Lời nói Mộ Ly như sấm sét giữa trời quang, làm Lục Vân Thiên và Nghiêm Tử Tuấn nhất thời kinh hãi, không biết nên trả lời thế nào.
"Tôi nghĩ, cuộc sống của các người có thể quá đơn điệu, hiện tại tôi cho các người một điều, chắc hẳn cuộc sống sau này. . . . . . Ha ha," Trên mặt Mộ Ly lạnh lùng chậm rãi hạ xuống, ngay sau đó nở nụ cười chói mắt, "Vân Thiên, cô nói thử xem?"
Âm thanh của hắn lên cao xuống thấp như quân lâm thiên hạ. Quý Linh Linh ở trong ngực hắn, thân thể rụt lại, hắn đến giúp cô. Nhưng sau khi nghe lời của hắn, nơi nào đó co rút lại thật chặt, là khϊếp sợ. Người đàn ông này, từ lần đầu tiên biết hắn, làn nào cũng có thể làm cho người ta câm như hến.
"Không! Không! Không! Sẽ không, Ly, anh sao có thể làm như vậy? Tử Tuấn vẫn luôn cẩn trọng, anh không thể tùy tùy tiện tiện kéo hắn xuống." Lục Vân Thiên bộ dáng nhu nhu nhược nhược đã biến mất không thấy, ngược lại thay vào đó là sắc mặt cao ngạo, nhưng lúc này lại là không ngừng run rẩy.
Mộ Ly không thể làm như vậy, ba của cô là Thị trưởng, mà ông xã của mình do ba tự tay cất nhắc lên, hắn làm sao có thể tùy tùy tiện tiện nói một câu. . . . . . Liền. . . . . .
Lục Vân Thiên không dám nghĩ tiếp, đột nhiên, cô phát hiện khoảng cách giữa hai người bị kéo rộng ra. Hắn không còn tiểu tử thúi thích theo mông cô nữa. Hắn bây giờ, có quyền thế, hơn nữa thế lực đã sớm vượt ra khỏi tưởng tượng của cô.
"A, cẩn trọng, lén lút kết thúc trình tự tiền hoa hồng, tự lập hóa đơn xây dựng, còn có.. . . ." Mộ Ly dừng một chút, "Thuê người đi bệnh viện lén lút làm giấy chứng nhận mang thai, đây là cẩn trọng như lời cô nói?" Giọng nói Mộ Ly như gió xuân ấm áp, nhưng lời sau cùng từ từ chuyển thành gió bão.
Sắc mặt Nghiêm Tử Tuấn tối sầm lại, khớp xương ngón tay nắm chặt mơ hồ trắng bệch.
Mộ Ly, Thượng tá không quân, đặc phái viên Bộ Quốc Phòng, hai thân phận này của hắn lấy tư cách gì để điều tra mình?
"Mộ Ly, hình như anh quên thân phận của mình rồi hả ?" Nghiêm Tử Tuấn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Mộ Ly.
Hắn không thể tha thứ, không thể tha thứ cho người đàn ông này. Hắn xuất thân tốt hơn mình, quân hàm hắn cao hơn mình, ghê tởm hơn chính là, hắn lại có thể không chút kiêng kỵ ôm Quý Linh Linh! Cô ta là của người phụ nữ của hắn, trước kia hay bây giờ đều là thế!
"Hả? Tôi là thân phận gì?" Nụ cười trên mặt Mộ Ly không giảm xuống, nhưng dần dần, dường như hắn có lẽ đã mất kiên trì. Nếu như đối thủ là một có năng lực chống lại, có lẽ hắn sẽ tiếp tục đấu cùng hắn. Nhưng Nghiêm Tử Tuấn rõ ràng được đánh giá thấp hơn.
Lục Vân Thiên lo lắng kéo Nghiêm Tử Tuấn lại, nhưng động tác của cô ta đã quá chậm.
"anh cũng chỉ theo thường lệ tới thành phố T thị sát mà thôi, có quyền gì kiểm tra tôi? Mặc dù anh là Thượng tá, nhưng công việc của tôi không thuộc quyền của anh?" Nghiêm Tử Tuấn không phục ngước đầu.
Mộ Ly chăm chú nhìn hắn mấy giây, nhưng ngay sau đó cúi đầu, hướng về Quý Linh Linh cười nói, "Ánh mắt trước đây của em thật là kém, xem ra anh phải thay đổi thẩm mĩ của em rồi."
Không thể giải thích được lời hắn nói, Quý Linh Linh cũng nhất thời không nghĩ ra, hắn chuyển đề tài có chút nhanh, cô không thể nắm bắt được trọng điểm.
"Nghiêm tiên sinh, đã nghe qua câu ‘thực tế là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất’? Anh cảm thấy tôi không có quyền, vậy tốt nhất chúng ta nên chờ ba ngày sau, rồi anh sẽ biết." Hắn lần này không nhìn Nghiêm Tử Tuấn, mà dịu dàng như nước nhìn Quý Linh Linh. Tất cả người chung quanh bị hắn vô hình biến thành không khí.
"Mộ Ly! Một người đê tiện như vậy đáng giá được anh bảo vệ? Có chuyện gì, anh hãy nhằm vào tôi!" Dứt lời, Lục Vân Thiên lập tức đứng lên, hoàn toàn không có một dáng vẻ một phụ nữ có thai bị thương.
Cô muốn điên rồi, Quý Linh Linh cái đồ phụ nữ hèn hạ như vậy sao hắn có thể mê mẩn? Mình tới công ty của cô ta, trừ phi Mộ Ly vẫn luôn ở chú ý mình, nếu không tại sao vào thời điểm mấu chốt lại xuất hiện? Rốt cuộc Quý Linh Linh có bản lĩnh mê hoặc gì, có thể khiến Mộ Ly ôn nhu đối với cô ta thế?
"Pằng!" Đột nhiên, Mộ Ly lấy từ trong túi quần ra một cục giấy ném xuống đất, "Ngụy tạo chứng nhận mang thai, vợ chồng hai người. . . . . . Ha ha, nên hình dung như thế nào đây? Quả thật chính là ngây thơ vô cùng." Giọng nói khinh thường ở bốn phía thanh tràn ra, "Còn nữa, cái từ ‘đê tiện’ này, tốt nhất nên dùng trên người cô." Một câu nói của hắn, giống như tiếng nổ đất bằng phẳng, mà tiếng bàn luận lúc này trở lại, nhưng lần này không phải trách cứ Quý Linh Linh.
"Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Lục Vân Thiên bối rối ra sức nắm chặt cánh tay Nghiêm Tử Tuấn, "Tôi mang thai, tôi. . . . . . Tôi đã mang thai, anh không cần vu oan tôi!" Dưới tình thế cấp bách, thông minh của Lục Vân Thiên giảm xuống, nói ra những lời này thật đúng là ngốc nghếch hết sức.
Mộ Ly nheo mắt lại, ánh mắt nhìn thẳng Lục Vân Thiên, môi mỏng khẽ mở, "Ba cái chữ kia đọc là ‘Lục Vân Thiên’ chứ?"
Nhất thời quần chúng vây xem giống như nổ tung, một câu một câu nói, sắp sửa đem hai vợ chồng Lục Vân Thiên dìm xuống.
"Người phụ nữ xấu xa, đoạt bạn trai Quý tiểu thư, bây giờ còn mang theo ông xã tới ra oai!"
"Người đàn ông thật quá đê tiện, đã chia tay bạn gái trước rồi, tất yếu phải làm khó người ta thế sao?"
"Quý tiểu thư thật đáng thương."
. . . . . .
Nghe lời mọi người nói, trong lòng Quý Linh Linh không có cảm giác, bọn họ chỉ thấy bề ngoài, mấy phút trước bọn họ không phải là dùng mấy lời đó hạ thấp mình.
Hai tay của cô lại một lần nữa vòng thật chặt cổ Mộ Ly, giấu đầu ở trước ngực của hắn, cô không muốn biến mình trở thành tiêu điểm bị bàn luận, điều này không ý nghĩa. Đây là phương thức đà điểu Quý Linh Linh, nhưng cô lại không biết, động tác thân mật của cô và Mộ Ly thân mật như thế thành công cho người khác lớn tiếng đàm tiếu.
Mộ Ly cảm nhận được cô gái trong ngực mệt mỏi, bàn tay cũng ôm chặt lấy cô.
"Tốt lắm, đùa giỡn đã kết thúc, diễn viên cũng nên về nhà, chúng ta hãy chờ ba ngày sau." Hắn vẫn cười đến mê người như cũ, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn khắp nơi thấy máu.
"Anh. . . . . ." Thân thể Nghiêm Tử Tuấn run rẩy, vị trí trưởng ban cục kiến thiết một tháng chưa ngồi vững, không thể nào bị đánh ngã dễ dàng như vậy, "Tôi. . . . . . Tôi chờ anh!"
Nói dứt lời, Nghiêm Tử Tuấn đem Lục Vân Thiên bảo vệ ở sau lưng, cụp đuôi hốt hoảng rời đi.
Lúc này nụ cười trên mặt Mộ Ly đột nhiên tan biến, nhìn về hướng bọn họ biến mất, trong mắt lộ ra ánh sáng.
Vốn tưởng những người khác còn phải ở chỗ này náo nhiệt một hồi nữa, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng hung ác của Mộ Ly thì sợ sệt, chỉ chốc lát mọi người liền rời đi.
"Quý Linh Linh, anh cảm thấy chúng ta là một đôi trời sinh, tư thế ôm phải dán sát như vậy." Mộ Ly ghé môi vào tai Quý Linh Linh, giọng nói mang mấy phần trêu đùa cợt nhả.
Vừa nghe đến lời hắn, Quý Linh Linh như bị điện giật, buông lỏng tay ra, hơn nữa dùng đôi tay tạo khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Chỉ thấy mặt Mộ Ly tiếc nuối, sớm biết phản ứng của cô nhanh như vậy, thì hắn đừng nói những lời này, đột nhiên mềm mại trước ngực mất đi đúng là nhàm chán.
"Anh đùa giỡn đã diễn xong chưa, thả tôi xuống." Quý Linh Linh nói xong, ngay sau đó dùng sức giãy thân thể, nhưng lại bị Mộ Ly ôm chặt người cô.
"Đùa giỡn? Quý Linh Linh em có thể nói là anh diễn trò hay sao?" Đột nhiên âm thanh Mộ Ly cất cao lên mấy âm điệu.
Quý Linh Linh liếc hắn một cái, khen hắn kỹ thuật diễn tốt còn không được?
"Nét mặt của em là có ý gì? Hiện tại anh dù gì cũng coi như ân nhân cứu mạng của em rồi, em không ôm ấp yêu thương thì ít nhất cũng phải nói tiếng cám ơn chứ, hay là lấy thân báo đáp nha!" Mộ Ly nói như thật.
"Nghĩ hay quá nhỉ!" Quý Linh Linh giơ tay lên che miệng hắn, cái miệng này luôn là "Miệng không thể che đậy".
Hai mắt Mộ Ly lập tức trợn to, động tác của cô bày tỏ kháng nghị. Cô gái này đúng là không tim không phổi, lãng phí tấm lòng của mình như thế!