Mục Tử Thạch có thói quen dậy sớm, ánh mặt trời sáng ngời liền mở mắt, đã thấy chỗ gần trong gang tấc, Tề Dư Phái đang mỉm cười nhìn mình: “Tỉnh rồi? Ngươi ngủ nói mớ không ít a.”
Hắn vén sợi tóc dài lướt qua tai Mục Tử Thạch, ngứa tô tô,
Mục Tử Thạch đưa tay gãi gãi lỗ tai, than thở nói: “Ân, nằm mộng một đêm, mệt chết ta.”
Tề Dư Phái hưng trí dạt dào, đôi mắt tinh lượng: “Nằm trên bãi cát mộng thấy hoàng kim, nằm trên tổ kiến mộng làm đế vương, ngươi ở trên giường ta, vậy ngươi mộng thấy gì?”
Mục Tử Thạch thực vất vả hồi tưởng
một chút: “Đều quên rồi… Chỉ nhớ rõ cuối cùng nhìn thấy một khỏa hoa đào phá băng mà nở, hoa này rực rỡ chói lọi như đang cười.”
Tề Dư Phái cười nói: “Đẹp mắt không?”
Mục Tử Thạch vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm nhuyễn nhu nhu pha chút giọng mũi: “Đẹp, ta muốn gọi ngươi cùng nhau xem, lại tìm không thấy ngươi.”
Nói xong vẻ mặt ủy khuất,
Tề Dư Phái nhịn không được hôn lên khóe miệng hắn, ôn nhu nói: “Không quan trọng, về sau ngươi nhìn thấy chính là ta nhìn thấy.”
Dứt lời phân phó Hà Bảo Nhi: “Ngươi đi Trì Bình cung đợi phụ hoàng hạ triều, thượng tấu lời của ta:
Mục Tử Thạch thông minh cương nghị là nhân tài có thể trọng dụng, nhiều năm tùy thị bên người nhi thần tình như thủ túc, khẩn cầu phụ hoàng vì Đại Trữ lưu một
cánh tay phải năng thần, vì nhi thần lưu một người để tưởng niệm.”
Hà Bảo Nhi nghẹn ngào đáp ứng, khom người ly khai.
Tề Dư Phái gặp
Mục Tử Thạch há mồm muốn nói, phất tay đánh gãy: “Tử Thạch, ngươi trở về đi, ta phải nghỉ ngơi một chút.”
Mục Tử Thạch cắn môi: “Ta đây lát nữa lại đến.”
Tề Dư Phái miễn cưỡng nói: “Thư phòng không cần đi sao? Ta bệnh không phải cho ngươi nhân cơ hội mà lười biếng… Hai ngày này nếu không được ta truyền triệu, thì không được tới.”
Mục Tử Thạch con ngươi xoay tròn lưu chuyển ý đồ chơi xấu: “Điện hạ…”
Tề Dư Phái giận tái mặt: “Nghe lời!”
Mục Tử Thạch hừ một tiếng, xoay người bước đi, lại không biết phía sau
ánh mắt Tề Dư Phái mãnh liệt nhìn theo, cơ hồ như thiêu đốt hết phần sinh mệnh cuối cùng.
Thẳng đến khi cánh cửa vô thanh đóng lại,
Tề Dư Phái mới suy sụp nằm vật xuống, chuyện cho đến ngày hôm nay, thì
còn cái gì mà nhìn không thấu nghĩ không ra, duy nhất chỉ cầu nhiều năm về sau, nơi hành lang sâu thẳm trên lầu các xa xôi, giữa núi cao biển rộng,
Mục Tử Thạch có lẽ sẽ ngẫu nhiên nhớ đến mình, như vậy bạch cốt dưới ba thước đất cũng mỉm cười vô oán.
Mặt trời cuối cùng cũng mọc lên sau hai ngày đại tuyết, trời quang trong suốt, một tia gió cũng không có, tâm tình
Mục Tử Thạch cảm thấy dễ chịu, sau giờ ngọ tập viết dứt khoát đẩy cửa sổ ra.
Bích Lạc một bên im lặng mài mực,
Mục Tử Thạch chẳng biết tại sao, đề bút viết lên giấy:《Cát sinh
》Cát sinh mông sở, liêm man vu dã. Dư mỹ vong thử. Thùy dữ độc xử?
Cát sinh mông cức.
Liêm man vu vực.
Dư mỹ vong thử.
Thùy dữ độc tức?
Giác chẩm sán hề, cẩm khâm lạn hề.
Dư mỹ vong thử.
Thùy dữ độc đán!
Hạ chi nhật, đông chi dạ.
Bách tuế chi hậu.
Quy vu kỳ cự.
Đông chi dạ, hạ chi nhật.
Bách tuế chi hậu.
Quy vu kỳ thất! (*)
(*)
Đây là bài kinh thi
Cát sinh
(cây sắn dây). Tạm dịch:
Dây sắn kia phủ lên cây sở.
Cỏ liêm thì lan đầy ngoài đồng.
Người ta yêu đã không còn nữa.
Thì hà cớ gì ta còn ở đây?
Dây sắn kia phủ lấp bụi gai.
Cỏ liêm lan đầy phần mộ.
Người ta yêu đã không còn ở chốn này.
Tại sao ta vẫn còn ở lại nơi đây?
Chiếc gối sừng sáng bóng loáng.
Mền gấm lấp lánh rực rỡ.
Người ta yêu đã không còn.
Sao ta phải một mình nơi đây?
Ngày mùa hè nhớ trông đằng đẵng.
Đêm mùa đông sầu năm canh dài.
Trăm năm rồi cũng kết thúc.
Ta rồi sẽ ở bên người thiên thu.Khi viết đến đoạn “bách tuế chi hậu” sau cùng, chợt
nổi lên cảm giác xấu, ngòi bút hơi ngưng đọng, đầu bút lông sói phốc một tiếng, rơi xuống trang giấy.
Mục Tử Thạch nắm cán bút sơn đen run sợ nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu lên, quăng bút tức giận nói: “Đây là có chuyện gì? Bút này ai đã động qua? Ai động qua?”
Trong điện nhóm cung tỳ hầu hạ vội quỳ xuống đất, mấy năm nay
Mục Tử Thạch được Thái tử nuông chiều tính tình có chút kiêu căng của hài tử, nhưng chưa bao giờ tùy tiện nổi giận, nhất thời cũng không dám hé răng, chỉ trộm nhìn Bích Lạc.
Bích Lạc thở dài, thấy
Mục Tử Thạch tức giận đến thái dương gân xanh bạo phát, chân thành khuyên nhủ: “Sau tuyết ngày lạnh, có lẽ
là đông lạnh nên hư đi… Chỉ là một cây bút thôi mà, ngươi trước chớ nên sốt ruột, trấn tĩnh tinh thần, lát nữa muốn đánh muốn chửi, còn không phải tùy vào ngươi?”
Nói xong dùng khăn tay lau trán cho hắn, Mục Tử Thạch tuổi càng ngày càng lớn, nhưng đối với
Bích Lạc vẫn giống như khi còn bé, nghe xong vài câu này, đành phải kiềm chế lửa giận hừng hực mạc danh trong lòng, hung hăng nói: “Chiêu Húc điện là ta giao cho ngươi, nếu ngươi không quản, ta liền
gọi Tiểu Phúc Tử truyền bản tử.”
Bích Lạc cười nói: “Quản! Chờ ngươi tiêu khí, ta lập tức quản!”
Đang nói, chợt nghe một tiếng chuông vang truyền đến,
Mục Tử Thạch sắc mặt trắng bệch, một tay bắt lấy cánh tay
Bích Lạc: “Ngươi nghe… Có phải hay không ta nghe lầm?”
Sắc mặt Bích Lạc cũng kịch biến, không niên không lễ cũng không có chiến sự, trong cung chuông vang chỉ có một loại khả năng: có quý nhân tạ thế.
Lập tức nín thở ngưng thần nghe tiếng
vang, hoàng đế là chín tiếng chuông vang, Thái hậu Hoàng hậu Thái tử là sáu tiếng, hoàng tử thân vương là năm tiếng, còn lại là phi tần.
Mục Tử Thạch đã sắp chống đỡ không được, tê liệt
trên ghế không dám nghe, nhưng tiếng chuông hùng hậu kéo dài, đâu
phải che lỗ tai là
có thể tránh đi?
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng,
Mục Tử Thạch lẩm bẩm nói: “Đã ba tiếng!
Đã ba tiếng! Ngừng đi!”
Nhưng tiếng chuông chính là không ngừng, đợi đến tiếng thứ sáu vừa ra, tất cả mọi người trong lòng đều rõ ràng, Thái tử Tề Dư Phái hoăng thệ (chết)!
Trong lòng
Mục Tử Thạch vẫn còn ôm một tia hy vọng, có thể là hoàng hậu đột tử, chớp nhoáng đứng lên, nhanh chân tựu vãng ngoại bào
(Chạy nhanh ra bên ngoài như muốn lập tức thoát khỏi nơi này), vừa mới chạy ra cửa, liền nghe được có thái giám giọng the thé nói: “Hoàng Thái tử hoăng!”
Ánh dương quang
chiếu trên mặt tuyết, từng góc từng góc sáng rực nhẹ nhàng, lại như đao như kiếm, đâm vào mắt phanh vào tim.
Mùa đông
Vĩnh Hi năm thứ hai mươi hai, Hoàng Thái tử Tề Dư Phái hoăng, thụy hào Thánh Đức Tuệ Thuần Thái tử.
Tề Cẩn thương tâm gần chết, không thể lâm triều, mà tang lễ long trọng, vượt quá lệ thường.
Ấn chế Hoàng đế lấy lục phách tam quan, thân vương tâm phách lưỡng quan, chư hầu nhị phách lưỡng quan, các triều đại Thái tử hoăng, lễ an táng ấn bằng với thân vương, tức tâm phách lưỡng quan, Tề Cẩn lại minh lệnh Tề Dư Phái lục phách tam quan, mà tam quan chia ra làm tơ vàng gỗ lim, mầm thiên xuân là vàng ròng khảm ngọc.
Có Ngự sử ngôn quan thẳng thắn bác bỏ,
Tề Cẩn giận dữ, một ngày trượng chết bốn gã ngôn quan.
Lệnh Lễ bộ soạn viết bi sách, lại không vừa ý tứ lệ lục ngôn không có nội dung, sửa chữa hơn mười lần mới miễn cưỡng sử dụng, sau đó bản thân mang bệnh vẽ
xuống hành trạng Tuệ Thuần Thái tử, còn có chúng cao tăng Tân Minh tự, Hộ Quốc tự tụng kinh siêu độ bốn mươi chín ngày.
Mục Tử Thạch tựa như du hồn liên tục canh giữ mấy ngày
bên cạnh tử ©υиɠ,
Bích Lạc cho hắn ăn liền ăn, cho hắn uống liền uống, cho hắn ngủ hắn cũng có thể ngã xuống đất ngủ một lát, nhu thuận trầm mặc làm người ta bất an.
Kỳ thật
hết thảy trước mặt, đối với
Mục Tử Thạch đều giống như cảnh trong mơ, sau tang lễ trang trọng đủ loại cực hạn, chỉ như bụi đất mây bay, không thay đổi được
Tề Dư Phái có thể sống lại hướng chính mình nhàn nhạt cười.
Vô số hoàng thân quốc thích đại thần ai ai thảm thiết khóc như bị mất cha mất mẹ,
Mục Tử Thạch chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét, thậm chí đối với Lạc thị cùng Tề Thiếu Xung, cũng tự nhiên nảy sinh một loại hận ý.
Ngày ấy
Tề Thiếu Xung vành mắt hồng hồng, khuyên nhủ: “Tử Thạch, ngươi đã canh giữ bảy ngày, trước trở về nghỉ ngơi đi, được không?”
Mục Tử Thạch lạnh lùng nhìn hắn, chẳng nói câu nào.
Tề Thiếu Xung lại nói: “Bích Lạc nói ngươi mấy ngày nay ăn rất ít, ngươi… Ngươi cứ như vậy thật sự không được, Tứ ca đem ngươi phó thác cho ta, tất nhiên là mong ngươi có thể đối xử tử tế với chính mình.”
Mục Tử Thạch ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn.
Tề Thiếu Xung nóng nảy, thẳng thắn hỏi: “Vì cái gì không chịu để ý ta?”
Mục Tử Thạch cúi đầu nhẹ giọng nói: “Vì cái gì người chết không phải là ngươi?”
Trên đời tối ác độc tối lớn mật không gì hơn lời này,
Tề Thiếu Xung gần như không tin vào lỗ tai của mình: “Ngươi nói cái gì?”
Xuyên thấu qua lông mi dày rậm nửa rũ xuống, nhãn thần
Mục Tử Thạch vẫn vô pháp che dấu
bén nhọn âm lãnh: “Vì cái gì người chết không phải là ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta không biết điện hạ là bị các ngươi bức tử sao? Ngươi cùng hoàng hậu luôn ngóng trông điện hạ chết, ngươi cho ta nhìn không ra?”
Tề Thiếu Xung kinh giận đồng thời xuất hiện, cũng có loại tổn thương oan ức, lớn tiếng nói: “Ta không có!
Ta căn bản không có!
Mục Tử Thạch lắc đầu, lạnh lùng giống như một tảng đá: “Ta không tin.”
Tề Thiếu Xung cả giận nói: “Ta chưa bao giờ nói láo! Ta đường đường là Thất hoàng tử, vì sao phải dùng hư ngôn lừa gạt ngươi?”
Lạc thị một tay kéo
Tề Thiếu Xung qua, thản nhiên hỏi: “Nói cái gì đó? Đỏ mặt tía tai, xem ngươi, trán đổ đầy mồ hôi…”
Tề Thiếu Xung há miệng thở dốc, lại đem lời nói đại nghịch bất đạo của
Mục Tử Thạch một phen giấu xuống, tâm tàn ý lạnh, nói: “Mẫu thân, không có gì.”
Lạc thị mới vừa khóc một trận, thần sắc mệt mỏi chán chường, cũng không hỏi nhiều, liền nắm tay
Tề Thiếu Xung trở về Lưỡng Nghi cung.
Khi nàng đi ngang qua người Bích Lạc, lược dừng lại, phân phó: “Chiếu cố tốt chủ tử ngươi.”
Bích Lạc co rúm lại một chút, mới rung giọng nói: “Vâng.”
Cũng không biết trải qua bao lâu,
Mục Tử Thạch đột nhiên nhỏ giọng hô: “Bích Lạc…”
Bích Lạc vội quỳ xuống trước mặt: “Sao vậy? Đói bụng hay mệt mỏi?”
Mục Tử Thạch mặt không chút thay đổi: “Đã qua bảy ngày rồi sao?’
Bích Lạc gật đầu.
Mục Tử Thạch nghĩ muốn dìu nàng đứng lên, nhưng như thế nào cũng
dậy không nổi: “Chân tê… Chúng ta quay về Chiêu Húc điện thôi.”
Bích Lạc đáp ứng, đi ra ngoài gọi Tiểu Phúc Tử cõng
Mục Tử Thạch, lúc này đã giờ tý đêm khuya, dọc đường đi chỉ có cung đăng dán lụa trắng phát ra ánh sáng ảm đạm.
Mục Tử Thạch nằm úp sắp trên lưng
Tiểu Phúc Tử, nói: “Bích Lạc, chân ta rất đau.”
Bích Lạc ôn nhu nói: “Đầu gối ngươi quỳ đến sưng lên, trên mặt đất lại có hàn khí, chờ trở về nô tỳ hảo hảo xoa cho ngươi.
Mục Tử Thạch lặng im một lát: “Tề Vô Thương như thế nào vẫn chưa trở lại a…”
Không gặp Tề Vô Thương cũng không tưởng niệm, nhưng trong lúc khốn khó bất lực, lại tổng cảm thấy hắn sẽ giống như năm đó giục ngựa đuổi
tới, một mũi tên định Càn Khôn.
Tiểu Phúc Tử cảm giác được có giọt nước nóng hổi dọc theo lỗ tai chảy vào cổ áo mình, trong lòng cũng thống khổ, khuyên nhủ: “Chủ tử đừng nóng lòng, ngài nghĩ a, Ung Lương đến thần kinh ngàn dặm xa xôi, lại bị đại tuyết làm tắc đường, tái đợi mấy ngày, Thế tử điện hạ nhất định sẽ tới.”
Trong một góc hoa viên có hoa mai nở, hương khí trong vắt lan xa, Bích Lạc nói: “Chủ tử, có muốn chiết hai cành về cắm vào bình? Ngửi hương khí này, ngủ sẽ ngon hơn.”
Sau một lúc lâu không nghe
Mục Tử Thạch trả lời, chăm chú nhìn lên, thì thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, ngủ mất.
Dưới mệt mỏi bi thương, lực hấp dẫn của bóng tối ôn nhu tồn tại không gì sánh kịp,
Mục Tử Thạch vừa cảm giác đã ngủ rất sâu, giữa mơ mơ màng màng, cảm thấy có bàn tay nóng hầm hập xoa lên đầu gối lạnh như băng đau đớn của mình, trong không khí trừ bỏ an tức hương nhẵn nhụi quen thuộc, còn có mùi thuốc mỡ mát lạnh.
Mục Tử Thạch thỏa mãn phun ra một hơi, khẽ giật giật thân thể, lại ngủ tiếp, trong lòng thầm quyết định, chưa cận kề chết đói, mình tuyệt đối không cần tỉnh.
Hai ngày sau Bích Lạc lo lắng, dùng sức lay tỉnh hắn: “Ăn chút đồ ăn rồi ngủ tiếp được không? Ngươi như vậy ngủ nữa, thực dọa người ni!”
Mục Tử Thạch xoa mắt ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trong phòng trừ bỏ Bích Lạc, ngược lại không có người khác, sờ sờ đầu gối, phát hiện dược tẩm miên sa (khăn bông) quấn thật dày vào thịt, đau đớn giảm rất nhiều.
Bích Lạc bưng lên chén cháo nhỏ long nhãn mật táo, ngồi vào bên giường: “Đến, trước uống chút cháo đi.”
Mục Tử Thạch thấy dưới mắt nàng phiến màu xanh đen, hiển nhiên là mệt muốn chết rồi, trong lòng không khỏi cảm động: “Cực khổ ngươi.”
Bích Lạc cúi đầu hé miệng mỉm cười, từng muỗng từng muỗng uy hắn ăn xong, sau đó hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo, giống như lúc
Mục Tử Thạch vừa đến Đông cung.
Hết thảy thu thập thỏa đáng,
Bích Lạc quỳ xuống bên chân
Mục Tử Thạch, giúp hắn đem vạt trước vạt sau phủi phủi, ngửa
đầu nói: “Tiểu công tử, ngươi ở đây đã sáu năm rồi, nhưng trong lòng ta, vẫn tựa như ngày đầu tiên, một tiểu hài tử vừa đáng thương vừa đáng yêu.”
Mục Tử Thạch nhìn nàng: “Bích Lạc, ngươi có tâm sự.”
Bích Lạc thấp giọng nói: “Thái tử điện hạ chết… Có điểm kỳ quái.”
Nhãn thần Mục Tử Thạch đột nhiên thay đổi, từ trên cao ngưng đọng nhìn
Bích Lạc: “Nói! Một chữ cũng không được giấu diếm.”
Bích Lạc nói: “Nửa tháng trước ta đi ngự thiện phòng lấy bột hạt dẻ làm điểm tâm cho ngươi ăn, lúc đi qua hồ Cẩm đình, vô tình nhìn thấy Họa Hương cùng Xuân Vũ của cung Đào quý phi đang nói chuyện với nhau,
Xuân Vũ còn giao cho
Họa Hương một tiểu ngân hạp tử.”
Họa Hương là đại cung nữ đắc lực bên người Tề Dư Phái, ngày thường thuốc thang đồ ăn đều thông qua tay nàng,
Mục Tử Thạch cắn chặt răng: “Đào quý phi… Đúng rồi, Đào gia, Tề Hòa Phong…”
Suy nghĩ một chút, nổi giận trách mắng: “Ngươi lúc ấy vì sao không nói cho ta biết?”
Bích Lạc ảm đạm nói: “Ta cũng không biết quý phi sẽ làm chuyện ác bậc này, ta chỉ là một nô tỳ nho nhỏ, không có chứng cứ rõ ràng, nào dám vọng ngôn phải trái với quý phi? Hơn nữa ngân hạp tử kia chẳng qua là son phấn.”
Mục Tử Thạch lắc đầu nói: “Không đúng, ai cũng biết quý phi cùng Đông cung hoàng hậu chỉ bằng mặt không bằng lòng, làm sao có khả năng cung tỳ hai nơi trao đổi tiểu đồ vật râu ria cho nhau.”
Dứt lời một tay kéo
Bích Lạc lên: “Ngươi theo ta đi gặp hoàng thượng!”