“Vương gia, truyền thiện hay không?” Quản gia hỏi.
“Ân.” Bạch Kỳ bình đạm lên tiếng.
Theo phân phó của quản gia, đồ ăn rất nhanh được mang lên bàn, tám món hai canh nửa mặn nửa chay, thức ăn chất lượng tinh xảo mùi thơm nức mũi, sắc hương vị đều đầy đủ có thể thấy đầu bếp công lực bất phàm. (kỹ thuật không phải bình thường)
Bạch Kỳ khi ở hạ giới cũng không chú trọng ham muốn ăn uống, sau khi thành thần thì trực tiếp ích cốc, hơn một ngàn năm chưa từng động vào thức ăn sau khi thấy mỹ thực trên bàn hắn khó có được có chút muốn ăn.
Trước khi đồ ăn được bưng lên đã thử độc, thấy Bạch Kỳ ngồi xuống thị nữ đang chờ ở hai bên tiến lên vì hắn chia thức ăn, Bạch Kỳ khóe miệng co rút, “Ta… Bản vương tự mình làm.” Đãi ngộ người tàn tật hắn không chịu nổi oa.
Thị nữ gác đôi đũa ‘bùm’ quỳ xuống đất, cứ như Bạch Kỳ cự tuyệt nàng chia thức ăn là muốn mạng của nàng, trong phòng giống như sủi cảo trong nồi vậy nháy mắt quỳ một mảnh*, dạ dày Bạch Kỳ có điểm co rút.
* Có nghĩa là đùng một cái tất cả đều quỳ xuống hết thẳng tắp và đều như nhau.
Bạch Kỳ tự nhận cũng là người thô bạo, thượng thần giới phàm là vật sống đều hận hắn hận đến ngứa răng, ba ngày hai lần tới thảo phạt hắn, với Bạch Kỳ mà nói đánh lộn là chuyện thường, nhưng đối mặt tình huống một lời không hợp liền quỳ xuống này hắn thật sự có chút không tiêu hóa được.
“Nơi này là phàm giới.” 771 phổ cập khoa học cho Bạch Kỳ, “Trong mắt kẻ quyền quý mạng người như cỏ rác, huống chi Văn Nhân Thiên vốn là tên bệnh thần kinh tính cách bất thường tính tình tàn bạo.”
“Đều đi ra ngoài hết đi.” Bạch Kỳ ra lệnh, bị một đám người quỳ hắn thật sự ăn không vào.
Đám người hầu hai mặt nhìn nhau không biết nên làm sao cho phải, cuối cùng vẫn là quản gia khôn khéo xác định Vương gia vẫn chưa tức giận, vì thế xua tay ý bảo người trong phòng đều ra ngoài, chính mình cũng thối lui đến thủ chỗ cửa để Bạch Kỳ tùy thời phân phó.
Khi người đều đi rồi Bạch Kỳ mới hạ đũa kẹp lên một viên thịt viên, “Bản thượng thần khi mười tuổi liền dám một mình một người đấu trong rừng yêu thú, Văn Nhân Thiên này uống nước dùng bữa đều phải có người đến uy, chậc chậc, hương vị không tồi.” Nửa câu sau là đánh giá với hương vị của thịt viên.
“’Hắn’ là người, ngài là thần, ngài nơi đó là thế giới bạo lực văn minh cấp cao, mà nơi này chỉ là một phân thế giới thấp kém nhất, giữa nhau cách vài vũ trụ ngân hà ấy.” 771 phun tào.
“Ngươi đọc sách nhiều, ngươi nói đều có lý.” Bạch Kỳ cong ngón tay búng thân thể tròn trịa của 771.
771 bị búng ngã lộn nhào về phía sau, “…” Nó đây là bị đùa giỡn sao?
“Điện hạ, Vương gia đang dùng bữa!”
“Làm càn! Bản điện hạ các ngươi cũng dám cản?” Một tiếng kêu khẽ mang theo đầy ngạo mạn cùng tức giận.
Bạch Kỳ bình tĩnh uống xong một ngụm canh, chiếc đũa kẹp lên một miếng thịt vịt trên mâm huân (mâm thức ăn mặn), “Ai đang nháo ở bên ngoài?”
Quản gia đang canh giữ ở cửa nghe thấy Bạch Kỳ dò hỏi lập tức vào phòng trả lời, “Hồi Vương gia, là Anh công chúa.”
“Hửm?” Bạch Kỳ nhai kỹ nuốt chậm thịt vịt, bộ dáng nghi hoặc “Nàng không phải té xỉu sao?”
Bạch Kỳ là đang nghi hoặc thật, nhưng nghe vào trong tai quản gia lại thành Vương gia muốn Anh công chúa câm miệng, trong khi lão đang rối rắm lựa chọn thì Văn Nhân Tĩnh đã thoát khỏi ngăn cản của hạ nhân chạy vào trong phòng.
Anh công chúa Văn Nhân Tĩnh năm nay mới mười ba, một thân bích sắc cung trang, mắt ngọc mày ngài diễm lệ như hoa đào, tuy còn nhỏ nhưng đã có thể thấy phong thái ngày sau, chỉ là kiêu ngạo cùng lệ khí giữa chân mày lại làm cho người có điểm không thích.
Bạch Kỳ bưng một chén canh dựa vào lưng ghế chậm rãi uống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Văn Nhân Tĩnh, “Có việc gì?”
Đến khi ánh mắt chạm phải Bạch Kỳ dũng khí của Văn Nhân Tĩnh như khí cầu đυ.ng phải kim châm ‘hưu’ bay sạch hết, “Vương, vương thúc.”
Đối với Văn Nhân Tĩnh thỉnh an Bạch Kỳ làm như không thấy, Văn Nhân Tĩnh vò vò vạt áo chân có chút mềm nhũn, “Con là tới cảm ơn vương thúc tha tội cho Hoắc Uyên.”
“Y cần ngươi đến thay y cảm tạ?” Bạch Kỳ sâu kín hỏi.
“Con…” Văn Nhân Tĩnh lúng túng, nàng hối hận vì nhất thời xúc động chạy tới, do đã quỳ lâu lắm nên khuôn mặt vốn không thấy huyết sắc lúc này càng thêm tái nhợt, “Vương thúc, con, con muốn gặp Hoắc Uyên một lần, được không?”
Thỏa mãn uống xong một chén canh, Bạch Kỳ ưu nhã lau miệng nhớ tới trong hồi ức của Văn Nhân Thiên thấy một chuyện, “Tháng sau sứ thần Cổ Thăng quốc tới thăm có ý muốn hai nước hòa thân vĩnh kết đồng hảo*, triều thần dâng thư muốn đem ngươi…”
* Quan hệ 2 nước mãi mãi tốt đẹp.
“Con không đi!” Văn Nhân Tĩnh thanh âm sắc nhọn thét chói tai, trên mặt tất cả đều là sợ hãi.
Trong chư quốc lấy Nam Khâu quốc, Huyền La quốc, Diệu Vân quốc, Cổ Thăng quốc làm tứ cường, trong tứ quốc lại lấy Nam Khâu quốc làm đầu, chỉ vì tiên hoàng ngu ngốc, tân hoàng yếu đuối, Nam Khâu quốc tuy đất rộng của nhiều nhưng sớm đã là nỏ mạnh hết đà.
Tân hoàng đăng cơ Nhϊếp Chính vương nắm giữ triều chính, Nam Khâu quốc trong triều nội loạn, tam quốc còn lại lòng muông dạ thú rõ như ban ngày, Cổ Thăng quốc lúc này đề xuất hòa thân kỳ thật là đang ném đá dò đường, nếu nàng gả đi chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
“Đưa nàng hồi phủ công chúa.” Ánh mắt Bạch Kỳ dừng trên mâm sủi cảo tôm, ngoài miệng thuận miệng phân phó một tiếng.
Quản gia gọi hai tên thị vệ tới kéo Văn Nhân Tĩnh đi, Văn Nhân Tĩnh bị dọa đến suýt khóc, “Vương thúc! Con sai rồi.”
“Xuỵt.” Bạch Kỳ ý bảo nàng im lặng, “Ngoan ngoãn trở về đi.” Muốn an an tĩnh tĩnh ăn bữa cơm sao lại khó như vậy?
Văn Nhân Tĩnh mặt trắng bệch dáng vẻ sắp ngất bị mang ra khỏi phòng, trong phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh, Bạch Kỳ kẹp một miếng sủi cảo tôm đưa tới trước mặt 771, “Tiểu Thất, ăn một ngụm? Hương vị thật sự không tồi.”
“…” Giận! Đừng tưởng rằng bản trí năng không biết ngươi đang khoe khoang.
“Ngài hiện tại là thân thể phàm thai, lại còn mang theo thương tích, một bàn đồ ăn này nếu ngài ăn hết tôi cá ngài sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.” 771 ngữ khí lành lạnh nói.
Bạch Kỳ, “…” Đang. Trần. Trụi. Ghen tỵ bản thượng thần.