Pháp trường đầu chợ thành tây, đầu một trăm người Hoắc gia cơ hồ toàn bộ rơi xuống đất, thi thể chồng lên đặt cạnh nhau, máu chảy thành sông, xác chết trong tiết trời sương mù phong huyết* gào thét, thê lương thảm thiết khiến người ta nhìn thấy mà ghê người.
* Trong tinh phong huyết vũ: mưa máu gió tanh (Phong huyết: gió máu).
Trên pháp trường lúc này chỉ còn lại có hai người, một người là Hoắc tứ công tử Hoắc Uyên, một người là Hoắc thất tiểu thư Hoắc Oánh Hòa, năm nay mới bốn tuổi, khóc khàn cả giọng như sắp ngất, nghe thấy tiếng khóc của tiểu muội Hoắc Uyên vừa bi phẫn* lại vô lực.
* Đau buồn phẫn nộ.
“Trảm!” Theo Giam hình quan* ra lệnh một tiếng, đao phủ giơ đại đao lên chém về phía hai người.
* Giam hình quan: Vị quan giám sát hình phạt của những tù nhân.
“Keng!” Khi đại đao sắp chém lên Hoắc Uyên một mũi tên xé gió bay tới đánh bật thanh đao kia, khảm đao từ trong tay đao phủ văng ra ‘đinh’ trên mặt đất.
“Ai!” Giam hình quan cả kinh từ trên ghế đứng bật dậy, quan binh xung quanh cũng lập tức rút kiếm đề phòng, cho đến khi phó quan đứng một bên thấy rõ dấu hiệu trên xe ngựa vừa đến, “Là người của Nhϊếp Chính vương phủ.”
Nhϊếp Chính vương phủ? Giam hình quan cả kinh, vội vàng đi xuống giam hình đài mang theo một chúng quan binh quỳ xuống nghênh đón, “Tham kiến Vương gia.”
Xe ngựa dừng lại, thị vệ xốc màn xe lên để Bạch Kỳ đi ra, một thân trường bào hồng sắc mơ hồ thấy được phong cảnh trước vạt áo, trên vai đắp hờ kiện áo choàng màu đen, dung mạo khuynh thành diễm lệ tuyệt thế, làm cho một đám người trong pháp trường nhìn đến ngây người.
Bạch Kỳ xuyên qua đám người đang quỳ xuống đi lên hình đài, máu tươi sền sệt dọc theo bậc thềm bằng gỗ chảy xuống nhiễm đỏ đế giày, trong cơn gió gào thét áo choàng cùng tóc đen tung bay hòa thành một thể, giờ khắc này hắn giống như trích tiên sa đọa mà kinh diễm vậy.
“A a!!” Trong khi mọi người đang vì dung mạo của Bạch Kỳ ngây người, Hoắc Uyên đỏ ngầu mắt điên cuồng xông đến chỗ hắn.
“Phanh!” Bạch Kỳ nhấc chân đá vào ngực Hoắc Uyên đem y đá ra xa hai mét, thân thể vì bị tra tấn đã sắp đến ranh giới hỏng mất Hoắc Uyên tức khắc nôn ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt tựa quỷ.
“Bảo hộ Vương gia!” Giam hình quan vì Hoắc Uyên đánh lén mà bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nếu ‘Văn Nhân Thiên’ xảy ra chuyện ở đây, chỉ sợ cả cửu tộc của bọn họ đều khó bảo toàn mạng.
Hoắc Uyên bị quan binh khống chế, thân thể tuy bị trói buộc nhưng hai mắt của y vẫn hung ác trừng Bạch Kỳ, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, phỏng chừng Bạch Kỳ sớm đã bị y lột da trừu cốt rút gân.
Giam hình quan lau mồ hôi hướng về phía Bạch Kỳ cúi đầu khom lưng nịnh bợ, “Không biết Vương gia đến đây có gì phân phó?”
Bạch Kỳ xem nhẹ Giam hình quan đang ân cần đi thẳng đến trước mặt Hoắc Uyên ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt y hồi lâu, ‘Quả nhiên rất giống.’
Hoắc Uyên bị quan binh khuất nhục áp chế, nhưng hận ý cùng dữ tợn trên mặt lại không giảm chút nào, dã tính của sói con khiến Bạch Kỳ xem trọng y hai phần, “Đem hai người bọn chúng mang về trong phủ.”
Mệnh lệnh của Bạch Kỳ làm Giam hình quan trợn tròn mắt, nhưng thị vệ phía sau Bạch Kỳ thì không nói một lời tiến lên bắt người, Hoắc Uyên đâu chịu như hắn nguyện? Giãy giụa lên ngược lại cũng có chút khó giải quyết.
“Lại nháo thêm chút nữa liền chém Hoắc Oánh Hòa.” Bạch Kỳ lành lạnh nói.
Hoắc Uyên đột nhiên cứng đờ, hai mắt sung huyết nhìn chằm chằm Bạch Kỳ, tâm muốn ăn thịt hắn cũng có rồi.
“Vương gia.” Giam hình quan run run chân đuổi kịp Bạch Kỳ, “Việc Hoắc gia thông đồng với địch quốc nhân chứng vật chứng đều đã phán trảm hình (chém đầu), bây giờ……”
Bạch Kỳ liếc mắt một cái ngăn lại lời nói chưa xong của Giam hình quan, “Hai đứa trẻ này tuổi nhỏ không biết tội mà trưởng bối phạm phải, bản vương cho đặc xá, nếu ai có ý kiến thì đề xuất với Nhϊếp Chính vương phủ và bản vương.”
Bạch Kỳ tiêu sái quay đầu, dư lại Giam hình quan hỗn độn trong gió khóc không ra nước mắt, trước khi hành hình Ninh vương đã dặn dò không thể lưu hậu hoạn, nhưng Nhϊếp Chính vương lại mang hai người đi, điều này bảo lão bị kẹp ở giữa nên làm thế nào cho phải?
Trên đường về trong xe ngựa, Bạch Kỳ che miệng kiềm nén ho khan, đem máu tươi vài lần trào lên trong miệng nuốt xuống, vừa rồi khi đá Hoắc Uyên không tự chủ dùng nội lực, kết quả lại làm mình thương càng thêm thương.
“Ký chủ, ngài thu liễm chút.” 771 rất sợ hắn tự mình tìm đường chết khiến cho kế hoạch thu thập mảnh vỡ năng lượng thất bại.
“Hiểu được.” Hắn có điểm đánh giá cao thân thể này, thế nhưng quên mất mình hiện tại chỉ là một phàm nhân.
Sau khi áp xuống khí huyết cuồn cuộn ở ngực, Bạch Kỳ uống ngụm nước súc súc vị tanh ngọt trong miệng, 771 nhìn chằm chằm xem hắn nửa ngày cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, “Ngài nói tình nhân cũ là thật hay giả?”
“Thật sự.” Bạch Kỳ nói, “Lúc ấy ta chỉ là một tu giả ở hạ giới, còn y là yêu tu.”
“Sau đó thì sao?” 771 truy vấn.
“Y lừa ta, ta diệt hết cả tộc cùng dòng họ của y, bởi vậy lúc ta phi thăng suýt chút nữa bị lôi kiếp đánh cho thần hồn câu diệt.” Bạch Kỳ tự giễu cười nói.
“Vậy ngài còn cứu Hoắc Uyên làm gì?” 771 khó hiểu.
Bạch Kỳ ngẩng đầu xuất thần suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng giương lên một nụ cười phóng khoáng, “Ngươi đoán.”
Bạn tốt 771 của ngươi hướng ngươi ném mạnh một quả trứng thúi cùng tỏ vẻ khinh bỉ ngươi, “…” Bản trí năng không muốn đoán.
Trở lại Nhϊếp Chính Vương phủ, trong một mảnh tiếng thỉnh an Bạch Kỳ trở lại chỗ ở, cởϊ áσ choàng xuống ném cho quản gia sau đó lại nằm về trên giường, đi pháp trường cứu người thật sự có chút lỗ mãng, bây giờ sau khi thoát lực chỉ cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi.
“Vương gia, hai người kia xử trí thế nào?” Ngoài cửa vang lên thanh âm trưng cầu ý kiến của thị vệ.
“Trước tắm rửa sạch sẽ nghỉ ngơi đi.” Bạch Kỳ thuận miệng phân phó, tựa hồ vẫn chưa đem hai người huynh muội Hoắc Uyên để trong lòng.
“Dạ.” Thị vệ lĩnh mệnh lui ra.
Đợi sau khi một hỏi một đáp kết thúc, quản gia rót một ly trà đặc đưa tới trước mặt Bạch Kỳ một câu cũng không hỏi chuyện hắn cứu người, việc của chủ thượng làm hạ nhân không có quyền dò hỏi, có thể trở thành quản gia của Nhϊếp Chính vương phủ tự nhiên cũng là người thông minh.