Phàm nhân kia là người trung gian ở giữa ban phát nhiệm vụ ăn phần chênh lệch, tại trong giao dịch náo nhiệt này bản thân hắn hiển nhiên kiếm chác không ít, một nhiệm vụ 25 linh thạch chỉ cần ngồi chơi xơi nước cũng bỏ túi 2 thành lợi tức.
Tất cả nhiệm vụ là từ tông môn phía trên ban phát xuống, mặc dù bất kỳ tông môn nào cũng đều có Nhiệm Vụ Đường riêng, tuy nhiên một số nhiệm vụ giá trị không tương xứng, đệ tử tông môn xem thường tiếp nhận, mới đào thải cho tán tu tiến hành, hơn nữa tông môn nhiệm vụ bị quy ra điểm cống hiến lại phải dùng điểm cống hiến đó đi hối đoái cực kỳ phiền phức, mà thứ cần thiết trước mắt ở tông môn không nhất định sẽ có, vậy cho nên Nhiệm Vụ Phường ngoại tông môn hình thành, đám cao tầng bên trên cũng không có ý kiến gì.
Ngọn núi này tên gọi Đại Thanh Sơn, từ Man Hoang muốn đi lên Đại Thanh Sơn phải vượt qua một đầu quan đạo, bên này đầu quan đạo là nơi tụ tập giao dịch, còn bên kia tuyệt đối bất khả xâm phạm.
Thanh Vân tông trên đỉnh Đại Thanh Sơn là tông môn nhất lưu xếp thứ 4 trong tất cả Tiên môn tông phái Đông Hoàng quốc, Thanh Vân tông lịch sử sâu dày tương truyền đã có hơn 800 năm lịch sử, ở trong chiều dài tuế nguyệt nội tình trở nên thâm hậu vô cùng, Thanh Vân tông 3 vạn đệ tử phân chia thành 4 cái cấp độ là Tạp Dịch, Ngoại Môn, Nội Môn, Hạch Tâm cùng Thân Truyền.
Tạp Dịch đệ tử thông thường có tu vi ở trong sơ kỳ Luyện Thể, rơi vào khoảng Luyện Lực kỳ, là hạng người thiên tư không đủ, tu vi không đủ, không thể chính thức tiến nhập Thanh Vân tông đành phải ở lại chân núi làm công việc tạp dịch phục vụ cho hết thảy tông môn bên trên, bù lại được ban phát công pháp tu luyện, hàng tháng cũng được chu cấp ít nhiều tài nguyên hạ phẩm.
5000 Tạp Dịch đệ tử mặc dù thân phận thấp kém, là người ăn kẻ ở của Thanh Vân tông, hàng ngày làm đủ công việc nặng nhọc tuy nhiên thân phận kia lại khiến cho không ít người phải đổ máu tranh giành, Tạp Dịch đệ tử nếu may mắn vượt qua Luyện Lực kỳ đi vào Luyện Cốt hoàn toàn có thể tiến giai ngoại môn, ở Thanh Vân tông trở thành đệ tử chính thức, ở Đại Thanh Sơn được quyền khai mở động phủ tư nhân.
Ngoại Môn đệ tử, đây cũng chính là khát vọng của Diệp Tiểu Minh trước khi vượt vạn dặm hành trình tầm sư học đạo.
Lại nói chân núi Đại Thanh Sơn lúc này tụ tập rất đông người, nhân số phải có đến mấy trăm, người đến kẻ đi nườm nượp, không khí náo nhiệt tựa hồ một cái thị thành, bất quá, quan đạo bên kia cổng lớn thành cao, không khí tĩnh mịch thâm trầm vắng lặng.
“Vị đại ca này.. Cho ta hỏi nhờ một chút có được không?” Diệp Tiểu Minh tiến sát chân núi Đại Thanh Sơn, vừa vặn bắt gặp một thanh niên tán tu, Diệp Tiểu Minh ái ngại, nhỏ giọng hỏi.
“Chuyện gì? Ta đang rất gấp?” Thanh niên tán tu lười nhác liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Minh một vòng, lạnh nhạt đáp.
Hắn tuổi đời không lớn tuy nhiên hành tẩu Man Hoang lâu ngày trên thân có phong sương khí tức, thanh niên ở trong Nhiệm Vụ Phường đi ra, hình như vừa nhận xong nhiệm vụ chuẩn bị tiến hành, bộ dáng rất gấp.
“Cho ta xin mấy giây thời gian..!” Diệp Tiểu Minh ôm quyền, lập tức tiếp lời:” Không biết Thanh Vân tông đã tiến hành chiêu thu đệ tử hay chưa?”.
“Ngày hôm qua đã kết thúc.. Ngươi đến muộn rồi..!” Thanh niên thẳng tắp đáp, nói xong còn nhìn Diệp Tiểu Minh bằng ánh mắt thương cảm, tại Đại Thanh Sơn hắn gặp qua cảnh này không ít lần, đều là thiếu niên thế tục 3 năm một lần tiến về sơn môn ôm hy vọng cá chép hoá rồng, tuy nhiên trong số hàng vạn cá nhân kia có khá nhiều trường hợp bởi đường sá xa xôi hoặc trục trặc lộ trình không thể đến kịp, đành phải lủi thủi quay về hoặc ở lại bên dưới chân núi chờ đến lần sau.
“Kết thúc rồi?” Diệp Tiểu Minh thảng thốt nói, lòng treo đá nặng ngàn cân, hắn bất chấp tất cả hiểm nguy, vậy mà chưa bắt đầu đã kết thúc rồi?.
Kỳ vọng, khát khao, trọng trách.. Hết thảy như hồng thuỷ tại thời khắc này mênh mông bộc phát xé nát tâm trí hắn, Diệp Tiểu Minh gục xuống, ôm đầu khóc.
“Không sao! Tình cảnh như ngươi mấy năm gần đây ta nhìn thấy quá nhiều, đừng bi ai.. Để ta phân tích một chút..” Thanh niên nhỏ giọng nói, biểu tình có chút cảm thông, sau khi đi đến bên cạnh Diệp Tiểu Minh tạm thời vứt xuống vẻ mặt gấp gáp, vỗ vai Diệp Tiểu Minh mấy cái, lại nói.
“Ngươi còn chưa bước chân vào Luyện Lực kỳ cho nên khả năng được tiếp nhận là không cao.. Thay vì làm một tên Tạp Dịch đệ tử hèn mọn thì ở lại chân núi cũng không tệ, có thể theo chúng ta ghi danh dong binh đoàn, tung hoành Man Hoang săn gϊếŧ yêu thú tôi luyện bản thân, tích góp lấy chút tài nguyên tu luyện.. 3 năm sau chưa biết chừng cơ duyên sẽ đến!”.
“Không công pháp, không sư môn chỉ dạy, cố gắng a? Đến cùng có khác gì đem muối bỏ bể..” Diệp Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn thanh niên tán tu, thanh âm chưa hết chua xót, nhưng hắn làm người thức thời, rất nhanh liền tự chấn chỉnh tâm lý, hướng thanh niên khẽ ôm quyền.
“Đa tạ đại ca chỉ giáo.. Không biết đường lên Thanh Vân tông ngoài cửa khảo hạch kia ra còn có biện pháp nào khác?”
“ Đạo quan tên gọi Phi Thiên Quan.. Giống như tên, chỉ cần vượt qua một bước phi thiên, theo như ta biết thì xưa nay toàn bộ người đến đều đi cửa bên trái, đó là cửa khảo hạch thiên tư.. Nhưng tương truyền bên phải vẫn có lối thông đỉnh Đại Thanh Sơn.. Bất quá!” Thanh niên trầm ngâm nói, ánh mắt mông lung chỉ tay hướng Phi Thiên Quan.
“Bất quá thế nào?” Diệp Tiểu Minh tròn mắt, kích động hỏi, tựa hồ kẻ chết đuối vớ được cọc gỗ vậy, mặc cho cửa bên phải Phi Thiên Quan có là cái dạng gì đi chăng nữa hắn cũng phải tới nhìn xem, ít nhất thì một lần nếm thử, nếu không được lại chính là vạn sự do mệnh.
“ Cửa bên trái khảo hạch thiên tư, chỉ cần thiên tư ngươi có đủ cứ 3 năm một lần tiến hành đo lường.. Đại diện cho thiên tư là đẳng cấp Linh Căn, Linh Căn cũng chia làm tứ phẩm.. Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.. Huyền cấp trở lên thông quan, Hoàng cấp thì trở thành đệ tử Tạp Dịch.. Đồng dạng vô cấp loại bỏ!” Thanh niên tán tu chậm rãi đáp, thanh âm nhấn nhá hữu lực.
Diệp Tiểu Minh hiện tại có rất nhiều điều muốn hỏi, tuy nhiên hắn minh bạch, thời gian không đủ, đối phương không thể cứ đứng đó dong dài với mình.
Thở sâu, áp chế tâm tình, Diệp Tiểu Minh đứng dậy ôm quyền, ánh mắt sáng rực tựa hồ có linh mang lưu chuyển, thanh âm đanh thép:” Đại ca.. Làm ơn chỉ cho ta cửa bên hữu đi thế nào?”.
Thanh niên tán tu nhìn Diệp Tiểu Minh từ trên xuống dưới một vòng, ngưng một lúc trong đầu không biết đang nghĩ cái gì, mấy hơi thở sau mới thở dài nhỏ giọng nói.
“Cửa bên phải xưa nay số lượng người thành công tiến nhập tuyệt đối đếm không hết mười đầu ngón tay, gần nhất, 6 năm trước có một tên thiên chi kiêu tử.. Là tuyệt đại thiên tài ngàn năm khó gặp của Thanh Vân tông.. Hắn đến từ một cổ tộc bên trong Côn Minh quận, lên Đại Thanh Sơn bằng cửa hữu.. Vấn đỉnh 9999 bậc thang, thành công gõ vang Đại Thanh Chung, được Thái Thượng trưởng lão Thanh Vân tông trực tiếp thu làm Thân Truyền đệ tử.. Sau 6 năm, ngươi có biết hắn hiện tại có tu vi gì không?.. Ngưng Đan cảnh a!”.
Thanh niên tán tu mân mê chiếc cằm lởm chởm, lời kể lúc nhanh lúc chậm, lúc bổng lúc trầm, trong ánh mắt cất giấu mê man, tựa hồ chính hắn được tận mắt ngắm nhìn vị tuyệt đại thiên tài kia chinh phục Đại Thanh Sơn, nói xong lại quét mắt nhìn Diệp Tiểu Minh, hắn không hiểu tại sao bản thân lại phải phí thời gian kể cho đối phương nghe loại chuyện này, bởi lẽ chinh phục 9999 bậc thang, vấn đỉnh Đại Thanh Sơn đơn giản là vọng tưởng, nhưng hắn quả thực không muốn quá sớm liền dập tắt hy vọng của đối phương.. Thay vì dội vào một gáo nước tốt nhất nên để cho nó âm ỉ cháy.
“Tuyệt đại thiên tài.. Ngàn năm khó gặp? “ Diệp Tiểu Minh ngây người lẩm bẩm, hắn không rõ ràng đẳng cấp tu Tiên càng không quan tâm Ngưng Đan cảnh là thứ quái quỷ gì tuy nhiên trong lời kể của thanh niên tán tu Diệp Tiểu Minh nghe ra được, chinh phục 9999 bậc thang kia là sự việc phi thường khó khăn, mà người thành công hẳn phải phi thường lợi hại.
“Đại ca.. Theo như huynh nói, xưa nay có không ít người leo lên Đại Thanh Sơn bằng cửa hữu?” Diệp Tiểu Minh gấp gáp hỏi.
“800 năm lịch sử Thanh Vân có vẻ là tiền lệ mà cứ 100 năm lại có 1 người thành công.. Bọn họ về sau đều trở thành nhất thế cường giả.. Ngươi biết không? Toàn bộ đều đạp phá Hư Thần!”.
“Đa tạ đại ca.. Không biết huynh danh tự là gì, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp nhân tình ngày hôm nay!” Diệp Tiểu Minh lần nữa ôm quyền, nhỏ giọng, tinh tế nhìn ra đối phương có vẻ đã sắp hết kiên nhẫn.
“Tuỳ tiện mà thôi.. Không cần đặt nặng, chúc ngươi may mắn!” Thanh niên tán tu ho khan, trầm giọng đáp, hắn tin chắc thiếu niên trước mặt sớm muộn sẽ đi leo Đại Thanh Sơn, thiếu niên luôn là như vậy, bồng bột, nóng nảy nhưng tràn đầy nhiệt huyết, hắn không can ngăn vì có can ngăn cũng vô ích, thay vì nhiều lời cứ để đối phương nếm thử, biết khó mà lui, cũng là một lần thể nghiệm.
Thanh niên tán tu nói xong, thở sâu vội vàng quay người rời đi, hắn còn phải vào Man Hoang thi hành nhiệm vụ kiếm lấy chút ít linh thạch.
Diệp Tiểu Minh ôm quyền, đáy lòng có cảm kích, mấy hơi thở sau ánh mắt thăm thẳm nhìn lên Đại Thanh Sơn, hai bàn tay đan vào nhau xiết chặt, thanh âm quả quyết như chém đinh chặt sắt:” Nhất định phải thành công, vai ta gánh trọng trách, gánh kỳ vọng gia tộc.. 9999 bậc thang mà thôi, chỉ cần quyết tâm.. Ý ta đã quyết!”.