Chương 5

Hôm sau.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ giấy rồi rơi trên mặt bàn, thiếu niên trên giường chậm rãi mở mắt, thấy bên cạnh không có người, cậu đột nhiên đứng lên.

“Sư tôn……”

Mặc xong áo trong, Trì Cảnh Khinh đang muốn đi ra ngoài liền thấy Bạch Hành đẩy cửa bước vào.

“Sao em lại ra đây?”

“Sau khi con tỉnh lại không thấy sư tôn……”

Bạch Hành sửng sốt, buông đồ ăn sáng trong tay xuống, đỡ cậu ngồi lên giường.

“Em không cần tới giờ học buổi sáng của Thương Quyết Phong nữa.” Bạch Hành vừa nói vừa đưa bát cho Trì Cảnh Khinh.

“Vâng.”

Trì Cảnh Khinh ăn cháo, lại trộm liếc Bạch Hành, nghĩ thầm sư tôn thật là đẹp.

Ngũ quan tinh xảo, mặt mày như họa, đẹp nhất chính là ruồi đỏ nơi đuôi mắt kia

Bạch Hành đã sớm phát hiện cậu đang nhìn lén mình, không khỏi cười cười, xoa xoa mái tóc hơi rối của cậu rồi hỏi: “Sao vậy?”

“Sư tôn, chúng ta hiện tại có phải là đạo lữ không?” Trì Cảnh Khinh bị phát hiện nhưng cũng chẳng hề lúng túng.

“Đúng vậy.”

Trì Cảnh Khinh cười cười, tuy mặt ngoài vẫn vui vẻ, nhưng trong lòng lại hơi mất mát.



Năm ngày sau chính là ngày luận võ ba năm một lần của Thương Quyết Phong, tất cả các môn phái trong Tu chân giới đều sẽ phái đệ tử đến tham gia, ba hạng đầu tiên có thể vào Tàng Bảo Các của Thương Quyết Phong tự mình chọn một món vũ khí, chỉ cần vũ khí kia nhận ngươi là chủ, vậy ngươi liền có thể mang nó đi.

Gần đây Trì Cảnh Khinh vẫn luyện tập cho đại hội này, nếu có thể lọt vào mấy hạng đầu, chẳng những có thể giữ mặt mũi cho sư môn ở Tu chân giới, mà còn có thể giành được ưu ái của sư tôn.

Còn vũ khí, tuy nó rất quan trọng với người tu chân, nhưng còn lâu mới sánh bằng vị trí của mình trong mắt sư tôn, cậu chỉ muốn sư tôn càng thêm thích mình, những cái khác đều không quan trọng.

Cậu tu luyện, Bạch Hành liền ở bên cạnh hộ pháp cho cậu.

Tuy hắn muốn giữ Trì Cảnh Khinh bên người, nhưng dù sao hắn cũng còn mười một đệ tử, đại hội sắp tới, hắn không thể chỉ ở bên một mình Trì Cảnh Khinh được.

Mấy canh giờ trôi qua, hắn vẫn đến phòng ngủ của lần lượt những đệ tử khác để hộ pháp cho họ.

Nhưng không ngờ hành động đó lại càng làm Trì Cảnh Khinh thêm hoài nghi suy nghĩ trong lòng mình.

Năm ngày sau.

Thương Quyết Phong.

Các môn phái đều dẫn những đệ tử xuất sắc nhất đến Thương Quyết Phong.

Là trưởng lão của Thương Quyết Phong, đương nhiên Bạch Hành cũng sẽ tham dự, hắn đưa Trì Cảnh Khinh cùng hai vị đệ tử khác của mình theo, đều là sư huynh của Trì Cảnh Khinh, chính là đại đệ tử và tam đệ tử của Bạch Hành.

Mọi người tới đỉnh núi Thương Quyết Phong, Phong Thanh Duyên đã tới từ sớm, Bạch Hành tiến lại hành lễ.

“Thập nhị sư đệ, ngươi cảm thấy lần này ai sẽ đoạt giải quán quân?” Tam sư huynh nhìn Trì Cảnh Khinh rồi hỏi.

Không ngờ Trì Cảnh Khinh lại không thèm để ý tới hắn.

Tam sư huynh xấu hổ, đã quên câu tiếp theo định hỏi gì, hắn túm túm cổ tay áo đại sư huynh, thầm nói: “Đại sư huynh, ngươi xem cậu ta……”

“Được rồi, đều là sư huynh đệ, hà tất phải tính toán chi li.”

Tam sư huynh nổi giận trừng mắt nhìn Trì Cảnh Khinh.

Luận võ tuy chỉ so tài võ thuật, nhưng mọi người đều để ý thanh danh của môn phái mình trong Tu chân giới, cho nên lần này luận võ này nhất định không đơn giản.

“Đại hội luận võ này của Thương Quyết Phong không thể gian lận, không thể ngự kiếm, không thể quan báo tư thù, nếu bị đánh rơi đài hoặc chủ động nhận thua thì coi như thất bại, người cuối cùng lưu lại trên đài là người thắng. Nhớ lấy!”

Luận võ chia làm ba ngày, ba ngày sau sẽ phân định thắng thua.

Vì người luận võ rất đông nên các phái đều tuyển thành viên tới luận võ, đương nhiên, chỉ có tuyển xong mới biết được đối thủ là ai.

Khi trưởng bối ở trên đài tuyên bố đối thủ của các phái là ai, Bạch Hành liền gọi ba đồ đệ kia vào.

“Ba người các ngươi phải nhớ kỹ, dù là ai luận võ đầu tiên, dù đối thủ có yếu hơn nhiều thì các ngươi cũng phải chờ ít nhất nửa nén hương mới được đánh hạ đối thủ.”

Tam sư huynh khó hiểu, “Vì sao vậy thưa sư tôn?”

“Ngươi ngẫm lại xem, nếu muôn phái của ngươi dễ dàng bị loại, vậy ngươi có thể vì vậy mà oán hận phái kia không?”

“Sẽ không đâu thưa sư tôn, người tu chân không đố kỵ……”

Trì Cảnh Khinh đẩy hắn một chút, tam sư huynh mới lập tức im miệng.

“Tu chân giới bây giờ, ngươi cho rằng ai sẽ không ngụy trang? Tri nhân tri diện bất tri tâm.” Bạch Hành dặn dò xong liền bảo bọn họ lui xuống.

Người luận võ ở ngày thứ nhất chính là đại sư huynh của Ngự Lãnh Phong.

Bạch Hành bước đến bên cạnh đại sư huynh, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đừng quá mức khẩn trương, vi sư không yêu cầu ngươi đoạt giải quán quân, chống đỡ đến ngày thứ hai là được.”

Đại sư huynh nghe liền biết lần luận võ này vô cùng khó, hắn gật gật đầu, nói: “Vâng thưa sư tôn.”

“Đi đi thôi.”

“Vâng.”

Cách đó không xa, Trì Cảnh Khinh nhìn chằm chằm hai người kia, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.

Quả nhiên, đối thủ của đại sư huynh là đệ tử của Thanh Kiêu Các, tuy đệ tử kia đã trúc cơ xong, nhưng vẫn không phải là đối thủ của đại sư huynh, đại sư huynh cũng so tài với hắn trong thời gian nửa nén hương mới đánh hắn rớt đài.

Phong Thanh Duyên ngồi xem bên cạnh Bạch Hành, khẽ nở nụ cười, “Không hổ là đồ đệ của sư đệ.”

“Chưởng môn sư huynh quá khen.”

“Nghe nói ba vị đệ tử của ngươi tham gia luận võ đều đã kết đan?”

“Đúng vậy.”

“Ừm, sư đệ dạy dỗ rất tốt.”

“Sư huynh quá khen.”

Ngày luận võ thứ nhất, Thương Quyết Phong thắng ba người.

Cứ thế, ngày hôm sau đã đến.