Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thương Sinh Phù

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
_____________

3 -1

Thịnh Vương cung - Lãnh cung - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Lê Tô Tô, Nguyệt Oánh Tâm, cung nữ đi ngang qua.

Lê Tô Tô (O. S): [ Năm đó Đàm Đài Tẫn sống ở đây…]

Đột nhiên, trong góc tường có cái gì đó giật giật, Lê Tô Tô đến gần để xem, là một người phụ nữ điên có mái tóc hoa râm, đang ngồi rúc góc tường thì thầm.

Lê Tô Tô: [ Vị ma ma này, trời lạnh như vậy, sao ngươi lại ngồi dưới đất vậy? ]

Cung nữ: [Nhị tiểu thư, đây là Oánh Tâm ma ma, nghe nói Đàm Đài điện hạ là do bà ấy nuôi lớn, là tùy tùng đi theo Đạm Đài điện hạ từ Cảnh quốc đến đây.]

Lê Tô Tô ngồi xổm xuống trước mặt OánhTâm, nhẹ nhàng kéo tay bà. Oánh kêu lên một tiếng, đánh lên bàn tay của Lê Tô Tô, tránh khỏi, miệng lẩm bẩm.

Oánh Tâm: [ Các người muốn hại điện hạ… Các người muốn hại điện hạ…]

Lê Tô Tô: [ Là Đạm Đài Tẫn ư? Ai muốn hại hắn?]

Oánh Tâm không đáp, chỉ run rẩy ăn nói điên khùng.

Lê Tô Tô cởϊ áσ choàng ra, phủ lên cho nàng, trong lòng cảm thấy bi thương.

Lê Tô Tô: [ Sao bà ấy lại biến thành bộ dạng thế này.]

Cung nữ: [ Lãnh cung này nhiều năm không có ai đặt chân đến, nô tì cũng không biết Oánh Tâm phát điên khi nào nữa, chỉ nhớ là từ lúc Đạm Đài điện hạ xuất cung nhập phủ, thì bà ấy đã như thế này rồi.]

3-2

Thịnh Vương Cung - Góc cửa cung - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Ngô tổng quản, nội thị trẻ tuổi

Đạm Đài Tẫn đi theo tên nội thị đi đến cửa cung, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói the thé chói tai.

Nội thị nhìn thấy người đi tới, vội vàng hành lễ.

Ngô tổng quản: [ Điện hạ xin dừng bước. ]

Đạm Đài Tẫn ngẩng đầu, thì ra tên tổng quản mới vừa rồi còn đang hầu hạ trước mặt Thịnh vương đây mà.

Đạm Đài Tẫn biết tên này đến không có ý tốt gì, rũ mắt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Đạm Đài Tẫn: [ Ngô tổng quản.]

Ngô tổng quản hắng giọng một cái rồi bước lên phía trước một bước, gã nội thị đứng bên cạnh Đạm Đài Tẫn vội vàng lui ra sau mấy bước, để hai người bọn họ nói chuyện riêng.

Ngô tổng quản: [ Vẫn chưa có dịp chúc mừng tân hôn của Đàm Đài Tẫn điện hạn, chúc mừng, chúc mừng ạ.]

Đạm Đài Tẫn: [ Ngô tổng quản là đang chúc mừng tân hôn của ta, hay là đến chúc ta đoản mệnh đây?]

Ngô tổng quản: [ Ta đương nhiên là mong điện hạ ngài sống lâu trăm tuổi, tương lai có thể răng long đầu bạc với người trong lòng rồi.]

Đạm Đài Tẫn: [ Phải không?]

Ngô tổng quản cười cười, lộ ra biểu cảm khen ngợi trẻ nhỏ thật dễ dạy.

Ngô tổng quản: [ Nghe nói tuy rằng ngài đã cưới tiểu thư Diệp Tịch Vụ, nhưng người trong lòng ngài lại là tiểu thư Băng Thường.

Chỉ là tất cả chúng ta đều biết, vị tiểu thư Băng Thường này đã sớm cùng Lục điện hạ tâm đầu ý hợp, Diệp đại tướng quân và Lục điện hạ từ sớm cũng có mối giao tình như cha vợ với con rể. Ngài đang ở Diệp gia, sớm tối kề cần, có thể giúp chúng ta lưu ý được chăng…]

Đạm Đài Tẫn: [ Lưu ý thế nào? ]

Ngô tổng quản: [ Tất nhiên là lưu ý đến chứng cứ bọn họ cấu kết với nhau rồi…]

Đạm Đài Tẫn: [ Ngươi muốn ta giúp ngươi hãm hại Tiêu Lẫm và Diệp Khiếu? ]

Ngô tổng quản: [ Ngài xem lời ngài nói kìa, chúng ta đều là cận thần của bệ hạ, không phải nên thay bệ hạ lo lắng hay sao? Chỉ cần ngài chịu giúp đỡ, tương lai ta không chỉ có thể đảm bảo điện hạ sống lâu trăm tuổi, biết đâu chừng còn có thể giúp đỡ người ôm được người đẹp về.]

Đạm Đài Tẫn: [ Hiện giờ ta đang gửi thân tại Diệp phủ, ngươi muốn ta hại Diệp Khiếu, chỉ e…]

Ánh mắt của Ngô tổng quản ảm đạm đi…

Đạm Đài Tẫn: [ Chút thù lao này không đủ.]

Ngô tổng quản xốc lại tinh thần, nở nụ cười giả tạo, ánh mắt giống như lũ ruồi bọ ngắm nghía miếng thịt nhìn Đạm Đài Tẫn.

Ngô tổng quản: [ Không biết là điện hạ muốn gì? ]

Đạm Đài Tẫn: [ Thế thì phải xem Ngô tổng quản đây là đang làm việc cho ai đã.

Là vị ca ca nào của Tiêu Lẫm sai ngươi đến mua chuộc ta?]

Ngô tổng quản cứng người, thần sắc hoảng loạn.

Đạm Đài Tẫn ngoài cười nhưng trong không cười.

Đạm Đài Tẫn: [ Ngay cả việc tự báo tên ra cũng không dám, thái độ như vậy mà còn dám đấu đá với Tiêu Lẫm? ]

Ngô tổng quản nôn nóng, nụ cười tươi dần biến mất.

Ngô tổng quản: [ Điện hạ đừng nhanh như vậy đã từ chối chứ, muốn cái gì thì cứ việc nói…]

Đạm Đài Tẫn: [ Ngô tổng quản, ta là kẻ nước mất nhà tan mà thôi, cáo từ.]

Thấy thái độ kiên quyết của Đạm Đài Tẫn, Ngô tổng quản thẹn quá hóa giận, giọng nói cũng cao thêm vài phần.

Ngô tổng quản: [ Đạm Đài Tẫn, thì ra ngươi đã sớm có chủ ý, lại cố tình muốn đùa bỡn ta? Ta nói cho ngươi hay, ngươi đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Ngươi chẳng lẽ không nhớ chuyện của Nguyệt Oánh Tâm ư?]

Ánh mắt của Đạm Đài Tẫn trở nên lạnh lùng.
« Chương TrướcChương Tiếp »