Ngày sinh thần của tiểu hoàng đế Phong Đức, cung yến được bố trí trong chính điện Hoa Duệ của hoàng cung, bách quan trong triều đều đến dự, sứ thần chư quốc tới chúc mừng, trong cung hương rượu ngọt nồng, từ sau khi Văn Nhân Mục Cát đăng cơ đã lâu rồi chưa thấy náo nhiệt như vậy.
Trên đường chính kinh thành, xe ngựa của Nhϊếp Chính vương phủ đang chạy về phía hoàng cung, trong xe, Bạch Kỳ lười biếng nằm trên gối dựa nhuyễn tháp, suy nghĩ cách giải một món cơ quan khấu*.
* Phàm vật gì có thể lắp ráp vào nhau được cho vững gọi là khấu. Ví dụ như rubic ấy.
Hôm nay, Bạch Kỳ thay một bộ cung trang, áo trong màu đỏ, áo ngoài màu đen thếp vàng, trên dùng chỉ vàng cực phẩm dệt lên hắc mãng uy vũ, tóc đen cũng dùng trang sức bằng ngọc vén lên, hà tư nguyệt vận*, đẹp như quan ngọc.
* Hà tư nguyệt vận: (thành ngữ) nghĩa đen là dáng vẻ như mây tiếng nói tựa trăng. Ý chỉ những người đẹp có phong thái thanh lịch, duyên dáng.
Bên cạnh là Hoắc Uyên mặt đen như mực, cung yến lần này y rất không muốn đi dự, y là tội thần, hiện giờ lại có thêm cái danh ‘nam sủng’, hôm nay đi vào trong cung sẽ không thiếu được bị làm nhục.
Đứa con thứ tư của Hoắc gia hai tuổi biết chữ, bốn tuổi tập võ, tám tuổi học thuộc thi thư cổ kim (xưa và nay), mười hai tuổi dùng thương Hoắc gia đánh bại bốn vị đại tướng, phong hoa cái thế, danh chấn kinh thành.
Nhưng bây giờ, ngôi sao sáng chói nhất khi trước ấy rơi xuống bị bụi trần dơ bẩn che lấp mất, hoa thơm héo tàn không còn nữa, tự tôn của Hoắc Uyên vỡ tan tành, đã từng rực rỡ như mơ, tỉnh mộng hết thảy đều hóa thành hư ảnh.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng nâng cằm Hoắc Uyên lên, Bạch Kỳ nhìn thẳng đôi mắt y hỏi, “Không vui?”
Hành động càn rỡ của Bạch Kỳ làm ấn đường Hoắc Uyên nhíu lại, “Nhϊếp Chính vương liệu sẽ vì tâm tình của ta mà thay đổi quyết định đã định xong không?”
“Sẽ không.” Bạch Kỳ trả lời dứt khoát, Hoắc Uyên trong lòng cười lạnh, chán ghét với người trước mắt càng sâu.
Bạch Kỳ thu hồi tay nâng cằm mình nhìn y chăm chú, “Ngươi là nam sủng của bản vương, chỉ cần ngày nào bản vương còn sủng ngươi, ngươi chính là một miếng thịt trong tim bản vương, ai nếu dám khi dễ ngươi một phân chính là đang đâm vào lòng bản vương.”
Lời âu yếm của Bạch Kỳ khiến cho Hoắc Uyên ngẩn ra, bị đôi mắt hồ ly phong tình vạn chủng của hắn nhìn chăm chú đến trong lòng tê dại, một lát sau Hoắc Uyên chật vật rời ánh mắt đi, nhịn không được thầm mắng một tiếng ‘hồ ly tinh’.
“Nếu người khác bắt nạt ngươi ngươi cứ trả hết lại, có bản vương ở đây tuyệt sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.” Bạch Kỳ nói.
Bạch Kỳ là một thượng thần bao che khuyết điểm, ở thượng giới cho dù là một bông hoa một cành cây một con thú sủng hắn nuôi, phàm là bị vị thần khác ác ý làm tổn thương nửa phần, hắn tuyệt đối sẽ rút kiếm ra chém tên đó thành 18 đoạn.
Bạch Kỳ nói thật lòng thật dạ, nhưng Hoắc Uyên nào tin chuyện quỷ của hắn? Đè xuống rung động vì ‘lời âu yếm’ của hắn mà dâng lên, mặt vô biểu tình ứng thanh rồi không để ý tới nữa.
Trong điện Hoa Duệ của hoàng cung, bách quan cùng sứ thần chư quốc cơ bản đều đã đến đông đủ, đại điện nguy nga lộng lẫy, ánh nến lay động, quả ngọt cùng hương rượu say lòng người, đều cho người ta một loại cảm giác túy sinh mộng tử* xa hoa lãng phí.
* Túy sinh mộng tử:
(Nghĩa đen) Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao.
(Nghĩa bóng) Nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ.
“Cổ Thăng quốc đến!” Một tiếng hô lớn thông báo, sứ thần Cổ Thăng quốc từ ngoài điện đi vào, dẫn tới tiếng nói chuyện trong điện phút chốc dừng lại một cách quỷ dị.
Sứ thần Cổ Thăng quốc hôm trước khi nhập kinh phóng ngựa trên đường chính, kết quả bị Nhϊếp Chính vương gọi Chấp Kim Ngô đến xử phạt tại chỗ, sau người này còn giãy giụa chửi bậy rồi đánh người, mất hết thể diện dưới con mắt của bao người ở đường chính.
Mắt thấy sứ thần Cổ Thăng quốc tiến vào, mọi người châm chọc có, chế nhạo có, cười khinh thường có, lo lắng cũng có, sứ thần Cổ Thăng quốc đem biểu tình của mọi người thu vào trong mắt, sắc mặt không khỏi như màu gan heo.
“Cổ Thăng quốc thật sự là thanh thế rất lớn, vừa mới vào kinh đã nháo ra động tĩnh lớn như vậy, mọi người khắp kinh thành hiện giờ đều biết đại danh của Cổ Thăng quốc nha.” Sứ thần Diệu Vân quốc mỉa mai nói.
Con rết trăm chân chết vẫn còn nhúc nhích*, huống chi Nam Khâu còn có Nhϊếp Chính vương Văn Nhân Thiên, các nước khác tuy mơ ước lãnh thổ Nam Khâu quốc, nhưng khi đi vào nơi này ai lại dám thật sự đảo khách thành chủ không coi ai ra gì?
* Có thể hiểu là: rắn chết vẫn còn nọc; trùng trăm chân, chết không cứng; con rết bị cắt đứt đến chết mà vẫn còn nhúc nhích; người hoặc tập đoàn tuy thất bại, nhưng thế lực và ảnh hưởng vẫn tồn tại (thường hàm nghĩa xấu).
“Ngươi là người phương nào?” Sứ thần Cổ Thăng quốc thua người không thua trận oán giận lại, “Diệu Vân quốc là nước không có người ư? Vậy mà lại phái ra mặt hàng như vậy tới thăm hỏi Nam Khâu?”
“Ngươi…” Sự kiêu ngạo của Cổ Thăng quốc làm Diệu Vân tức khắc biến sắc.
Đao quang kiếm ảnh giữa hai nước, bách quan trong điện lại vẫn giữ im lặng không lội vào vũng nước đυ.c này cùng, sứ thần Huyền La quốc thì bàng quan ngồi trên chỗ ngồi của mình bình tĩnh uống rượu, trong lúc nhất thời không khí trong điện cổ quái đến cực điểm.
Ngay lúc hai nước Cổ Thăng Diệu Vân đấu đá lẫn nhau, lại một tiếng hô lớn thông báo ngoài điện vang lên, tiểu hoàng đế Văn Nhân Mục Cát đã tới.
Cổ Thăng Diệu Vân hai nước không cam lòng lui ra, tiểu hoàng đế từ ngoài điện đi vào, bách quan trọng điện quỳ xuống hành lễ, sứ thần các nước tới thăm hỏi lại chỉ cúi người làm một cái thi lễ chắp tay cẩu thả.
Văn Nhân Mục Cát đi lên ngồi xuống chủ tọa, khi nhìn thấy bóng người đông nghìn nghịt trong mắt hiện lên một tia sợ sệt, cậu nuốt nuốt nước miếng đè sợ hãi xuống hô câu ‘Bình thân’.
Mọi người tạ ơn đứng lên, Văn Nhân Mục Cát cứng người ngồi không nói ra lời, thái giám bên cạnh tập mãi thành quen đứng ra tuyên đọc sổ con chuẩn bị sẵn trước đó, đều là một vài lời xã giao đã dùng đến nát.
Sau khi thái giám chưởng sự đọc xong ý chỉ, vũ cơ từ ngoài tiến vào trong điện, tiếng nhạc vang lên, chúng vũ cơ theo nhạc mà nhảy múa, không khí trong điện cũng dần hòa dịu ấm áp lại.