Lạc thị tâm tư tinh tế, đối với ánh mắt của hắn dường như có cảm giác, xoay mặt nhìn qua, ôn nhu nói: “Tử Thạch, đang nhớ người nhà sao?”
Mục Tử Thạch nghe thanh âm nàng kéo dài trong phổi như bị lông chim mềm mại quét qua, càng xúc động hoài niệm, nghẹn ngào gật đầu: “Ta nhớ nương.”
Lạc thị biết Đan Hoa Linh mất sớm, lại nhìn
Mục Tử Thạch khóc đến hôn thiên
địa ám, thân hình nhỏ đơn bạc ngồi thẳng trên ghế dựa lay động, vội phân phó cung nữ hống hắn đi rửa mặt, bất tri bất giác đem Tề Thiếu Xung đang ôm trong ngực siết đến cứng đờ.
Tề Thiếu Xung chịu đựng chốc lát rồi vặn vẹo, cau mày nói: “Mẫu thân, ngươi siết đau ta.”
Lạc thị thả lỏng một chút, nhéo nhéo chóp mũi hắn: “Được rồi, về sau đừng hướng Mục Tử Thạch gào to hét lớn nữa, Tử Thạch thực đáng thương, mẫu thân hắn mất sớm, một mình ở tại trong cung, ngươi nên đối xử tốt với hắn, hiểu không?”
Tề Thiếu Xung nhìn
Mục Tử Thạch khóc, vốn đã cảm thấy hối hận khổ sở, vội gật đầu, mạnh mẽ vỗ ngực đến phát ra tiếng: “Ta về sau sẽ đối hắn thật hảo, có đồ vật tốt đều cho hắn!”
Lại nghĩ đến vừa rồi
Mục Tử Thạch muốn ăn bánh trôi nước, chính mình lại gào thét không cho, thật sự ác độc làm người ta giận sôi gan a, lúc này cầm lấy chén trôi nước, thẳng lưng từ trên đầu gối Lạc thị nhảy xuống, hai tay đưa đến trước mặt
Mục Tử Thạch: “Cấp cho ngươi ăn!”
Tiếng khóc của
Mục Tử Thạch đột nhiên im bặt,
Tề Thiếu Xung trong lòng vui vẻ, xem bánh trôi nước đậu đỏ này vừa ngon lại rất hữu dụng a!
Hắn nóng lòng bồi tội làm việc thiện, hoàn toàn xem nhẹ sắc mặt
Mục Tử Thạch nháy mắt đã tái mét.
(*lắc đầu*)
Trong cung có quy củ, Đế hậu hay
hoàng tử ở
trước mặt ban thưởng, nhất định phải ở
trước mặt ăn hết, đó là biểu lộ ý tứ thừa ân tôn kính, mới vừa nãy trong lúc giảng giải danh hiền tập, liền đem mầm tai họa này quẳng
cho cung nữ kia, giờ trơ mắt nhìn chén trôi nước ước chừng có tới bảy tám cái,
Mục Tử Thạch không tự giác ợ một tiếng, hiểu được giờ phút này có đem Khổng Mạnh Lão Trang tóm đến, cũng không cách nào giúp mình giải vây.
Nhất thời trừng mắt nhìn chằm chằm vào chén sứ xanh biếc, này
không phải bảy tám cái bánh trôi nước,
rõ ràng chính là bảy tám tòa ngũ hành sơn!
Lạc thị trộm nhìn tất nhiên hiểu rõ, nhưng chỉ hé miệng cười không nói.
Thứ nhất là trừng phạt nho nhỏ việc hắn vứt bỏ điểm tâm mình ban tặng, thứ hai cũng mượn chuyện này phân tán nỗi
đau xót nhớ thương vong mẫu để tránh ứ đọng trong lòng hắn, bởi vậy nên thấy chết mà không cứu.
Mục Tử Thạch dùng muỗng bạc nhỏ đào bới giống như dùng sức móc bánh trôi nước, bột nhân đậu đỏ chảy ra non nửa chén, chén sứ xanh tựa như đang khảm hoa văn máu, một bên tiểu cung nữ cảm thấy không thích hợp, liền ân cần khuyên nhủ: “Tiểu công tử, để nô tỳ hầu hạ ngươi ăn, được không?”
Lạc thị ôm
Tề Thiếu Xung, nhịn không được cười ra tiếng: “Tử Thạch, lần sau thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, đều đến nói cho ta biết, nhớ kỹ?”
Mục Tử Thạch thực nhớ kỹ, cũng hiểu hoàng hậu ý tại ngôn ngoại, về sau nếu được ban tặng, hiển nhiên không dám chậm trễ càng chẳng dám vứt bỏ, hắn không nghĩ ăn, chỉ là không để cái bụng của Bích Lạc nửa đêm bị đói mà thôi.
Tề Dư Phái từ ngày gặp Mục Miễn, bệnh tình càng thêm trầm trọng, liên tiếp mười ngày chưa thể đứng dậy được, sợ khí bệnh của mình lây cho
Mục Tử Thạch, nên không cho phép hắn vào thăm hỏi. Thẳng đến khi tốt lên một chút, mới để hắn sang đây gặp mặt,
Mục Tử Thạch vừa nghe Hà Bảo Nhi triệu hoán, vội cuống quít nhanh chân thẳng đến, chạy tới trên
giường hắn, tựa vào gối đầu bên cạnh lầm bầm đem hết ủy khuất nói ra một lần, không quên tổng kết: “Ta sau này sẽ không bao giờ… muốn ăn bánh trôi nước nữa!” (=)))
Tề Dư Phái sau cơn bệnh nặng, gầy đi rất nhiều, mặt chỉ bằng một nắm tay nhỏ, đôi mắt càng thêm thâm thúy đến kinh người, nghe hắn kể
đoạn kỳ án này, mỗi khi nghe đến
hoàng hậu như thế nào làm sao, trong mắt đều chảy qua quang mang ý nghĩ không rõ.
Đợi hắn nói xong,
Tề Dư Phái đè thấp tiếng thở dài, trong lòng tìm không ra đau đớn, chán nản chẳng còn khí lực, vùi người vào chăn đệm thật dày bên trong giường, nhắm mắt thật lâu, hỏi: “Điểm tâm ngươi ăn đều là dùng chung với Thất điện hạ?”
Mục Tử Thạch trong lòng kỳ quái hắn đối với hoàng hậu không hề có lý do đề phòng, do dự một chút, nói: “Đúng vậy, sau đó hoàng hậu lại đưa qua một lần điểm tâm, ta không dám không ăn.”
Tề Dư Phái cười nhạt: “Mẫu hậu đối đãi với ngươi cũng chẳng có ác ý, nàng muốn ngươi trường mệnh trăm tuổi còn không kịp ni… Nguyên lai là ta quá lo lắng!”
Mục Tử Thạch thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, chỉ hận bản thân không phải thần tiên, nếu không nhất định sẽ chế ra một viên tiên đan, có thể làm
Tề Dư Phái nhảy dựng lên, cao ngất khỏe mạnh giống như Tề Vô Thương mới tốt… Nhưng như vậy cũng không hảo,
Tề Vô Thương sờ vào cứng ngắt đau tay, so với bộ dáng của Thái tử điện hạ, càng như cục đá đóng đầy rêu xanh đần độn ngu dốt đặt kế bên viên ngọc trơn nhẵn xinh đẹp cao quý (=))) _____ _____ hắn không biết chính mình đánh giá
Tề Vô Thương như vậy, nếu để nữ nhân trong cung biết được, ngay cả Bích Lạc cũng đều xông lên bóp nát miệng hắn.
Đang miên man suy nghĩ thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây), đột nhiên nghe
Tề Dư Phái hỏi: “Sau đó mẫu hậu truyền ngươi đến giảng thư cho Thất điện hạ sao?”
Mục Tử Thạch có chút thẹn thùng: “Có giảng qua danh hiền tập hai lần, ta nói chính mình cái gì cũng không hiểu, hoàng hậu lại nói ta giảng Thất điện nghe rất tốt, nghĩ lại có thể là ta ngốc, vừa vặn Thất điện hạ cũng chẳng thông minh, cho nên đúng lúc thích hợp?”
Tề Dư Phái thản nhiên nói: “Ngươi ngốc? Ta xem ngươi là quá mức thông minh mới đúng.”
Mục Tử Thạch ngẩng đầu trộm nhìn xung quanh, thấy cung tỳ đứng ở rất xa, lập tức nằm úp sấp đến bên tai
Tề Dư Phái, thấp giọng khẽ nói: “Điện hạ, nếu ngươi không thích hoàng hậu tìm ta… Ta sẽ giả ngốc.”
Trong đầu
Tề Dư Phái nổ oanh một tiếng, cả người huyết khí vừa chua xót lại hừng hực nóng lên, có cảm giác xấu hổ buồn bực vì bí mật bị người khác nhìn thấu rồi hung hăng vạch trần, nhưng trong lòng lại ấm áp thoải mái, nhìn về phía
Mục Tử Thạch, trong mắt không thể tin: “Ngươi nói cái gì?”
Đế hậu sủng ái, người bình thường nếu không bon chen chạy theo nịnh nọt, thì cũng cầu mưa móc thấm ướt thân mình, nào có đạo lý từ chối thoái thác như vậy?
Đồng tử
Mục Tử Thạch sáng lên, cực kỳ sạch sẽ đơn thuần: “Cho dù làm cho hoàng hậu cùng Thất điện hạ ghét ta cũng chẳng
có vấn đề gì, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh ngươi là tốt rồi.”
Tề Dư Phái phảng phất từ trong đáy lòng sâu sắc thở dài, hai tay ôm lấy siết chặt thân thể nhỏ bé mềm mại của hắn, thanh âm run rẩy đến lợi hại, vụng về không nghe rõ ràng: “Đừng… Đừng a.
Tử Thạch, ngươi đứa ngốc này, ngươi phải làm cho Thất điện hạ thích ngươi đến tâm khảm mới tốt, ta chung quy sẽ không lưu lại cho ngươi được cái gì…”
Mục Tử Thạch khó hiểu, nhưng cảm giác được
Tề Dư Phái giờ phút này yếu ớt vô cùng, có lẽ do mình tùy tiện nói câu nào đó, liền khiến hắn như sứ men xanh rơi xuống đất, hoàn toàn vỡ tan hỏng mất.
Lập tức im lặng tùy ý bọt nước nóng ấm từ sau gáy chảy đến, trong lòng hoảng sợ, Thái tử khóc, nên làm cái gì bây giờ?
Ngoài phòng tuy lạnh đến thấu xương, trong phòng than lửa cháy đến nóng rực,
Tề Dư Phái đau bệnh nằm trên giường chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc áo mỏng,
Mục Tử Thạch bị hắn ôm vào ngực, cảm thấy da thịt tiếp xúc nóng đến dọa người, hiển nhiên là bệnh vẫn chưa lành, trong lòng lộp bộp nghĩ tới một chuyện, thật lâu sau cắn môi, nhịn không được hỏi: “Điện hạ, ta sinh ra là điềm xấu, ngay cả mẫu thân cũng khắc chết… Ngươi có phải hay không bị ta khắc khóc? Còn có, ngươi bị bệnh cũng là do ta khắc, phải không?”
Tề Dư Phái sửng sốt, không
nghĩ tới nhiều ngày như vậy hắn vẫn còn chưa quên, vừa thương hại vừa buồn cười, thu lại nước mắt, thanh âm có chút buồn bực: “Ngươi nói thử xem?”
Mục Tử Thạch trầm mặt
phút chốc, dứt khoát giãy khỏi cái
ôm ấp của
Tề Dư Phái, quay đầu hướng dưới giường trèo xuống.
Tề Dư Phái một phen túm hắn lại, cười mắng: “Ngươi đây là đồ vật gì, cũng xứng đến khắc ta? Ngoan ngoãn chờ, hai ngày nữa sẽ vào tháng chạp, ta thỉnh phụ hoàng ban thưởng ngươi một phúc tự, được không?”
Đầu tháng chạp hoàng đế khai bút viết phúc tự, phân ban trọng thần và hoàng tử, đó là vinh quang sủng ái cực lớn, bất kể là ai cũng đều hân hoan vui sướиɠ,
Mục Tử Thạch lại không hiểu vinh hiển trong đó, chỉ nói: “Vậy có phải đến mùng tám tháng chạp là sẽ được ăn nhiều? Lễ mừng năm mới còn có thể bắn pháo hoa pháo trúc?”
Tề Dư Phái gật đầu: “Trong cung lễ mừng năm mới rất náo nhiệt, ngươi hai mươi mốt tháng chạp mới vào học, không cần phải đi thư phòng, có thể ngoạn thẳng đến đầu năm.”
Ánh mắt Mục Tử Thạch sáng lên, dù sao vẫn là tâm tính tiểu hài tử, vừa nghe có náo nhiệt liền thích thú, đem cái gì điềm lành điềm xấu vứt ra hết sau đầu: “Kia tết nguyên tiêu
có hoa đăng xem
sao? Ta chưa từng được xem bao giờ, chỉ đọc qua trong sách… Ta muốn có hoa đăng hình con thỏ a!”
“Tất nhiên có thể, bên ngoài Đại Tĩnh cung, nguyên tiêu hằng năm đều có đăng lâu, cao trăm thước rộng trăm trượng, lúc đó sẽ thả hoa đăng năm ngày năm đêm, kim bích phát sáng, cẩm tú rực rỡ, còn có ca múa xiếc ảo thuật, chiêng trống tạp kỹ, cũng cho ngươi xem đến thống khoái.”
Mục Tử Thạch càng cao hứng: “Kia Vô Thương có về cùng
chúng ta chơi đùa không?”
Tề Dư Phái nói: “Ngươi nhớ hắn rồi?”
“Đúng vậy a, hắn khí lực rất lớn, có thể đem ta nâng lêи đỉиɦ đầu xem hoa đăng.”
Vừa nghe Tề Vô Thương ở trong lòng
Mục Tử Thạch được dùng
đến kỳ diệu như thế, sắc mặt
Tề Dư Phái mới hơi nguôi giận, đề xuất: “Long sóc thị vệ Đông cung so với hắn còn cao lớn hơn, chốc nữa ta cho ngươi chọn ra vài người?”
Mục Tử Thạch ân một tiếng: “Chính là Vô Thương khi nào mới trở về?”
Tề Dư Phái cười nói: “Hắn phòng thủ biên cương không được tùy tiện ly khai, cách ba năm mới
có thể quay
về đế đô một lần… Đúng rồi, mấy ngày nay đọc sách thế nào? Không có thừa dịp ta bệnh mà
lười biếng đi?”
Mục Tử Thạch vội nói: “Tất nhiên chưa từng! Ta đã học xong Mạnh Tử, Ô tiên sinh cho phép ta vừa đọc trung dung (một chủ trương của Nho gia) vừa đọc thơ.”
“Ba trăm câu thơ này, tinh túy mà
vô tà…”
Tề Dư Phái dường như có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại, nói: “Ngươi đọc câu thơ mình thích nhất cho ta nghe xem.”
Mục Tử Thạch suy nghĩ một lát, oang oang đọc: “Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim. U u lộc minh, thực dã chi bình*… Ai nha, ta đọc sai rồi!”
(*) Xanh xanh áo ai, lòng ta bồi hồi. Chỉ vì ai đó, trầm ngâm đến nay. Hươu kêu rao rao, cùng ăn quả bình…
Là vì theo áo ai đến đoản ca đi,
Tề Dư Phái bật cười: “Xem ra ngươi sau lưng Ô tiên sinh trộm xem không ít sách a!”
Qua mấy ngày,
Tề Dư Phái khỏi bệnh đi đến Lưỡng Nghi cung vấn an Lạc thị.
Cũng không biết vô tình hay cố ý, Lạc thị cùng
Tề Dư Phái không hề đề cập nửa chữ liên quan đến điểm tâm, Lạc thị cũng chẳng lên án kịch liệt
Tề Dư Phái đề phòng mẫu thân có kỳ tâm muốn gϊếŧ,
Tề Dư Phái cũng chưa
chỉ ra hoàng hậu có mưu đồ tranh đoạt thư đồng bất kham, hai người trong lúc đó không cần biện bạch giải thích mà hòa hợp êm thấm.
Tề Dư Phái theo thường lệ mỗi ngày đi Lưỡng Nghi cung kiến lễ dụng thiện, mỗi đêm uống xong chén thuốc của Lạc thị đưa cho, Lạc thị tuy đối với Thái tử đạm bạc nhưng cũng không thiếu chu đáo, giống như chưa từng biết đến chuyện thư đồng vứt bỏ điểm tâm, che giấu mà nghi kỵ, mẫu tử cùng nhau mở ra một màn minh tranh ám đấu.
Chỉ có Tề Thiếu Xung không hiểu chuyện: “Ca ca, hôm qua Tử Thạch đáp ứng ta đến kể chuyện xưa, như thế nào còn chưa tới?”
Tề Dư Phái sờ đầu hắn, cười nói: “Ô tiên sinh cho rất nhiều bài tập, hắn còn phải ôn bài luyện chữ ni.”
Lạc thị ôm hắn, cũng cười: “Thiếu Xung đừng vội, qua hai năm nữa, chờ ngươi đi học, mẫu hậu sẽ nói với phụ hoàng, cho ngươi đến Đông cung thư phòng, cùng
Mục Tử Thạch đọc sách, ân?”
Một nhà ba người mẫu từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, hòa thuận vui vẻ ấm áp, giống như gió xuân mềm mại thanh thoát thổi tới.
Sau lại một lòng bắt Tiểu Phúc Tử trông từng cái mã thí của
Mục Tử Thạch, ghi nhớ cách học của hắn
thế nào đều phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh mô phỏng nói ra,
Mục Tử Thạch ngay cả mặc áo lông chồn cũng đánh ba cái rùng mình, chờ đám cung nhân quanh Lưỡng Nghi cung khỏi bệnh.
Ăn xong một lần cháo mùng tám tháng chạp, hương vị năm càng lúc càng nhạt.
Cháo mùng tám tháng chạp trong cung thật cầu kỳ tinh tế, gạo tẻ còn có hạt kê vàng, gạo trắng, gạo nếp, gạo kê, lại thêm hạt bạch quả, hạt hạch đào, đậu phộng, hạnh nhân, lại có hạt dẻ, củ ấu, ruột quả phỉ, hạt thông, trộn với đường trắng cùng bơ nấu chín, trên mặt rải ít long nhãn nhỏ nho khô, xanh xanh hồng hồng làm đẹp. Từ lúc sinh ra đến giờ Mục Tử Thạch chưa từng được ăn chén cháo nào ngon như vậy, kìm lòng không được đánh một cái ợ, khát khao nói: “Nếu ngày nào cũng là
mùng tám tháng chạp thì hay quá!”
Bích Lạc không ngừng cấp nước sơn tra giúp hắn tiêu thực.
Tề Dư Phái ở Lưỡng Nghi cung cùng Tề Cẩn Lạc thị ăn cháo, hắn ăn
rất ít, chỉ ăn có nửa chén, giờ phút này nhìn
Mục Tử Thạch vẫn còn nhìn chằm chằm chén cháo ánh mắt phát ra lục quang, bất giác có chút hoài nghi, chính mình nhặt về
chẳng lẽ là một kẻ tham ăn? Hoặc là Mục Miễn vứt bỏ hắn, là do Thanh Bình hầu phủ nuôi không nổi?
Mục Tử Thạch tuy ăn nhiều, nhưng ăn xong cũng biết thế nào là tao nhã, liền lấy chén trà trong tay Bích Lạc súc miệng, hỏi: “Điện hạ, ngươi nhìn ta cái gì?”
Tề Dư Phái khụ một tiếng: “Không có gì, ta cùng phụ hoàng nói, buổi chiều ngày mai mang ngươi ra cung đi dạo.”
Mục Tử Thạch mừng rỡ, nhảy xuống ghế dựa: “Hảo a hảo a! Đi dạo ở đâu? Bắn tên, ném thẻ vào bình rượu hay là xem múa rối?”
Tề Dư Phái cầm bàn tay nhỏ bé của hắn: “Đều không phải, chúng ta đi… Xem bói toán!”
Nụ cười
Mục Tử Thạch chợt tắt, trên mặt nhất thời tràn ngập vẻ kinh hãi
bất an.