Ngày Liễu Nguyên minh hôn với Trình Vũ, trong phủ Nhϊếp Chính vương thổi kèn đàn hát một thứ cũng không thiếu, chỉ là trong vương phủ lại không có một tân khách tới chúc mừng, thất lễ so với việc vỗ nhầm mông ngựa bị Văn Nhân Thiên ghi hận thì tất cả mọi người tình nguyện lựa chọn cái trước.
Trong Thẩm Lan uyển Bạch Kỳ ngồi ở ghế dưới, Liễu Nguyên một thân áo cưới đỏ thẫm đứng bên trái, một thị nữ ôm bài vị của Trình Vũ đứng bên phải, sau ba tiếng hô to một người một bài lễ bái lẫn nhau đại biểu lễ thành.
Bạch Kỳ đứng lên đi đến trước người Liễu Nguyên, nhìn đôi mắt dưới khăn voan lụa đỏ của nàng ta, “Ngươi có vui vẻ không?”
“Vui vẻ.” Liễu Nguyên trả lời dứt khoát quyết đoán.
Vì tránh việc phạm tới không khí vui mừng của tân nhân (gồm tân lang + tân nương), Bạch Kỳ hôm nay đặc biệt mặc bộ áo bào tố sắc (thuần trắng), dưới nến đỏ chập chờn càng ánh lên vẻ tuấn nhã trong trẻo lạnh lùng của hắn, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành hạt bụi theo gió biến mất vào trong thiên địa.
Thấy Bạch Kỳ ‘cô đơn và tịch mịch’ quản gia và một đám hạ nhân đau lòng, đồng thời oán niệm càng sâu hơn với Liễu Nguyên ‘không biết tốt xấu’.
Hoắc Uyên đứng trong góc phòng nhìn bóng lưng tuấn nhã kia, trái tim bỗng nhiên nhảy lên sinh ra một loại suy nghĩ ‘Kẻ tục nhân như Liễu Nguyên sao có thể xứng với hắn.’
“Ngươi vui vẻ bản vương cũng vui vẻ.” Liễu Nguyên vì gả cho Trình Vũ mà vui vẻ, ‘Văn Nhân Thiên’ thì vì nàng vui vẻ mà đau khổ, còn hắn lại vì ‘Văn Nhân Thiên’ đau khổ mà cao hứng.
Bạch Kỳ đi tiêu sái, nhưng sự tiêu sái của hắn trong mắt mọi người lại mang theo thương cảm cùng bi thương vô tận, cầu mà không được, chuyện thống khổ nhất trong cuộc đời cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Liễu Nguyên nhìn chằm chằm Bạch Kỳ rời đi mà có một chốc hoảng hốt, trước kia Văn Nhân Thiên bá đạo cường thế, đã coi trọng thì sẽ đoạt lấy bất kể hậu quả, mà nay hắn ‘nhu tình mật ý’ khiến nàng ta thực không được tự nhiên.
Sau khi rời khỏi Thẩm Lan uyển Bạch Kỳ đi đến hoa viên trong phủ, dưới chân đột nhiên lảo đảo một chút, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp kiên nghị bỗng dưng còng xuống, một tay chống thạch đài một búng máu tươi phun vào trong hồ sen.
Mặt Bạch Kỳ trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay lồi lên, ‘Ngươi về sau nếu còn nháo nữa, ta liền trả lại gấp trăm lần lên người Liễu Nguyên.’
Có lẽ là uy hϊếp của Bạch Kỳ có hiệu quả, ‘Văn Nhân Thiên’ vẫn luôn làm ầm ĩ tức khắc an tĩnh xuống, chỉ là loại cảm xúc không cam lòng này vẫn làm Bạch Kỳ không thoải mái.
Bạch Kỳ phun ngụm máu loãng, ngẩng đầu thấy Hoắc Uyên đứng ngoài mấy trượng đang lạnh nhạt nhìn chằm chằm hắn, không khỏi mắng tiếng ‘nhóc con không biết ơn.’
“Tới đỡ bản vương một chút.” Bạch Kỳ vẫy tay hạ lệnh với Hoắc Uyên.
Hoắc Uyên tiến lên vươn một bàn tay, Bạch Kỳ khoác tay y đứng lên không khách khí đem nửa người trên đều dựa vào trên người y.
‘Tay thực lạnh.’ Đây là cảm giác đầu tiên của Hoắc Uyên, cảm giác thứ hai sau đó chính là, ‘Bây giờ hắn rất yếu.’
“Hồi Phù Nhã viên.” Bạch Kỳ ra lệnh.
Hoắc Uyên rũ mi thu lại cảm xúc trong mắt, ngữ khí bình đạm lên tiếng, “Dạ.”
Hoắc Uyên nửa đỡ nửa nâng mang Bạch Kỳ về Phù Nhã viên, sau khi trở lại phòng ngủ Bạch Kỳ lập tức cởϊ áσ khoác ngoài chỉ còn một kiện áo mỏng tố sắc dựa nghiêng vào giường, trên dung nhan khuynh thế mang theo chút mệt mỏi.
“Đã không bỏ được, vì sao buông tay?” Hoắc Uyên nhìn chằm chằm mệt mỏi dưới mắt hắn đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Ngươi không hiểu.” Bạch Kỳ không tìm được cớ chỉ đành ba phải thế nào cũng được trả về một câu qua loa lấy lệ.
“Vương gia.” Quản gia bưng một chén thuốc vào phòng.
Nhìn chằm chằm chén thuốc còn đang bốc hơi nóng trên khay gỗ Bạch Kỳ theo bản năng nhíu mày, mùi vị của thứ đồ chơi kia thực sự rất đáng sợ khiến kẻ đường đường là thượng thần như hắn cũng muốn tránh xa ba thước.
Bạch Kỳ bưng chén ngọc đựng đầy thuốc chậm chạp không đưa lên miệng, mày nhăn lại như đang ngẫm nghĩ chuyện gì quan trọng lắm.
Thấy Bạch Kỳ đang ‘trầm tư’, vì thế quản gia mượn cơ hội nhắc tới một sự kiện, “Sáng nay hạ nhân của Ninh vương phủ đến báo, hôm qua Ninh vương đua ngựa với người khác bị ngã từ trên ngựa xuống nên chân bị thương.”
Bạch Kỳ hoàn hồn nhấc mí mắt lên nhìn về phía quản gia, quản gia cung kính khom người tiếp tục nói, “Ngự y trong cung cũng đã xem qua, vết thương tuy không nặng nhưng cũng non nửa tháng không được xuống giường, chuyến đi Mân thành Ninh vương sợ là không đi được.”
“Cố ý?” Bạch Kỳ hỏi.
“Sinh thần bệ hạ sắp tới, sứ thần chư quốc đã đang trên đường tới kinh, còn khoảng tám chín ngày nữa thì có thể vào kinh.” Quản gia vẫn chưa trả lời trực tiếp vấn đề của Bạch Kỳ, nhưng lời đáp lại cũng chứng thực tin tức Ninh vương cố ý tự làm bản thân bị tàn phế.
Lòng bàn tay Bạch Kỳ cọ xát miệng chén không nói, một lát sau hắn gọi một tiếng, “Tuân Lương.”
“Vương gia, Tuân Lương mang Yến vương ra phủ rồi.” Quản gia nhắc nhở.
Đúng rồi, Bạch Kỳ nghĩ tới, là hắn đáp ứng Văn Nhân Dư Bách có thể tùy thời ‘mượn’ Tuân Lương đi mà không cần nói cho hắn, “Hiện giờ ai ở đây?”
Một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhanh chóng xuất hiện ở trong phòng quỳ một gối xuống đất, “Vương gia.”
“Nếu Văn Nhân Xung vì bị thương mà lười việc công vậy nhất định là do vết thương không nhẹ, ngươi đi giúp gã.” Bạch Kỳ hạ lệnh.
“Dạ.” Không hỏi nguyên nhân, không thấy do dự, phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân vô điều kiện, đây chính là dáng vẻ của ám vệ.
Đợi ám vệ đi rồi, quản gia lại nói, “Ninh vương gặp nạn, chỉ sợ người bị hoài nghi đầu tiên đó là vương gia ngài.”
“Bản vương chính là khi dễ gã, gã lại có thể làm gì bản vương?” Bạch Kỳ ngữ khí lành lạnh hỏi.
Bạch Kỳ tùy hứng khiến quản gia chỉ cười không nói, lúc này Hoắc Uyên vẫn luôn làm phông nền mở miệng, “Vương gia, thuốc nguội rồi.”
“…” Tay Bạch Kỳ cứng đờ, ánh mắt u oán liếc về phía Hoắc Uyên đang vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng thầm mắng tiếng ‘thằng nhóc con’.