Quách Hiểu Lượng đứng sau lưng Lý Tâm Mị, mặc dù không trông thấy trực diện hai cơ thể rêи ɾỉ, nhưng cô cũng không phải cô bé ngây thơ gì, tất nhiên cũng biết chuyện thế nào.
Một nam một nữ đang có tình cảm mãnh liệt bị bắt gặp, đầu tiên người phụ nữ thét lên, hốt hoảng gom quần áo mình. Còn Tần Mộc Vũ thì biểu hiện rất bình tĩnh.
Hai tay anh chống lên thành ghế đứng dậy, nhìn liếc qua Lý Tâm Mị vẫn còn giương mắt đờ đẫn, cúi đầu buộc lại dây lưng.
Quách Hiểu Lượng không tiến lên cũng không quay người bỏ đi, chỉ đứng đó, vì khoảng cách nên Tần Mộc Vũ không thể chú ý tới cô.
"Anh yêu..." Lý Tâm Mị trợn mắt nhìn người phụ nữ vẫn đang chỉnh lý quần áo của mình trên ghế, nằm bò về phía trước.
"Em ra ngoài trước." Tần Mộc Vũ ngược lại rất trấn định, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác bị "bắt gian", giống như đã thành thói quen.
Người phụ nữ trên sô pha nhanh chóng đứng dậy, bối rối cầm quần áo, cúi đầu ra ngoài.
Tần Mộc Vũ lúc này đã ngồi trên bàn làm việc, mặt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, "Cô tới đây làm gì?"
Giọng nói lạnh lùng, Quách Hiểu Lượng không khỏi ngơ ngác, Lý Tâm Mị không phải tình nhân của anh sao? Anh có cần lạnh lùng vậy không?
"Cái này... anh yêu... còn không phải vì chiếc xe kia..." Lý Tâm Mị lắc eo đi đến trước mặt Tần Mộc Vũ, đang muốn cúi người xuống dụ hoặc anh thì bị ánh mắt lạnh của Tần Mộc Vũ ép trở lại.
"Ừ?" Thông minh như anh, suy nghĩ của Lý Tâm Mị, anh đã sớm nhìn thấu.
"Đây... đều là tại cô ta, nếu không phải cô ta vụng về..."
"Sao em lại ở đây?" Tần Mộc Vũ đứng bật dậy.
"Đến được một lúc." So sánh với Tần Mộc Vũ thì Quách Hiểu Lượng tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Cô bước vào văn phòng, dáng điệu đúng mực.
"Anh... Anh yêu, hai người biết nhau?" Lý Tâm Mị không khỏi cả kinh, xem dáng vẻ, không chỉ biết mà còn quen thuộc.
Tần Mộc Vũ đưa mắt chuyển tới Lý Tâm Mị, khóe miệng như ngậm ý cười, cứ nhìn cô ta không chớp mắt.
Lý Tâm Mị định cười với anh, hiếm khi thấy anh nhìn mình như vậy, nhưng cái nhìn của anh càng ngày càng không bình thường, khiến cô ta cảm giác như có mũi nhọn sau lưng.
"Anh..."
Chốc lát, Tần Mộc Vũ lấy ra một tờ séc.
"Cho em sao?" Lý Tâm Mị thấy Tần Mộc Vũ đưa tay lên, lập tức hớn hở, vội vàng cầm lấy tờ séc.
Thấy mấy con số không trên tờ séc, cô ta cười thật hăng hái.
"Anh yêu, anh thật tốt với em quá." Lý Tâm Mị còn tưởng rằng lén lấy xe Tần Mộc Vũ sẽ bị mắng chửi một trận, không ngờ không những không bị mắng, còn có thể lấy được tờ séc có giá trị lớn này, chẳng lẽ đây là anh yêu an ủi mình sao?
"Cầm tờ séc, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi." Không đợi Lý Tâm Mị vui vẻ xong, câu nói của Tần Mộc Vũ như một chậu nước lạnh giội xuống.
"Anh yêu..." Lý Tâm Mị trợn to hai mắt, cô ta không thể tin được.
"Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai. Nếu cô muốn chị cô còn làm được ở chỗ tôi..."
"Em đi!" Lý Tâm Mị không dám chần chừ, nắm chặt tờ séc, hoảng hốt lo sợ ra ngoài.
Cuối cùng, căn phòng to lớn như thế chỉ còn lại hai người.
Tần Mộc Vũ quan sát Quách Hiểu Lượng, lần trước trong bệnh viện anh chưa kịp xem thường, cách ăn mặc của Quách Hiểu Lượng, thật không lọt nổi mắt xanh của anh.
Áo lông thùng thình, mắt kính lớn, trong mắt anh còn thấy mấy sợi tóc rối, đó là ủng đi mưa sao? Lại còn màu vàng nâu, so với năm năm trước, cô mặc trang phục tươi sáng gợi cảm, thật sự kém rất xa.
"Em có biết phải bồi thường bao nhiêu không?" Tần Mộc Vũ lên tiếng, giọng điệu trêu tức. Anh cho rằng, cô không bồi thường nổi.
Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, mắt kính đã che hơn nửa khuôn mặt, cho nên anh không thấy rõ vẻ mặt cô.
"Biết, cô Lý đã nói với tôi rồi." Quách Hiểu Lượng không hiểu ý trong lời nói của anh, cũng không muốn hiểu.
"Ồ, vậy em bồi thường nổi không?" Tần Mộc Vũ khoanh hai tay, ánh mắt lại quan sát cô lần nữa.
Quách Hiểu Lượng trực tiếp chống lại ánh mắt anh. Cô ăn mặc thế nào, cô rất rõ. Ý anh thế nào, anh biết rõ.
"Chẳng lẽ chồng em không mua nổi mấy bộ quần áo cho em?" Tần Mộc Vũ nhướng môi, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác ưu việt. Như anh, tùy tiện có thể cho tình nhân mấy triệu.
"Mệnh tôi không tốt như thế, chồng tôi qua đời từ sớm." Giọng điệu Quách Hiểu Lượng không nhanh không chậm, nghe không ra cảm xúc.
"Ồ." Tần Mộc Vũ cười lạnh, may là anh ta đi sớm. "Vậy bây giờ em định cầu xin tôi sao? Cầu xin tôi, xóa bỏ phí bồi thường hả?"
Quách Hiểu Lượng chỉ thấy người run lên, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi. Nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như trước.
"Cám ơn, không cần anh xóa bỏ phí bồi thường."
"Ồ?" Tần Mộc Vũ trái lại kinh ngạc, anh không tin cô có thể lấy ra một triệu, anh rất chắc chắn. "Vậy bây giờ lấy tiền ra đi, chúng ta thanh toán cho xong, sau này không cần gặp lại."
Trái tim run lên, dường như cảm giác cay đắng lại lan tràn.
Từ lúc thấy anh quấn quýt với những người phụ nữ khác, nếu nói trong lòng cô không có cảm giác, thì đó chính là già mồm cãi láo. Nếu cô không có tình cảm với anh, sáu năm qua, cô sao phải chịu đựng.
Cô mím chặt môi, đến tận khi môi không còn chút máu. Cô cúi đầu, không muốn để làn sương trong mắt bị phát hiện.
"Tôi sẽ gọi cho đại ca Vũ Nhân, anh ấy sẽ giúp tôi. Cho nên... Xin anh cho tôi một ít thời gian." Xem như cô cúi đầu đi.
Tần Mộc Vũ hơi nhíu mày, tay nắm lại, Mạc Vũ Nhân, cô thà tìm Mạc Vũ Nhân xin giúp đỡ cũng không dám cầu xin mình. Quách Hiểu Lượng, em thật sự được lắm.
"Ha ha, tôi quên mất, thì ra em còn có thể đi cầu xin Mạc Vũ Nhân. Đúng rồi, Mạc Vũ Nhân bây giờ là lão đại, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ, tôi nghĩ bây giờ em đi tìm cậu ta, ừm... Tuy em đã có con, cậu ta có thể sẽ nhớ tình cũ, thu nhận em." Lời nói vũ nhục như thế mà từ miệng anh nói ra thật tùy ý. Dường như Quách Hiểu Lượng là người phụ nữ kiên cường, Tần Mộc Vũ vẫn cho rằng cô là loại phụ nữ như thế, chịu khổ giữ phẩm hạnh, kiên cường hơn cả đàn ông. Cho nên anh bỏ quên, bỏ quên đau đớn lóe lên trong mắt cô.
Im lặng một lúc lâu, Quách Hiểu Lượng mới có thể mở miệng, "Anh cho rằng, mọi người ai cũng giống anh sao?"
Có lẽ không khí trong này quá thấp, khiến l*иg ngực cô khó chịu, "Xin cho tôi hai ngày, tôi sẽ xoay sở đủ một triệu, rồi nhờ đại ca Vũ Nhân chuyển cho anh." Nói xong, cô nhấc chân định đi.
"Quách Hiểu Lượng, em muốn dựa vào Mạc Vũ Nhân đúng không? Nhưng mà... theo tôi được biết, Mạc Vũ Nhân bây giờ đã ra nước ngoài, giúp tôi xử lý một ít chuyện." Tần Mộc Vũ đứng dậy, giọng nói lớn khiến Quách Hiểu Lượng dừng bước.
"Có ý gì?" Quách Hiểu Lượng xoay người, trong mắt đầy nghi hoặc, cô gái kia rõ ràng có nói đại ca Vũ Nhân chỉ đi đến tổ chức.
"Alo? Báo cho Mạc Vũ Nhân, ca bên Mỹ bảo cậu ta đi xử lý giúp tôi, ngay bây giờ." Tần Mộc Vũ bá đạo nói, ném điện thoại lên bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn Quách Hiểu Lượng, "Là ý này, em hiểu chưa?"
Phòng tuyến trong lòng sụp đổ, màn sương trong mắt lập tức hình thành hơi nước, cô há miệng, tuy nhiên không nói được một lời.
Chỗ dựa duy nhất của cô là Mạc Vũ Nhân, lại bị anh sắp đặt ra nước ngoài, cô còn có thể dựa vào ai? Biết rõ anh là ác ma, nhưng cô lại vô tâm khiêu chiến anh lần nữa.
"Cô Quách, bây giờ tôi muốn biết cô dùng cái gì để bồi thường cho tôi?" Thấy dáng vẻ bị đả kích của cô, trong lòng anh không hiểu sao thấy mất mát, nhưng sự cường thế không cho phép anh cúi mình.
Quách Hiểu Lượng cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm đôi ủng màu nâu vàng, cô có thể dùng cái gì bồi thường cho anh, hình như... không còn nữa. "Anh Tần", cô như nghĩ tới điều gì, ngẩng lên nhìn thẳng Tần Mộc Vũ, "Ngại quá, tôi không bồi thường được cho anh, anh kiện tôi đi." Nói xong, cô không để ý đến vẻ kinh dị trong mắt Tần Mộc Vũ, đi nhanh ra cửa.
Vừa ra khỏi phòng làm việc của anh, nước mắt liền cuồn cuộn rơi xuống.
"Rầm!" Ánh mắt Tần Mộc Vũ lạnh như băng, đấm thật mạnh xuống bàn. Chết tiệt, năm năm không gặp, lá gan cô ngược lại lớn ra không ít, anh còn chưa nói xong, cô đã dám đi trước. Nghĩ tới đây, anh như một cơn lốc xông ra ngoài.
Quách Hiểu Lượng vừa ra thang máy, tay giơ lên đã bị Tần Mộc Vũ bắt lấy.
"Ai~" Cổ tay đột nhiên đau nhức, khi thấy rõ người đầu têu, Quách Hiểu Lượng không nhịn được sẵng giọng, "Anh Tần, tôi nói rồi, tôi không có tiền bồi thường cho anh, anh có thể kiện tôi!"
Cô ngước cằm lên, cách kính mắt, anh có thể thấy được biểu cảm quật cường của cô, cùng với đôi mắt hồng. Cô đã khóc phải không, nếu cô cúi đầu trước mặt mình, chỉ cần nói đôi câu mềm mỏng, anh liệu có quan tâm đến chút tiền nhỏ này?
Tần Mộc Vũ cầm lấy cằm cô.
"Ss.." Quách Hiểu Lượng hít vào luồng khí lạnh.
"Quách Hiểu Lượng, em muốn đi? Em đi rồi, tôi đi đâu kiện em?"
Cửa thang máy mở ra, Tần Mộc Vũ lôi Quách Hiểu Lượng tiến vào.
"A... Đau! Buông tay." Vào thang máy, Quách Hiểu Lượng liền bắt đầu phản kháng, nhưng khí lực của cô như bông vải.
Tần Mộc Vũ thờ ơ nhìn cô, "Quách Hiểu Lượng, em đang lạt mềm buộc chặt đó sao? Tôi nhớ lúc trước em còn là hộ vệ bên cạnh tôi cơ mà, sao bây giờ phản kháng không có chút hơi sức gì thế? Có phải muốn cố ý để tôi làm vậy?" Dứt lời, anh nắm lấy bờ vai có chút thon gầy của cô, đè cô vào góc thang máy.
Cô đang lạt mềm buộc chặt ư? Cố ý giả vờ không có chút hơi sức ư? Chẳng biết tại sao, cái mũi Quách Hiểu Lượng chỉ thấy từng cơn chua xót.
"Anh biết tôi lạt mềm buộc chặt, vậy anh còn giữ tôi?" Lúc nói chuyện lần nữa, trong giọng nói đã có chút khàn khàn.
"Quách Hiểu Lượng!" Anh thấy cô yếu thế, anh không muốn nói những lời châm biếm thêm nữa, nhưng khi thấy bộ dạng bướng bỉnh này, anh không khống chế được.
"Tôi đã nói rồi, tôi không có tiền, tôi có thể ghi lại địa chỉ của tôi cho anh, đến lúc đó anh bảo luật sư đưa trát tới là được, cùng lắm tôi ngồi tù mấy năm." Vẫn quật cường, nhưng khi cô nhắc đến ngồi tù liền nghĩ đến Mộc Mộc, lần này nước mắt không khống chế nổi. Nếu cô ngồi tù, Mộc Mộc phải làm sao?
Tần Mộc Vũ bóp chặt cằm cô, bất chợt thấy nước mắt, trong lòng anh bối rối.
"Chết tiệt, không được rơi nước mắt ~!" Hét xong, anh ôm lấy eo cô rồi ngậm cánh môi cô trong miệng.