, mới vừa nâng mắt đã thấy Hào Hành đang nhịn không được đứng ở trước mặt nàng cười to.
“Ngài… Ngài cười cái gì!”
Thái Thường hoảng loạn lau nước mắt, sao nàng một chút cũng cười không nổi, ngược lại mở miệng ra chỉ có thể khóc oà.
“Bản điện cười… cười Thái Thường tiểu tiên ngươi… dáng vẻ ghen thật quá mức đáng yêu!”
Hắn đi tới đem dọn hết mứt quả trên đám mây của nàng qua đám mây của mình: “Tất cả đang chờ ngươi, nhanh một chút đi theo bản điện đi.”
“Không!” Thái Thường lời lẽ chính nghĩa đẩy hắn ra, nói: “Tốt thôi, ta ghen là vì ngài nói yêu thích ta, nói yêu thích ta cũng chỉ có thể tốt đối với một mình ta! Mặc dù đầu óc ta không tốt nhưng lòng ta hết sức chân thành, ta đã dần dần thích ngài cho nên ta liền có thể không đi đối tốt với các nam tiên gia khác! Ta biết rõ ta xấu, lại trắng trẻo mập mạp, cả đám mây còn chán ghét ta, ngày thường hết ăn lại nằm, tiên thuật một chữ cũng không biết, cả ngày chỉ biết gây phiền toái, nhưng ngài không phải thích ta sao? Cho nên ta mới ghen! Chỉ là ta chán ghét ngài thích những nữ tiên tử khác!”
“Đúng vậy…” Hào Hành nghiêng người tới, cười ôm nàng: “Cho nên cứ tận tình ghen đi Thái Thường tiểu tiên, ai bảo bản điện yêu thích ngươi.”
Thái Thường gật đầu trong lòng hắn: “Giờ ta sẽ đi nói với nữ tiên tử kia, để nàng ta cách ngài xa một chút! Ta chỉ có chút đức hạnh này, nàng ta tức giận cũng được, vui mừng cũng được, từ nay về sau bên cạnh ngài cũng chỉ có thể có một mình ta!”
Hào Hành còn chưa mở miệng, đã thấy Xương Bồ điện quân mang theo một bóng màu hồng thoáng hiện ngay trước mắt. Cái bóng màu hồng bé nhỏ kêu to: “Ngẫu thần sư phụ, ngài định ôm củ sen mập này bao lâu? Liên Nhi đói bụng rồi!”
Ừ? ! Đột nhiên Thái Thường ló đầu từ trong lòng hắn ra, thấy búp bê củ sen nhỏ đáng yêu đang vùi trong ngực Xương Bồ ngáp dài.
Thái Thường có chút không vui: “Ngươi là bé gái nhà ai? Đừng tưởng rằng đáng yêu như thế có thể tùy tiện xúc phạm người ta! Ở đâu ra ta là củ sen mập! Ôm ta mới là củ sen mập!”
Em bé kia không để ý tới nàng, thoắt cái nhảy vào lòng Hào Hành, chu cái miệng nhỏ đỏ thắm trong suốt nhìn Hào Hành kêu: “Ngẫu thần sư phụ! Người vợ tiên của ngài vừa ngu lại vừa ngốc! Hay là đợi đến khi Liên Nhi trưởng thành gả cho ngài có được hay không?”
Ặc…Khóe môi Thái Thường co rúm…Đây là, yêu nữ tên Liên Nhi!?