Chương 5: Tảo cơ (cơ hội buổi sáng)
Bữa tiệc giờ Dậu, Bạch Sầu Phi, Tường Ca Nhi, Diệp Bác Thức của Lạc Anh sơn trang, Trương Sơ Phóng của Thiên minh, Võ trạng nguyên Trương Bộ Lôi, còn có một đám người võ lâm và hảo thủ có danh vọng trong kinh thành, nghênh ngang tiến vào Thanh lâu.
Bạch Sầu Phi còn tươi cười mời rượu xin lỗi mọi người:
- Lâu chủ còn chưa tới, ta trước tiên thay mặt y kính mọi người một chén…
Trương Sơ Phóng uống một hớp rượu, cười nói:
- Bạch phó lâu chủ, có phải chúng ta tới không đúng lúc, hơi sớm một chút hay không?
Bạch Sầu Phi nói:
- Sớm à? Nào có sớm? Có câu là “chim dậy sớm mới có sâu ăn”… sớm mới có cơ hội, càng sớm ra tay càng có thể nắm được cơ hội.
Trương Bộ Lôi lại nói:
- Loại người tài giỏi chí lớn như Bạch phó lâu chủ, giống như chim đại bàng buổi sáng, đương nhiên là có sâu ăn. Nhưng còn loại sâu bọ buổi sáng giống như tôi, có gì để ăn đây…
Lời còn chưa dứt, Trương Bộ Lôi đã ăn một mũi tên.
Tên không chỉ có một mũi, cũng không chỉ bắn về phía Trương Bộ Lôi. Càng có nhiều mũi tên bắn về phía Bạch Sầu Phi.
Bạch Sầu Phi đột nhiên lật bàn, dùng mặt bàn để chặn tên.
Hắn trốn phía sau bàn, lăn đi, nghĩ hết biện pháp để thoát khỏi nguy cơ. Nhưng ít nhất có mười sáu tên đao thủ cầm khiên cũng đang lăn tròn chém tới.
Hắn lập tức phóng lên cao, phá lầu bay ra.
Nhưng trên nóc lầu có ít nhất mười hai cây thương đang chờ hắn, chỉ cần hắn vừa lên sẽ lập tức đâm vào chỗ hiểm.
Nhưng Bạch Sầu Phi còn chưa lên tới nóc lầu, ngón tay đã liên tục búng ra, giống như ấn lên dây đàn tỳ bà hay đàn tranh, chuyển động một cách thần kỳ.
Sau đó trong tiếng kêu thảm thiết, từng người lần lượt bị phong bế huyệt đạo ngã xuống.
Lúc này Trương Bộ Lôi đã bị bắn thành bia tên.
Hắn vốn có thể tránh được mấy mũi tên, ngăn cản mười mấy mũi tên, đón đỡ mấy chục mũi tên. Nhưng trước khi trúng tên hắn đã mất đi hơn nửa sức chiến đấu, bởi vì hắn đã trúng độc, hiển nhiên trong rượu có độc.
Đó là rượu do Tô Mộng Chẩm chuẩn bị chiêu đãi, tại sao lại có độc?
Lúc này Tô Mộng Chẩm đang ở trong tháp ngọc, chuẩn bị đến Thanh lâu dự tiệc.
Nhưng y lại không tìm được Thụ đại phu. Ngày hôm nay y chỉ dùng thuốc do đại phu để lại.
- Thụ đại phu đi đâu?
- Không biết.
- Không biết.
- Tôi không biết.
Khi Dương Vô Tà cũng nói “không biết”, không chỉ có ánh mắt của Tô Mộng Chẩm trầm xuống, trong lòng cũng như vậy.
Lúc này Tường Ca Nhi lại hổn hển chạy tới thông báo với y:
- Không hay, Thanh lâu có kẻ địch xâm phạm, gặp phải phục kích. Phó lâu chủ có thể ứng phó được, xin lâu chủ tạm thời đừng qua đó.
Bạch Sầu Phi cuối cùng đã lên nóc Thanh lâu. Hắn có cảm giác như “trên cao thấy cô đơn, nhìn ra thiên hạ nhỏ”.
Lúc này có một người lao đến tấn công hắn, không phải dùng vũ khí mà là thân thể.
Người này đương nhiên chính là Âu Dương Ý Ý.
Hắn dùng thân thể của mình làm binh khí, đúng là một món “vô vĩ phi tha” (một món binh khí gồm một khối sắt cột với sợi dây).
Ánh mắt Bạch Sầu Phi sáng lên, khuôn mặt lại trắng, còn trắng hơn so với trường bào mà hắn mặc trên người.
Hắn không lùi mà tiến tới, dùng một tay ngăn cản Âu Dương Ý Ý đang lao đến. Trước khi thân thể kẻ địch đυ.ng trúng, hắn đã khống chế đối phương, sau đó nghiêm nghị quát lên:
- Là ai phái ngươi tới?
Lúc này, Chu Như Thị đã sớm dẫn theo thuộc hạ trong Kim Phong Tế Vũ lâu thần phục Bạch Sầu Phi, còn có đám người Lạc Anh sơn trang và Thiên minh chạy tới, ngăn cản đám sát thủ kia.
Chợt nghe Bạch Sầu Phi lại nghiêm nghị quát hỏi:
- Ai phái ngươi đến gϊếŧ bọn ta?
Hắn đứng ở nơi cao, cho nên tiếng nói truyền đi rất xa, hơn nữa còn rất rõ ràng, dĩ nhiên là ai nấy đều nghe được.
Âu Dương Ý Ý lập tức quỳ xuống, khấu đầu xin tha.
- Tôi không có cách nào. Phó lâu chủ, xin ngài tha thứ cho tôi. Tôi không phản bội, chỉ là bị buộc phải gϊếŧ ngài…
Giọng nói cầu khẩn của Âu Dương Ý Ý cũng rất lớn:
- Là mệnh lệnh do lâu chủ ban ra, tôi sao dám không tuân…
Đúng, nếu như lâu chủ ra lệnh cho hắn gϊếŧ phó lâu chủ, như vậy có thể xem là phản bội sao? Hắn có thể kháng lệnh sao? Hắn có thể không gϊếŧ sao?
Sau khi Bạch Sầu Phi nghe xong, lập tức ôm ngực, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, lật người rơi xuống, lảo đảo muốn ngã. Hiển nhiên hắn cũng bị trúng độc.
Lần này đã khiến cho quần chúng giận dữ.
Những nhân vật võ lâm trong bữa tiệc may mắn thoát nạn không khỏi căm hận Tô Mộng Chẩm đến nghiến răng, xoa xoa nắm tay, trong lòng giận dữ.
- Đúng là quá đáng!
- Quá tàn độc!
- Quá tuyệt tình!
- Đối với anh em kết nghĩa của mình cũng ra tay độc ác như vậy!
- Ngay cả đối với chúng ta cũng dùng loại thủ đoạn độc ác này! (câu này thật ra ai cũng muốn nói, cũng một câu nghe lọt tai nhất)
Cuối cùng cũng có người nói ra:
- Tô Mộng Chẩm này tính tình thất thường, lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng nên đổi người rồi.
Sau khi nói ra câu này, người nói và người người đều quay đầu nhìn về phía Bạch Sầu Phi đang khoanh chân bức độc.
Lúc này, Gia Cát tiên sinh trong phủ Thần Hầu vẫn luôn chú ý đến tình hình Kim Phong Tế Vũ lâu, chợt nghe tin tức “Tô Mộng Chẩm không thể nhịn được Bạch Sầu Phi”, đôi mày bạc liền nhíu lại, nói:
- Tình hình của Tô lâu chủ e rằng không ổn.
Thư Vô Hý ngạc nhiên hỏi:
- Là sao?
Gia Cát tiên sinh vuốt râu nói:
- Bạch Sầu Phi hao tâm bố trí như vậy, là muốn trước tiên đứng ở chữ “lý”. Hắn muốn lật đổ Tô Mộng Chẩm, cũng không thể không quan tâm đến đạo nghĩa giang hồ. Dù sao hắn cũng là người được Tô Mộng Chẩm một tay nâng đỡ.
Vô Tình nói tiếp:
- Lần này, hắn đã có thể chứng thực trước con mắt mọi người, là do Tô Mộng Chẩm ra tay trước, hắn có thể làm gì tùy thích mà không cần quan tâm đến người khác.
Thiết Thủ lại nói:
- Nhưng Trương Bộ Lôi cũng chết trong bữa tiệc… hắn không phải là tâm phúc nanh vuốt của Thái Kinh sao?
Truy Mệnh lại trả lời câu hỏi này:
- Trương Bộ Lôi là người của Thái Kinh, nhưng lại thuộc phe phái bất đồng. Giống như đám người Trương Sơ Phóng và Diệp Bác Thức ủng hộ Bạch Sầu Phi, còn đám người Trương Bộ Lôi và Lê Tỉnh Đường lại trợ giúp Phương Ứng Khán.
Đôi mày rậm của Lãnh Huyết nhướng lên:
- Cho nên Bạch Sầu Phi mới mượn đao gϊếŧ người, trước tiên trừ khử Trương Bộ Lôi?
- Trương Bộ Lôi chỉ là một vật hi sinh.
Gia Cát tiên sinh nói:
- Mục đích của Bạch Sầu Phi không chỉ như vậy.
Y vốn muốn phái Tứ Đại Danh Bổ đi bảo vệ Tô Mộng Chẩm, nhưng lúc này y lại phải chạy đến Điềm sơn cứu nhị sư ca Thiên Y Cư Sĩ. Như vậy đã trúng phải cạm bẫy của Nguyên Thập Tam Hạn, Lục Hợp Thanh Long cùng nhau vây đánh Điềm sơn, muốn gϊếŧ chết Gia Cát tiên sinh. Nhưng chuyện này cũng kinh động đến Tứ Đại Danh Bổ, bọn họ lập tức chạy tới Tư Phòng sơn đối phó với Lục Hợp Thanh Long (tình hình cụ thể và tỉ mỉ xin đọc bộ Kinh Diễm Nhất Thương). Vì vậy, bên phía Gia Cát nhất thời cũng không có thời gian quan tâm đến nội chiến của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Thư Vô Hý vốn có thể làm gì đó, nhưng Nguyên Thập Tam Hạn còn có một đồ đệ khác là Thiên Hạ Đệ Thất, vào lúc này lại gây phiền phức cho y. Đợi đến khi bọn họ giải quyết xong mọi chuyện, Kim Phong Tế Vũ lâu đã có kết cục mới, là định cục.