Chương 11: Đọa cơ (sụp đổ)
Y vốn còn cơ hội đánh một trận, nhưng loại độc mà Tô Thiết Lương dùng là “Thập Tam Điểm”.
Đây là một loại kịch độc của Quỷ Lệ Bát Xích môn. Người trúng độc trong mắt sẽ xuất hiện điểm đỏ, điểm đỏ càng nhiều thì sức chiến đấu sẽ càng mất đi. Đợi sau khi mười ba điểm đỏ cùng xuất hiện, toàn thân sẽ hư thoát, mặc cho người ta chém gϊếŧ.
Loại độc này gần như không thuốc nào cứu được, chỉ có người nội lực cao thâm, có thể bức độc lực ra sau một hai canh giờ.
Nhưng đối phó với đại địch như Bạch Sầu Phi, chỉ một khoảnh khắc yết ớt cũng đã đủ chết hai vạn tám ngàn lần rồi.
Y vốn còn một đường sinh cơ, nhưng Tô Thiết Lương lại hạ một loại độc khác là “Hạc Đỉnh Lam”.
Hạc Đỉnh Hồng đã là kịch độc trong kịch độc, Hạc Đỉnh Lam càng là chí độc trong kịch độc. Người trúng loại độc này, điểm đặc biệt duy nhất là chân lông hiện ra màu lam nhạt, màu lam chết người.
Đây vốn là một loại thuốc giải, nghe nói có thể giải được bất kỳ thương độc bệnh tật nào, nhưng người dùng loại “thuốc giải” này da thịt sẽ tự động rách ra, thương tích đầy mình mà chết.
Trong danh gia dùng độc đệ nhất thiên hạ là Lão Tự Hiệu Ôn gia, Hoạt Tự Hiệu (chuyên môn xử lí giải độc) và Tiểu Tự Hiệu (chuyên môn nghiên cứu chế tạo độc dược) vì muốn khống chế loại dược tính này (để biến thành linh dược giải độc hoặc kịch độc chí mạng), đã hi sinh mười hai hảo thủ. Sau này chưởng môn nhân họ Ôn đã tự mình hạ lệnh, “đừng quan tâm đến loại thuốc này nữa”.
Nhưng loại thuốc mà ngay cả Ôn gia cũng “không muốn quan tâm” lại lọt vào trong bụng Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm vốn còn cơ hội liều mạng, nhưng bây giờ…
Y nổi giận quát lên:
- Các ngươi…
Chợt y phát hiện, hai người khác (Tô Thiết Tiêu và Tô Hùng Tiêu) đều đã là người chết.
Chỉ là chuyện xảy ra trong phút chốc, vừa rồi hai người còn sống sờ sờ.
Là do Tô Thiết Lương làm.
Tay trái của hắn dùng kim đâm vào tử huyệt của Tô Thiết Tiêu, tay phải móc vào yếu huyệt của Tô Hùng Tiêu.
Hai người đều chết trong nháy mắt. Trước khi chết nhất định đều bị trúng độc, nếu không với công lực của hai người bọn họ, cho dù Tô Thiết Lương có bất ngờ ám toán cũng không thể dễ giải quyết được.
Cho nên tiếng quát của y càng giận dữ hơn, nhưng đã đổi thành:
- Ngươi… ngươi lại dám gϊếŧ cả huynh đệ ruột thịt của mình sao?
Y lập tức phát hiện mình đã hỏi câu này hơi nhiều.
Người cũng đã gϊếŧ rồi, còn dám hay không gì nữa.
Cao thủ chân chính, lúc đối địch sẽ không nói những lời nhảm nhí, cũng không hao phí bất kỳ một phần sức lực nào, càng không hỏi những vấn đề vô vị.
Cho nên y lập tức sửa lại câu hỏi, đổi thành hai chữ:
- Lý do?
Mạng người quan hệ trọng đại. Đối với những kẻ liều mạng trên giang hồ, gϊếŧ người tuy không phải là chuyện mới mẻ, nhưng dù nói thế nào cũng đều có lý do.
Bất kể một người hay nhiều người, hợp lý hay không hợp lý, đều luôn có lý do. Huống hồ là gϊếŧ chết huynh đệ ruột thịt của mình.
Cho nên Tô Mộng Chẩm chỉ hỏi hai chữ “lý do”.
Người đã chết rồi, không thể sống lại, nhưng y phải biết lý do.
Nếu có lý do, có lẽ y sẽ chấp nhận được; nếu không có đạo lý, y sẽ báo thù cho huynh đệ thủ hạ của mình.
Giống như lần đó, y và thuộc hạ trúng phải phục kích tại phố Khổ Thủy, Ốc Phu Tử và Trà Hoa vì bảo vệ chủ nên chết thảm. Y mặc dù bị thương vẫn xông đến Phá Bản môn, chém đứt chiếc đầu của Hoa Vô Thác để tế bằng hữu đã mất, mới chịu khua chiêng thu binh, lui về Kim Phong Tế Vũ lâu.
Trong chiến dịch đó, Bạch Sầu Phi cũng có mặt. Cũng trong trận chiến ấy, Bạch Sầu Phi đã nhìn thấu khuyết điểm của Tô Mộng Chẩm.
Khuyết điểm của y rất chết người, bởi vì từ trước đến giờ y chưa từng hoài nghi huynh đệ của mình.
Một người chưa từng hoài nghi huynh đệ của mình, rất dễ được nhiều huynh đệ thủ hạ ủng hộ, nhưng càng dễ bị huynh đệ thuộc hạ phiền chết, hoặc là hại chết.
- Lý do?
Tô Thiết Lương căm hận nói:
- Bởi vì bọn họ rất giống ta. Ba người giống nhau như đúc, ai tốt ai xấu, ai cao ai thấp đều không thể phân biệt được. Ta không muốn tiếp tục sống một cách ngây ngô như vậy.
Hắn lại nhếch miệng cười:
- Thầy tướng cũng nói, loại người trán gồ cằm nhô, ngũ nhạc quay về giữa như ta, nếu may mắn thì có thể lên làm đế vương. Bạch Nhị gia nói, nếu như có một ngày y lên làm lâu chủ, y sẽ bổ nhiệm ta làm Tô Tây Thần trong “Ngũ Phương Thần Sát”. Ta cũng không muốn cả đời ở chỗ này làm một kẻ hầu sắc thuốc.
Tô Mộng Chẩm thở dài nói:
- Ngươi theo ta nhiều năm nay, ta lại không phát hiện, ngươi là một người vì muốn nổi bật xuất sắc và một chút quyền lực mà đánh mất lý trí như vậy.
Trong nụ cười của Tô Thiết Lương cũng lộ ra mùi thuốc:
- Đó là vì ngay cả ngươi cũng không hoàn toàn phân biệt được ai là ai. Có lúc ngươi cho rằng đó là chuyện xấu do Hùng Tiêu làm, có lúc cho rằng là sai lầm do Thiết Tiêu gây nên, cho nên mới bị ta lừa gạt.
Bạch Sầu Phi nói tiếp:
- Nếu như không có Tô Thiết Lương, ta cũng không dám tùy tiện phát động. Thụ đại phu nói ngươi bị bệnh nặng đến mức không thể động thủ, ta lại càng hoài nghi, liệu có phải hắn muốn ta ra tay với ngươi, tự tìm đường chết hay không? May mà có Tô Thiết Lương, mới có thể chứng thực được.
Tô Thiết Lương nói:
- Ta là người giúp hắn sắc thuốc, dĩ nhiên là biết rõ bệnh tình của hắn. Hắn đã bệnh đến mức vô phương cứu chữa, nhưng khi cần chiến đấu, hắn vẫn có thể vận công thi triển một kích toàn lực.
Bạch Sầu Phi nói:
- Vì vậy ngươi mới cho hắn dùng Thập Tam Điểm.
Tô Thiết Lương nói:
- Bây giờ Thập Tam Điểm đã phát tác ít nhất mười một điểm, sức lựa còn lại của hắn đã ít đến đáng thương.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi còn cho hắn dùng Hạc Đỉnh Lam.
Tô Thiết Lương nói:
- Ta độc đến cả tóc hắn cũng biến thành màu lam.
Vì vậy Bạch Sầu Phi nghiêm nghị hỏi Tô Mộng Chẩm:
- Đến lúc này, nếu ngươi vẫn còn sức lực phản kích, ta mới phục ngươi.
Trong lòng Tô Mộng Chẩm trầm xuống, hơn nữa còn sụp đổ. Tất cả sinh cơ đều đã vỡ tan, cơ hội ban đầu cũng lần lượt trôi đi.
Đến lúc này, y vẫn (mang theo nụ cười ảm đạm) hỏi ngược lại một câu:
- Không phải ngươi vẫn luôn rất bội phục ta sao? Chỉ vì không muốn khiến ngươi thất vọng, ta cũng phải dốc tất cả sức lực để phản kích.
Lời vừa dứt, phản kích lập tức diễn ra.