Tiết Dương phủ Tiết Thái úy ở trong phủ của mình bị người ta đánh, người ngoài đều nói gã bởi vì làm bậy nhiều nên gặp báo ứng, nhưng gần đây Ninh vương Văn Nhân Xung cũng bị người ta đánh, chân cũng bị chặt đứt mất một cái, địa điểm cũng ở trong chính phủ của bản thân Ninh vương.
Trả thù? Cùng một vụ án? Hung thủ là cùng một người? Lời đồn các loại phiên bản ở trong kinh thành bay đầy trời, hơn nữa càng truyền càng ly kỳ, sau đến cả lời đồn đãi oan hồn trả thù cũng xuất hiện.
Giống như suy đoán của quản gia, Văn Nhân Xung sau khi ‘bị ám sát’ hung thủ nghĩ đến đầu tiên chính là ‘Văn Nhân Thiên’, chỉ là rất nhanh loại suy đoán này bị chính gã bác bỏ.
‘Văn Nhân Thiên’ cường thế kiêu ngạo, nếu ‘hắn’ oán hận người nào đều là chẳng kiêng nể gì ra tay giáo huấn, loại thủ đoạn hạ lưu trộm đả thương người ở sau lưng ‘hắn’ luôn khinh thường sử dụng.
Vô cùng tín nhiệm nhân phẩm của ‘Văn Nhân Thiên’ Văn Nhân Xung không biết, Bạch Kỳ chiếm dụng thân thể Văn Nhân Thiên đã sống hơn vạn năm, hai chữ nhân phẩm này đã sớm bị hắn nhào nát nuốt xuống thối rữa trở thành rác rưởi rồi.
Ngày mười bảy là sinh thần của Phong Đức hoàng đế Văn Nhân Mục Cát, sứ thần Cố Thăng quốc hai ngày trước cung yến mới thong thả đến muộn, là khıêυ khí©h với Nam Khâu quốc cũng là thử.
Nền tảng lập quốc của Nam Khâu mạnh nhất trong các nước, hàng năm hưởng dụng chư quốc tiến cống, chỉ là Khang Nguyên tiên hoàng ngu ngốc vô đạo khiến trong triều gian nịnh lộng quyền, quân đội suy yếu, Nam Khâu năm sau không bằng năm trước.
Giữa nước này với nước khác, khi ngươi cường đại được người người kính sợ, nhưng khi ngươi nhỏ yếu lại có được thứ mà người khác chưa từng có được, như vậy chờ đợi ngươi cũng chỉ có chiến tranh cùng hủy diệt.
Tiến cống của chư quốc sau khi tân hoàng Văn Nhân Mục Cát đăng cơ thì ngừng, lần này đến ngoài sáng thì là chúc mừng sinh thần tân hoàng, nhưng trong tối còn lại là tới tìm hiểu, chuẩn bị cho chiến tranh sắp tới.
Thiên hạ to lớn phân lâu tất hợp, giữa chư quốc sớm muộn gì cũng có một trận chiến, phàm là quân vương đều muốn thống nhất thiên hạ lưu danh sử sách, chỉ là trước kia các nước quản chế lẫn nhau, hiện giờ cân bằng bị phá vỡ chiến tranh là điều không thể tránh.
Sứ thần Cổ Thăng quốc nhập kinh, dọc theo đường đi uy phong mênh mông phát ra tám hướng, đường phố kinh thành bởi vì Cổ Thăng quốc vào thành mà biển người tấp nập trống nhạc vang trời, thật sự là náo nhiệt vô cùng.
“Chỉ là vài sứ thần Cổ Thăng quốc mà thôi, thanh thế thật lớn.” Trước cửa sổ tầng hai một gian trà lâu bên đường, quản gia bên cạnh Bạch Kỳ nhìn trận trượng (cảnh tượng như chiến trường) dưới lầu cười lạnh.
“Sư tử một khi lộ ra vẻ ốm đau thì rắn chuột hay con kiến cũng muốn đi đến cắn một ngụm.” Bạch Kỳ nói.
“Sư tử dù sao cũng là sư tử, cho dù bệnh tật nhưng uy nghi của vương giả vẫn không thể xâm phạm.” Quản gia nói.
Bạch Kỳ thưởng thức trà nóng trong ly, đôi mắt nhìn chằm chằm đám người sứ thần đang đắc ý mà có chút không thích, hắn không chán ghét người kiêu ngạo, nhưng lại chán ghét kẻ ngu dốt bản thân ngu muội còn tự cho mình là thông minh.
“Vương gia từng nói giữa chư quốc tất có một trận chiến, hiện giờ đốm lửa này sợ là sắp nổi lên ở Nam Khâu quốc.” Quản gia than thở.
Bạch Kỳ nghe vậy lông mày hơi nhướng lên, hắn nên nói ‘Văn Nhân Thiên’ không hổ là nhân tài kiệt xuất? Ngoại trừ tính cố chấp trên tình cảm, thì ở thế giới của phàm nhân ‘hắn’ cơ hồ coi như hoàn mỹ.
“Ta nhớ rõ trong kinh có quy định vô luận quan lớn nhỏ đều không thể cưỡi ngựa trên đường chính của kinh thành.” Bạch Kỳ chuyển đề tài hỏi dò.
“Đúng vậy.” Quản gia trả lời.
Tay trái Bạch Kỳ để lên bàn nâng cằm, khóe miệng dường như đã cong lên trong chớp mắt, “Gọi Chấp Kim Ngô tới.”
“!!” Mặt quản gia lộ vẻ kinh hãi.
“Vô luận là ai, đã vào trong kinh Nam Khâu ta đều phải tuân thủ quy củ của Nam Khâu ta, chuyện liên quan đến uy nghiêm của một quốc gia không thể chậm trễ, nếu sứ thần Cổ Thăng quốc làm sai vậy để Chấp Kim Ngô xử lý theo quy củ của Nam Khâu.”
Vẻ mặt quản gia rối rắm một lát, cuối cùng cung kính khom lưng hành lễ, “Dạ, vương gia.”
Trong Hợp hoan viên, Hoắc Uyên khí thế bừng bừng múa Huyền Tật Hắc Vân thương, mồ hôi thấm ướt y phục, cơ thể vì dùng sức mà cơ bắp nhô lên, độ tuổi y vào giữa nam nhân và thiếu niên nên có được một loại mị lực đặc biệt.
Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở cửa vào, trường thương trong tay Hoắc Uyên vung lên, lấy tốc độ sấm chớp mà vạch xuống một đường hàn quang chỉ thẳng vào Liễu Nguyên ngoài cửa, “Đi ra ngoài.”
Thanh âm lạnh băng khiến Liễu Nguyên run lên, nhưng nàng ta vẫn chưa rời đi mà là đi thẳng tới phía Hoắc Uyên, “Hoắc công tử, ta tới là có việc thương lượng.”
Hoắc Uyên thu hồi thương ‘keng’ một tiếng đóng xuống đất, y mắt lạnh nhìn chằm chằm Liễu Nguyên, mồ hôi ‘lách tách’ chảy trên mặt, trên người cũng bị mướt mồ hôi hơn phân nửa.
Đôi mắt Liễu Nguyên nhìn về bốn phía, Hoắc Uyên không kiên nhẫn nói, “Cũng không có người giám thị.”
Liễu Nguyên thu hồi ánh mắt im lặng nửa ngày, cuối cùng do dự mở miệng, “Bên ngoài nói chuyện không tiện, chúng ta có thể đi vào nói hay không?”
“Nam nữ khác biệt, Liễu tiểu thư mời về cho.” Hoắc Uyên nói xong liền nhấc Hắc Vân thương đi về trong phòng.
Hoắc Uyên không thức thời khiến Liễu Nguyên rất xấu hổ buồn bực, nhưng vương phủ lớn như vậy nàng ta chỉ có một mục tiêu hợp tác là Hoắc Uyên, hai người bọn họ đều hận Văn Nhân Thiên thấu xương, đây là điều tốt nhất để bọn họ hỗ trợ lẫn nhau*.
Thấy Hoắc Uyên sắp đi, Liễu Nguyên vừa tức vừa gấp đuổi theo nói, “Ta biết ngươi hận Văn Nhân Thiên, ta có thể giúp ngươi.”
Ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Uyên bức lui Liễu Nguyên đang đuổi theo, “Ngươi bị nhốt trong vương phủ bản thân còn khó bảo toàn, sao lại đến nói giúp ta?”
“Ta tuy bị nhốt trong vương phủ bị Văn Nhân Thiên khống chế, nhưng Hoắc công tử đừng quên ta là người giang hồ.” Liễu Nguyên nói.
Phụ thân Liễu Nguyên là chưởng môn phái Thanh Sơn, phu quân Trình Vũ là con trai độc nhất của minh chủ võ lâm, cho dù Trình gia diệt môn, phái Thanh Sơn xuống dốc, nhưng danh hào hai nhà Liễu Trình còn đó, trên giang hồ vẫn còn danh vọng nhất định.
Thù diệt môn không đội trời chung, Liễu Nguyên tin chắc Hoắc Uyên nhất định sẽ tin nàng ta rồi hợp tác với nàng ta, nhưng là nàng ta đã quên, chịu nỗi khổ diệt môn lại ‘thân hãm doanh địch’ như Hoắc Uyên sao có thể dễ dàng tin tưởng một người xa lạ?
“Chuyện của ta không cần người ngoài nhúng tay vào, cút đi.” Hoắc Uyên lạnh mặt trầm giọng quát lớn.
“Ngươi…” Liễu Nguyên không thể tin được Hoắc Uyên lại cự tuyệt.
Hoắc Uyên làm lơ Liễu Nguyên đang khϊếp sợ, bỏ lại nàng ta một mình nhấc Huyền Tật Hắc Vân thương vào phòng đóng cửa lại, đem Liễu Nguyên tới kết minh chặn ngoài cửa.