Thương khung vũ trụ, Thương Võ Đế Quyền.
Vũ trụ ngàn vạn tinh thần không phải tự nhiên mà sinh, tinh thần sắp xếp đều có huyền cơ, mấy trăm tỉ tinh thần trong mảnh tiểu vũ trụ này kỳ thực là một cái đại trận pháp lớn lao, chỉ cần tu vi có đủ liền điều động được một phần nhỏ lực lượng đại trận, 1 phần 1 tỉ lực lượng trong số đó đánh ra thuần tuý tinh thần chi lực, một kích mường tượng tinh thần vẫn lạc lưu tinh giáng lâm.
Thương Võ Đế Quyền uy lực huỷ diệt thiên địa, trong hằng hà sa số tinh thần thâu tóm cửu đại hằng tinh, Thiên Cang Tinh, Địa Liệt Tinh, Chu Viêm Tinh, Nhật Tân Tinh, Hoả Phần Tinh, Thuỷ Nhược Tinh, Thổ Ngục Tinh, Kim Nhạc Tinh, Mộc Thần Tinh, cửu đại hằng tinh vờn quanh Thiên Đạo Tử Tinh tạo thành Thương Võ trận pháp, mượn pháp xuất quyền chính là huyền cơ.
Diệp Tiểu Minh đốn ngộ, nhìn thấu huyền cơ bên trong, giờ phút này đáy lòng kinh hãi tột độ:” Là ai? Tu vi gì lại có thể sắp xếp tinh thần tạo thành trận pháp..Mà 1 phần 1 tỉ lực lượng trận pháp đánh ra Thương Võ Đế Quyền kia lại đủ sức huỷ diệt đi một cái văn minh? Hư Thần a?
Tương truyền đỉnh cao Tiên đạo Đông Hoàng quốc chính là Hư Thần cường giả, bất quá, có lẽ không phải, nếu như Hư Thần tuỳ tiện điều động được Thương Võ Đế Quyền thì mảnh thế giới này không nên tồn tại mới đúng” Diệp Tiểu Minh rung động, lẩm bẩm nói, hồi đốn ngộ kia để cho hắn thực sự mở mang tầm mắt.
“ Luyện Thể, Túc Mệnh, Ngưng Đan, Nguyên Anh, Thiên Nhân, Hư Thần sáu đại cảnh giới kia, bên trên còn có cảnh giới nào nữa?” Diệp Tiểu Minh mê man tự hỏi, Thương Võ Đế Quyền mở ra cho hắn một con đường cực kỳ mới lạ.
Trước kia Túc Mệnh kỳ tu sĩ, hoặc phàm là tu sĩ có thể đằng vân giá vụ trong mắt Diệp Tiểu Minh chính là Tiên Nhân, nhưng tiểu Tiên Nhân kia, thậm chí là đại Tiên Nhân Hư Thần kỳ liệu có chịu được một kích Thương Võ Đế Quyền? Hẳn không thể! Nói vậy trên Tiên Nhân là cái gì? Mà Tiên Nhân rốt cuộc có phải là Tiên Nhân chân chính?.
“ Tiên lộ rất dài, tu Tiên giả ngàn đời như sóng sau chồng lên sóng trước, không ai dám vỗ ngực xưng Tiên.. Không ai dám cam đoan bản thân đã đi đến cực hạn của trời đất.. Vậy phong hào Tiên Nhân chính là do phàm nhân như ta gọi bọn họ, còn quả thực, họ cũng chỉ là tu Tiên giả mê man mà thôi!” Diệp Tiểu Minh nói thầm, đáy mắt lập loè tinh mang, một lần nữa mở mắt ra Thương Võ Đế Quyền trên bầu trời đã trở lại nguyên điểm, quyền ấn dung nhập vào cửu đại hằng tinh.
Cửu đại hằng tinh bộc phát quang mang rực rỡ chói mắt, nếu có một sợi dây liên hệ nào đó, đem toàn bộ liên kết lại hình dung chính là một cái ấn ký hình thù ngôi sao năm cánh.
“Quả thực như vậy!” Diệp Tiểu Minh trầm ngâm ngóng nhìn, vô thức nói.
Mảnh thế giới này tinh thần tắt sáng, tinh tú lùi lại, thiên không bên trên bỗng nhiên hiện lên dày đặc kim quang, ngàn vạn tia kim quang tựa hồ ngàn vạn con Kim Long lấy thiên không làm biển lớn gào thét tới lui, mấy cái hơi thở sau kim quang hội tụ, đồng thời một tiếng nổ chấn động đất trời.
Trước mặt Diệp Tiểu Minh vạn dặm bên trên treo cao một quyển trục màu vàng phát tán quang huy, quyển trục này to lớn không gì sánh kịp, thậm chí còn lớn hơn cả quyền ảnh Thương Võ Đế Quyền, ngoại trừ trời trên đầu đất dưới chân ra Diệp Tiểu Minh chưa bao giờ thấy qua thứ gì lớn lao đến vậy.
Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Diệp Tiểu Minh vẫn dễ dàng nhìn thấy từng đường vân nét bút, vị trí trên cùng quyển trục vẽ hoạ tiết núi sông, dưới hoạ tiết núi sông bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa “ Thương Võ Đế Quyền”.
Kim quang xoay chuyển, quyển trục như va phải một trận gió lốc tinh không mà phần phật tung bay, kim quang bên trên ngàn vạn quy nhất hoá thành một cái cột ánh sáng, chớp mắt cách không lao xuống.
Phương vị chính là địa phương Diệp Tiểu Minh đang đứng, không để cho Diệp Tiểu Minh kịp hét thảm quang mang tại chỗ bùng cháy bao trùm cơ thể hắn, cưỡng ép rót vào bên trong đại não một đoạn ký ức ký ức này là trọn vẹn công pháp Thương Võ Đế Quyền.
Từ khẩu quyết, tâm pháp cho đến nội dung.
Thương Võ Đế Quyền chia làm 4 tầng, theo thứ tự gọi: Đăng, Phong, Tạo, Cực.
Đăng cảnh ứng với nhập môn, Phong cảnh ứng sơ thành, Tạo cảnh đại thành, Cực cảnh đại viên mãn, luyện Thương Võ Đế Quyền đến Cực cảnh chính là tinh thần chi lực, huỷ thiên diệt địa.
Diệp Tiểu Minh trăm ngàn kích động, đây là công pháp, tuyệt đối là công pháp nhất giai, hắn không biết được xưa nay vấn đỉnh giả đã có ai đạt tới tay Thương Võ Đế Quyền hay chưa, bất quá, Diệp Tiểu Minh không quan tâm, công pháp đầu tiên trong đời hắn không đến từ tông môn mà đến từ lộ trình khảo nghiệm so với sinh tử còn đáng sợ này, thử hỏi có gì sung sướиɠ hơn?.
Ghi nhớ Thương Võ Đế Quyền, miệng nhẩm khẩu quyết, trong đan điền linh khí thoáng chuyển động, Diệp Tiểu Minh vô tình nội thị, hắn vậy mà nhìn thấy rõ ràng tình trạng thể nội hiện tại, đan điền như một phương tiểu thế giới, tại đó có một con sông linh khí khô cạn, linh khí nhỏ yếu dạng này đại biểu cho tu vi Luyện Lực kỳ.
“Ta.. Ta mở ra đan điền rồi?” Diệp Tiểu Minh kinh nghi bất định nói, ngưng một chút nét mặt bỗng nhiên cực tốc biến hoá, mừng như điên gào lên một tiếng:” Thật.. Đan điền khai thông.. Ta.. Ta trở thành tu Tiên giả! Diệp Tiểu Minh là tu Tiên giả..” Diệp Tiểu Minh vui sướиɠ ngẩng đầu lên trời gào thét, nước mắt kích động từng giọt từng giọt chảy xuống.
Hắn không lau đi mà để cho nước mắt long lanh phản chiếu nguyệt quang.
“ Thành công rồi.. Cha..Mẹ.. Hài nhi thành công rồi! Trời không phụ người!” Diệp Tiểu Minh xiết chặt nắm đấm, đáy lòng một mảnh nhộn nhạo.
“Thương khung vũ trụ lấy ta hạch tâm.. Thương Võ Đế Quyền.. Thương sinh tẫn táng!” Diệp Tiểu Minh lẩm bẩm khẩu quyết, đan điền linh khí sôi trào, một đạo linh khí theo kinh mạch ngưng tụ tại lòng bàn tay, ở đó bộc phát ra một cỗ lực lượng khủng bố, lực lượng này vậy mà hoá thành khí tràng chấn động không gian chu vi 10 trượng xung quanh, nhấc lên bốn phía oanh minh phong bạo để cho Diệp Tiểu Minh kinh sợ không thôi.
“ Thành công.. Thương Võ Đế Quyền, Đăng cảnh!” Diệp Tiểu Minh nhìn vòng xoáy lực lượng đang cuồng bạo trong lòng bàn tay, cố gắng kìm nén kích động.
Lúc này lại tới từ tinh không sâu thẳm một thanh âm uy nghiêm quen thuộc:” Vấn đỉnh giả thành công cảm ngộ Thương Võ Đế Quyền, nhận lấy truyền thừa hoàn chỉnh công pháp.. Bổn toạ Thương Võ Thiên Tôn, tu Tiên giả cửu cấp tu chân tinh Nghịch Trần Đại Lục.. Tặng ngươi một mặt ngọc bội này chờ đến ngày đăng phong tạo cực đi đến Nghịch Trần Đại Lục, Tiên Phàm tông, Ly Âm Sơn nhận lấy truyền thừa!”.
Thanh âm vừa dứt tinh không chấn động, vô cùng vô tận thiên địa linh khí quần tụ hoá thành một đám mây mù vĩ đại bao phủ gần như toàn bộ Đại Thanh Sơn, từ bên trong đám mây mù bay ra một mặt ngọc bội, hướng Diệp Tiểu Minh thẳng tắp rơi xuống bị hắn nắm bắt vào tay, ngọc bội này lớn chừng nắm tay hài tử, hoàn toàn là bạch ngọc, toả ra quang mang dìu dịu, cầm vào trong tay còn cảm thấy mát lạnh như băng.
Chưa hết, tầng mây mù tự động tách ra, bên trong xuất hiện một vòng xoáy cực lớn có thiểm điện ngang dọc, chớp mắt một nhân ảnh đạp phá thương khung lấy tốc độ sấm sét xuất hiện trước mặt Diệp Tiểu Minh.
Đây là một lão nhân tướng mạo bình phàm, môi hồng da đỏ, tóc râu trắng bạc, quanh thân có một cỗ khí tràng màu vàng nhạt tự động huyễn hoá thành hai đầu Du Long lặng lẽ vờn quanh, lão nhân phương phi bễ nghễ siêu phàm thoát tục, bất quá, hình bóng hơi mờ, không mấy chân thực.
Diệp Tiểu Minh chưa kịp tiếp thu, nhìn thấy lão nhân đi tới thì kinh sợ ôm quyền cúi đầu, muốn nói cái gì nhưng thanh âm lắp bắp không thể rời miệng.
“Đây chỉ là một sợi tàn hồn của bổn toạ, ngươi không cần kinh động.. Nhận lấy truyền thừa Thương Võ Đế Quyền ngươi chính là đệ tử của ta.. Mau mau hành lễ!” Thương Võ Thiên Tôn bộ dáng lãnh đạm nhưng thanh âm rõ ràng ôn nhu ấm áp, sau khi nhìn Diệp Tiểu Minh trên dưới một vòng, vừa ý gật đầu.
“ Sư tôn trên cao nhận của đệ tử ba bái chín lạy!” Diệp Tiểu Minh không suy nghĩ nhiều, ở trên bậc thang đá thứ 100 thẳng người quỳ gối, dập đầu bái lạy, minh bạch đây là cơ duyên lớn nhất đời hắn.
“Tốt.. Cả đời ta thu 3 tên môn hạ, ngươi là tiểu đệ tử.. 3 tên kia thời điểm bái sư đều được ta ban tặng chí bảo nhân gian, bất quá, thiệt thòi cho ngươi.. Bổn toạ đã rời khỏi phiến thế giới này mấy trăm năm rồi, hôm nay tàn hồn thu đồ chính là duyên phận, không có thứ gì bên mình, thậm chí không lâu nữa một sợi tàn hồn này cũng sẽ biến mất, từ đó về sau hoàn toàn cắt đứt.. Vi sư chỉ có vài câu muốn nói” Thương Võ Thiên Tôn ôn nhu nhìn Diệp Tiểu Minh, chòm râu bạc phất phơ nhỏ giọng.
“ Sư tôn chỉ dạy.. Đệ tử lắng nghe!” Diệp Tiểu Minh thuỷ chung quỳ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, cung kính đáp.
“ Ngươi là thiên tài tuyệt thế trong đời vi sư ít gặp, xuất thân phàm tục nhưng ngộ tính kinh nhân, hơn hết sở hữu một khoả đạo tâm rắn rỏi, gọi ngươi Tuyệt Thế Phàm Nhân không sai chút nào.. Cơ duyên có, Tiên lộ đã mở, từ đó về sau một đường thẳng tắp cầu tiến không lùi” Đứng trước mặt Diệp Tiểu Minh, Thương Võ Thiên Tôn cao giọng.
“Đệ tử lĩnh mệnh!” Diệp Tiểu Minh dập đầu đáp ứng.
“ Thiên phú của ngươi là vạn năm khó gặp, hoàn toàn có thể đạp lên 9999 bậc thang kia, bất quá, chỉ là một cái tông môn ngũ phẩm mà thôi, vi sư xem thường.. Ngươi hiện tại không ai bảo hộ, vậy nên mỗi chặng đường đều phải tuyệt đối cẩn trọng, thiên phú không nên bày ra cho thiên hạ nhìn thấy.. Có câu: Thất phu vô tội hoài bích kì tội! Ngươi biết vi sư đang nói cái gì! Đúng không?” Thương Võ Thiên Tôn trầm giọng.
“ Đệ tử minh bạch.. “ Diệp Tiểu Minh thẳng tắp gật đầu, trong mắt có hào quang cơ linh sáng tỏ.
“ Còn nữa.. Ngươi mặc dù thiên phú siêu cao nhưng nên nhớ tu Tiên là cùng trời tranh đoạt, bỏ đường bằng, chọn lấy đường gồ ghề khúc khuỷu”.
“Đại Bằng khi chưa đủ lông đủ cánh chỉ là chim nhỏ không hơn không kém, thiên phú vượt trời nhưng đạo tâm không cứng, cơ duyên không có cũng là thứ vứt đi.. Ở cái thất cấp tu chân tinh này thiên tài vạn năm khó gặp nghe thì kinh khủng nhưng so với văn minh cao cấp hơn lại không khác gì cát trong sa mạc.. Từ đó về sau không được tự cao!”
“Dùng quyền gõ vang Đại Thanh Chung, đánh ra muôn đời truyền kỳ.. Vi sư nói xong ngươi tự mình thu xếp.. Hữu duyên trùng phùng!”
Nói, bóng hình Thương Võ Thiên Tôn bỗng nhiên hoá thành khói nhạt, ở trong mảnh thiên địa này lặng lẽ tan biến.
“ Cung tiễn sư tôn.. Hữu duyên trùng phùng!” Diệp Tiểu Minh cao giọng đáp lời, lại cung kính dập đầu mấy cái, đáy lòng mơ hồ chút cảm giác xót xa.
Gặp mặt lần đầu, thậm chí chỉ là một sợi tàn hồn của Thương Võ Thiên Tôn nhưng một lời là thầy một chữ cũng là thầy, ân tình này Diệp Tiểu Minh ghi khắc, mặc dù có nhiều thứ chưa minh bạch, có nhiều chuyện muốn hỏi, bất quá, không kịp nữa rồi.
Hắn đã có quyết định, sẽ dừng lại tại bậc thang thứ 100 này..Đúng như lời sư tôn nói: “Đại Bằng chưa đủ lông đủ cánh cũng chỉ là chim non”.
Tại thuở ban sơ nhất bày ra thiên phú chỉ khiến cho người ta ganh ghét, xưa nay thiên tài thường yểu mệnh.
“ Bậc thang thứ 100 hẳn là thân phận Nội Môn đệ tử đi!” Diệp Tiểu Minh đại khái phán đoán.
Nói xong đứng dậy, tại lưng chừng Đại Thanh Sơn, tại trăng thanh đêm vắng y phục tung bay, Thương Võ Đế Quyền một quyền hướng mặt đá bậc thang thứ 100 nhấc tay toàn lực nện xuống.