_______________
Cảnh 2 - 21
Đường phố Thịnh Đô
Mặt trời mọc.
Cảnh 2 - 22
Thịnh Đô, Đường Phố.
Nhân Vật: Diệp Băng Thường, Gia Hủy, Tiêu Lẫm, Ăn Xin.
Bên một con phố vắng vẻ dựng lều phát cháo, một đám ăn mày đang xếp hàng chờ cho cháo.
Ăn mày A: [ Sao ngươi cũng tới đây?]
Ăn mày B: [Mỗi tháng mùng một mười lăm, Diệp đại tiểu thư cứu tế dân nghèo lều cháo này vì vậy mà được kiên trì, trong kinh ăn xin không ai không biết a. ]
Ăn mày A: [ Diệp đại tiểu thư thật sự là Bồ Tát sống, ngày mai ta cũng đi miếu cầu một chút, phù hộ nàng cùng Lục điện hạ mau chóng thành thân, sinhcho hắn 3, 5 tiểu vương tôn. ]
Đám ăn mày cao hứng bừng bừng nghị luận.
Cuối hàng, chỉ thấy Diệp Băng Thường quần áo giản dị, dung mạo thanh diễm, trong tóc mai lại không có trang sức hoa lệ, một bộ phù dung xanh nhạt, liễu yếu đong đưa trong gió, bộ dáng thân thiện ôn nhu, đang mang theo tỳ nữ, tôi tớ vì dân chúng mà tặng cháo.
Diệp Băng Thường: [ Lão bá, cầm lấy. ]
Ăn mày C: [ Đa tạ Diệp tiểu thư.]
Tỳ nữ Gia Hủy bên cạnh Diệp Băng Thường nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Gia Hủy: [ Đại tiểu thư, Lục điện hạ đêm qua phái Chung Thái đưa tin đến, nói hắn hôm nay nghỉ ngơi xong, sẽ đến lều cháo hỗ trợ người, thời gian bây giờ chắc cũng đã đến, người đem thìa cho ta, mau đi ăn mặc sửa soạn một chút…]
Diệp Băng Thường xấu hổ cụp mắt.
Diệp Băng Thường: [ Không cần. ]
Gia Hủy: [ Đúng rồi, Chung Thái nói với tôi hôm qua bọn họ luyện binh trở về, ở ngoại ô gặp được nhị tiểu thư. Người đàn bà chanh chua kia sao còn không chịu buông tha Lục điện hạ a?]
Diệp Băng Thường nghe vậy, thần sắc u buồn.
Diệp Băng Thường: [ Không thể nói lời ác độc. Ai, nhị muội đã thành thân, hồ nháo như vậy, nếu truyền ra ngoài, thanh danh của nàng ở trong kinh sợ rằng sẽ càng thêm tồi tệ. Ngươi nghe được những lời này, cũng không nên nói cho phụ thân tổ mẫu bọn họ biết. ]
Gia Hủy: [ Tiểu thư, người còn lo lắng thay nàng ta cái gì! Người trước đó vài ngày bị nàng đẩy rơi xuống hồ, lão gia cùng bọn họ cũng không thể nghiêm khắc trừng trị nhị tiểu thư sao?]
Diệp Băng Thường nhíu mày.
Diệp Băng Thường: [ Không phải ta đã nói rồi sao, không được nhắc lại chuyện này sao? ]
Gia Hủy: (tức giận) [ Nô tỳ không nói. ]
Diệp Băng Thường: [ Nhị muội tuổi còn nhỏ, từ nhỏ được sủng ái, kiêu căng một chút cũng là bình thường. Người làm tỷ tỷ như ta, nhường nhịn nàng một chút là việc nên làm. ]
Chỉ nghe tiếng vó ngựa truyền đến, Tiêu Lẫm mang theo Chung Thái giục ngựa mà đến, tiên y nộ mã, thu hút sự chú ý của mọi người.
Dân chúng: [ Là Lục điện hạ! Nhìn kìa! ]
Diệp Băng Thường nghe tiếng vui mừng nhướng mày, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau, nhìn nhau cười.
⊿ (cut to)
Hai người cùng bưng cháo cho dân chúng, trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Tiêu Lẫm giúp Diệp Băng Thường múc cháo cho người cuối cùng, người nọ biết ơn rời đi.
Diệp Băng Thường: [ Không cần cảm ơn.]
Ánh mắt Tiêu Lẫm sáng quắc nhìn về phía Diệp Băng Thường.
Gia Hủy có chút thức thời lôi kéo Chung Thái lui về phía sau.
Diệp Băng Thường: [ Đa tạ điện hạ giúp đỡ, ta... phải trở về.]
Tiêu Lẫm: (sốt ruột): [Thật vất vả mới gặp mặt, nàng phải đi sao?]
Diệp Băng Thường: [ Sắp đến trưa rồi, ta phải về dùng cơm với tổ mẫu và cha.]
Tiêu Lẫm: (giả vờ than thở) [ Mấy ngày nay ta ở ngoài thành luyện binh, quân doanh Thịnh quốc có hơn phân nửa quy củ đều là Diệp đại tướng quân định ra. Chờ trở về thành, muốn cùng ngươi nói thêm vài câu, không nghĩ tới, Diệp gia quy cũ đang chờ nàng.]
Diệp Băng Thường buồn cười.
Diệp Băng Thường: [Điện hạ nói đùa. Diệp gia quy củ lớn, Băng Thường từ nhỏ đã quen rồi.]
Gia Hủy: (nói thầm) [ Quy cũ của Diệp Gia lớn tới đâu, cũng không lớn bằng nhị tiểu thư, ngay cả con tin Cảnh Quốc cũng bị nàng phạt đi quỳ băng. Tóm lại tiểu thư của chúng ta so ra kém hơn nhị tiểu thư......]
Diệp Băng Thường nhíu mày, ý bảo Gia Hủy đừng nói nữa. Gia Hủy không cam lòng ngậm miệng.
Tiêu Lẫm: [...... Đạm Đài Tẫn đi quỳ băng? ]
Diệp Băng Thường gật đầu.
Diệp Băng Thường: (thở dài) [ Hôm qua còn quỳ, nghe nói hôm nay mới được tha.]
Tiêu Lẫm: (nhíu mày) [ Đạm Đài Tẫn tuy là con tin, nhưng cũng là vương tử Cảnh quốc, Diệp Tịch Vụ sao có thể làm nhục như thế. Thôi, sau khi nàng rơi xuống hồ, thân thể còn chưa tốt, hôm nay sớm trở về đi. ]
Diệp Băng Thường: [ Như thế nào...... Điện hạ lại nguyện ý cho ta đi? ]
Tiêu Lẫm sửng sốt, ngọt ngào nở nụ cười.
Tiêu Lẫm: [ Ta đưa nàng về. ]
Cảnh 2 - 22 + 1
Bên ngoài Diêp Phủ
Nhân vật: Diệp Băng Thường, Tiêu Lẫm, Gia Hủy,
Chung Thái, tỳ nữ Diệp phủ, tôi tớ.
Tiêu Lẫm và Diệp Băng Thường lưu luyến chia tay.
Tiêu Lẫm quay người lên ngựa, cùng Chung Thái hiên ngang rời đi.
Diệp Băng Thường nhìn hắn rời đi, có chút ngây ngốc, Gia Hủy đi tới.
Diệp Băng Thường: [ Gia Hủy, nếu có một ngày Lục điện hạ không còn là điện hạ, ngươi nói... ta còn có thể ái mộ hắn sao? ]
Gia Hủy: (nghi hoặc) [ Không còn là điện hạ, vậy chẳng lẽ là...... thành bệ hạ? ]
Diệp Băng Thường: [ Không, ý ta là, nhân phẩm tài mạo của Tiêu Lẫm nổi tiếng ở Thịnh Quốc, đối xử với ta lại thật tâm như vậy, mặc dù chàng là 1 người bình thường.....].
Gia Hủy: [ Dựa vào nhân phẩm tài mạo của ngài ấy như thế nào, dù sao Gia Hủy biết, trong kinh có nhiều lang quân theo đuổi tiểu thư như vậy, tiểu thư nếu muốn ra mặt, sẽ không thể gả cho một kẻ thất phu, Lục điện hạ tôn quý vô cùng, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, về phần thật lòng mà, lại không thể như cơm bữa ]
Diệp Băng Thường có chút bi thương cười tự giễu.
Diệp Băng Thường: [ Đúng vậy. Kịch bản làm sao có thể coi là thật chứ.]
( Khúc này lú ngang cứ như DBT aka Mạt Nữ biết được tương lai)