Chương 2

Thương Quyết Phong.

Hiện giờ các bậc đại năng của Tu chân giới đều đã bị bắt, hắn là kẻ duy nhất có thể thoát ra, tuy trong lòng chỉ nghĩ đến Trì Cảnh Khinh, nhưng là người tu chân, đương nhiên phải suy nghĩ cho đại cục.

Lại một lần nữa mở mắt ra, Bạch Hành biết đã qua mấy tháng rồi, mấy tháng nay, hắn không lúc nào ngừng tu luyện, muốn tăng tu vi của mình.

Giờ hắn đã đột phá Nguyên Anh Kỳ, đạt tới Hoá Thần.

Lặng yên không tiếng động tiến vào “Địa hỏa ngục”, hắn giải quyết hết những ma tộc trông coi, giải cứu thành công vài vị chưởng môn.

Lại một tháng sau, đa số các chưởng môn cùng đệ tử của mình đều đã được cứu, giờ chỉ cần tập trung tu luyện, sớm đánh bại Ma tộc.



Sau khi tu luyện kết thúc, Bạch Hành bỏ hết những đồ vật trong phòng đi, giờ hoàn cảnh đang gian khổ, có nơi ở đã rất tốt rồi.

Nhìn cây đào trong viện, bất giác hắn lại nghĩ tới khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên kia.

Từ khi trở thành người tu chân, đã không còn ai sẽ hy sinh tính mạng cứu hắn nữa.

Thiếu niên tốt đẹp như vậy, thế mà khi đó, hắn đã làm gì……

“Sư đệ? Sư đệ?”

Bạch Hành hoàn hồn, quay người nhìn nam tử phía sau mình.

Đây là Phong chủ Thương Quyết Phong, Phong Thanh Duyên, Độ Kiếp trung kỳ, là sư huynh của hắn.

Bạch Hành hành lễ với người kia, “Chưởng môn sư huynh.”

Phong Thanh Duyên đưa điểm tâm trong tay cho hắn, “Ngươi đã ba ngày không ăn uống gì, tuy chúng ta là người tu chân, nhưng cũng không thể như vậy được.”

Bạch Hành nhận điểm tâm, nói cảm ơn.

Phong Thanh Duyên lại gần Bạch Hành, “Gần đây sư đệ luôn thất thần, có chuyện gì sao?”

“Có một việc……”

“Liên quan tới việc ngươi đến “Địa hoả ngục” phải không?”

“Phải.”

“Đó là chuyện gì?”

Bạch Hành ngẩn người, im lặng không nói.

Nhìn ánh mắt mất mát của Bạch Hành, Phong Thanh Duyên lắc lắc đầu, không hỏi tiếp nữa.



“Các vị chưởng môn, tại hạ đã tìm được một loại trận pháp có thể chế trụ Dạ vương.” Một vị trưởng lão nói.

Mọi người vui vẻ, vội vàng hỏi trận pháp gì.

Trưởng lão sợ có người ngoài nghe thấy, liền bảo vài vị chưởng môn và trưởng lão khác lập kết giới.

Nói xong trận pháp, tất cả mọi người đều trầm tư.

Bạch Hành nói: “Ma lực của Dạ vương rất cường đại, cần có một người dời lực chú ý của hắn đi thì những người khác mới có thể bày trận.”

“Thu Dịch nói rất đúng,” trưởng lão nói, “Vị đại năng nào nguyện ý nhận trọng trách này?”

Mọi người đột nhiên lặng ngắt như tờ, dù sao họ đều đã biết rõ thực lực của Dạ vương, nếu đối kháng với hắn một mình, chỉ e không chết cũng trọng thương.

Bạch Hành đang muốn nói thì Phong Thanh Duyên bên cạnh kéo hắn lại, lắc lắc đầu.

Bạch Hành đương nhiên hiểu sư huynh đang lo lắng cho mình, nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy tay y ra.

“Ta tới, ta sắp đột phá Độ Kiếp trung kỳ rồi.”

“Tốt!” Trưởng lão khen, “Quả không hổ là Thu Dịch tiên tôn, có gan phách có khí lực, vậy thì ngươi nhận trọng trách này đi, nhưng ngươi yên tâm, ta và các chưởng môn cùng trưởng lão ở đây chắc chắn sẽ dốc hết sức lực bảo vệ ngươi chu toàn.”

Bạch Hành gật gật đầu.

Phong Thanh Duyên thở dài.

Nửa tháng sau, Tu chân giới cùng Ma tộc đại chiến ở thành Trường An tại nhân gian, trước đó họ đã để phàm nhân rút khỏi nơi này, tránh để chiến tranh ảnh hưởng đến phàm nhân.

Bạch Hành dụ Dạ vương ra cổng thành Trường An, các chưởng môn và trưởng lão đã thiết hạ trận pháp ở đó.

Vạn sự đã chuẩn bị hết, chỉ còn thiếu gió Đông.

Dụ Dạ vương tới thành Trường An đã hao phí hơn phân nửa linh lực của Bạch Hành, nhưng hắn nghĩ, chỉ cần Dạ vương vào trận pháp, hắn chết cũng cam nguyện.

“Thu Dịch tiên tôn, tại sao ngài không chạy đi?” Dạ vương nhẹ nhàng đáp xuống đất, cười cười nhìn Bạch Hành đã thương tích chồng chất.

Bạch Hành phun ra một búng máu, hắn gian nan chống kiếm đứng thẳng người lên, lấy pháp bảo đã chuẩn bị sẵn đột nhiên ném về phía Dạ vương.

Dạ vương hơi kinh ngạc, sau đó lập tức dùng ma lực chống lại, nhưng dù sao thứ kia cũng là pháp bảo của Thương Quyết Phong.

Linh lực xuyên thấu qua ma chướng tiến vào trong cơ thể Dạ vương, máu màu lam từ hắn trong miệng chảy ra, cuối cùng, pháp bảo phá tán, hắn bị đánh đến mức phải lui về phía sau vài bước.

Nhưng dường như hành động này đã chọc giận hắn, hắn tập trung ma lực, ác độc công kích Bạch Hành.

Bạch Hành biết bản thân không trốn thoát, nhưng mục đích của hắn đã đạt, còn sợ cái gì.

Ngay khi Dạ vương sắp đυ.ng tới hắn, một người bị tê liệt nửa người dưới dùng đôi tay chống đỡ toàn bộ thân thể nhanh chóng bò lại, bổ nhào vào ngực Bạch Hành, chặn lại thế công kia cho hắn.

Tốc độ cực nhanh, hai người còn chưa phản ứng lại, người nọ cũng đã phun đầy máu.

Bạch Hành ngây người, hắn run rẩy ôm lấy người trong ngực, nước mắt rơi đầy trên mặt cậu, “Trì…… Trì Cảnh Khinh……”

Hình như Dạ vương cũng ngây ngẩn cả người, gã không nhúc nhích nhìn hai người phía trước.

Các đại năng đang ẩn náu thấy thời cơ chín muồi, lập tức ngự kiếm khởi động trận pháp.

Trì Cảnh Khinh nắm tay Bạch Hành, nghẹn ngào nói: “Tiên Tôn…… Đi mau…… Đi mau……”

Nước mắt không ngừng trào ra, Bạch Hành nắm tay Trì Cảnh Khinh, toàn bộ thân thể đã chết lặng, hoàn toàn không biết mình phải làm sao.

“Tiên Tôn…… Đi mau thôi……”

Đột nhiên Phong Thanh Duyên đi tới kéo Bạch Hành lên, “Sư đệ, đi mau, nếu ngươi không nhanh rời đi sẽ bỏ phí khổ tâm của Cảnh Khinh!”

Trì Cảnh Khinh trượt xuống khỏi ngực hắn, giờ Bạch Hành đã không nghe thấy bất cứ kẻ nào nói chuyện nữa, ánh mắt hắn chỉ có thiếu niên cả người đầy máu kia.

“Đi mau!” Thấy Bạch Hành vẫn đứng im, trận pháp cũng đã khởi động, các chưởng môn khác vội thúc giục họ chạy nhanh rời đi.

Không còn kịp nữa, Phong Thanh Duyên trực tiếp đánh Bạch Hành hôn mê rồi mang theo hắn rời khỏi nơi này.

Thấy Bạch Hành cuối cùng cũng rời đi, Trì Cảnh Khinh khép mắt lại.



Đã trừ khử được Dạ vương của Ma tộc, khắp chốn mừng vui, toàn bộ Tu chân giới cùng nhân gian đều ăn mừng.

Hải linh trì.

“Sư đệ.” Phong Thanh Duyên bước tới bên người đang đứng cạnh ao, “Ngươi còn đang giận sư huynh kéo ngươi rời khỏi trận pháo sao?”

Bạch Hành lắc lắc đầu, hắn nhìn đám cá đang vui vẻ chơi đùa trong hồ, khẽ nói: “Không phải, ta chỉ giận chính mình, ngay cả thi thể của em ấy cũng không mang về được.”

Phong Thanh Duyên thở dài, “Sư đệ, sao phải vậy chứ, ngươi đã ở chỗ này suốt bảy ngày rồi.”

“Là ta không tốt,” Bạch Hành mặt vô biểu tình, “Đã khiến em ấy cả đời thê thảm.”

Phong Thanh Duyên im lặng không nói.

“Chưởng môn sư huynh,” Bạch Hành xoay người nhìn về phía y, nói, “Ta muốn đi Độ Linh Hà.”

Phong Thanh Duyên ngây người.

Độ Linh Hà chính là nơi người tu chân không muốn bước vào nhất, người hữu tình, lòng mang tưởng niệm chỉ cần chạm vào nước sông liền sẽ hồn phi phách tán, dù chỉ có chính bản thân người đó nguyện ý nhảy vào sông mới có thể như thế, nhưng người tu chân vẫn tránh xa Độ Linh Hà, e sợ tai họa sẽ xảy đến với mình, dù sao, có ai thực sự là kẻ máu lạnh vô tình đâu.

Nhưng nếu thực sự có người như vậy thì sau khi nhảy vào sông thì linh lực sẽ tăng rất nhanh, độ kiếp cũng thuận lợi hơn nhiều.

Phong Thanh Duyên biết sư đệ của mình đã đi là sẽ không trở lại nữa.

“Sư đệ……”

“Chưởng môn sư huynh không cần khuyên ta, ý ta đã quyết.” Bạch Hành ngắt lời y.

“Ai…… Thôi, ngươi đi đi.”

“Đa tạ sư huynh.” Bạch Hành nói xong tạ liền ngự kiếm bay đến giới tuyến giữa Ma tộc và Nhân gian.

Hắn đương nhiên biết trong lòng mình đã có người, nếu nhảy vào Độ Linh Hà chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, nhưng người nọ đã không còn nữa, hắn sống thì có ý nghĩa gì.

Nhìn mặt sông đầy hoa kia, hắn nhảy xuống.



Dạ vương nhìn thiếu niên trên mặt đất, đột nhiên nở nụ cười, “Trì Cảnh Khinh, hai ta đã đấu mấy ngàn năm, không ngờ đời này ngươi vì một người tu chân mà rơi vào kết cục này, thật đáng thương.”

Thiếu niên trên mặt đất đã không còn hô hấp, chính gã giờ cũng chỉ là một thân thể trong suốt, trận pháp của những đại năng kia đã thực sự chế trụ được gã, nhưng gã vẫn còn lại một tia hồn phách.

“Ngươi chính là kẻ chế tác ra lục cốt thi châm, giờ phải tự mình thừa nhận, ngươi có cảm tưởng gì không hả?” Gã nói như thể người trên mặt đất kia còn có thể trả lời vậy.

Lại nói rất nhiều thứ, sau đó gã dừng lại: “Thôi, ngươi ta huynh đệ một hồi, lần này coi như giúp ngươi vậy.” Nói xong gã vung tay lên, thân thể thiếu niên liền biến mất.

Thân thể gã cũng càng ngày càng trong suốt, “Năm đó ngươi cứu ta, lần này ta cứu ngươi, hai ta không ai nợ ai nữa……” Nói xong, cả người liền hóa thành tinh quang phá tán.