Chương 17

______________________

Cảnh 2 - 16

Thịnh Đô - Diệp Phủ - Đêm trong phòng Diệp Tịch Vụ

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô

Lê Tô Tô đột ngột tỉnh dậy, nàng thẫn thờ nhìn đầu giường, từ trong mộng cảnh kinh hoàng mà bình tĩnh lại, lau đi những giọt nước mắt trên mặt.

Khuôn mặt Ma Thần vẫn còn lưu lại trong tâm trí, Lê Tô Tô nhắm mắt lại, nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn nằm trên mặt đất, hô hấp dồn dập, trên mặt mang theo tia ửng hồng bất thường.

Lê Tô Tô: [ Đạm Đài Tẫn?]

Lê Tô Tô cẩn thận đi qua, sờ sờ trán Đạm Đài Tẫn.

Lê Tô Tô (O. S):” Sao lại sốt? Nóng quá, Tiểu Ma Thần bây giờ là thân thể phàm nhân, sốt cao như vậy nhất định sẽ chết.”

Lê Tô Tô ôm chăn của mình lại, đắp lên người Đạm Đài Tẫn, sau đó mở cửa chạy ra ngoài.

Lê Tô Tô: [ Xuân Đào! Em ngủ chưa?]

Cảnh 2 - 17

Thịnh Đô - Diệp Phủ - Đêm trong phòng Diệp Tịch Vụ.

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Xuân Đào

Xuân Đào buồn ngủ ngáp liên tục, mang theo một ấm trà nóng đưa vào trong cửa.

Xuân Đào: [Tiểu thư, canh gừng đã nấu xong,người còn gì phân phó không? ]

Lê Tô Tô: [Mau đi ngủ đi, lần này sẽ không gọi em nữa. ]

Cửa đóng sầm lại, Xuân Đào lê bước đi.

Cảnh 2 - 18

Thịnh Đô - Diệp Phủ - Đêm trong phòng Diệp Tịch Vụ.

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô

Lê Tô Tô bưng một chén canh gừng, quỳ xuống bên cạnh giường Đạm Đài Tẫn, chật vật kéo hắn dậy.

Lê Tô Tô: [Đạm Đài Tẫn, tỉnh lại, ngươi phải uống thuốc.]

Đạm Đài Tẫn thần trí hôn mê, không có phản ứng, Lê Tô Tô lấy chiếc đũa ra, ngửa đầu Đạm Đài Tẫn, cạy miệng hắn, cứng rắn rót thuốc xuống.

Lê Tô Tô buông bát rỗng xuống, nắm bả vai Đạm Đài Tẫn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ma Thần hôn mê trước mắt.

Lê Tô Tô: [ Đạm Đài Tẫn, ân cứu mạng hôm nay, ngươi không thể cự tuyệt cũng không thể trốn tránh, nhớ kỹ, một ngày nào đó ngươi phải lấy mạng mà đền bù. ]

⊿ (cut to)

Ánh nến lay động, chiếu rọi bát canh trống không.

Trên trán Đạm Đài Tẫn phủ một cái khăn trắng, Lê Tô Tô khoanh chân ngồi, canh giữ bên giường Đạm Đài Tẫn, đầu rũ xuống vì buồn ngủ.

Lê Tô Tô ngáp một cái, sờ sờ nhiệt độ Đạm Đài Tẫn, thay cho hắn chiếc khăn tay ướt, cố gắng giữ vững tinh thần.

Lê Tô Tô: [Sao vẫn nóng như vậy…]

Đạm Đài Tẫn mí mắt nhấp nháy bất an.

Cảnh 2-19

Trong tâm trí của Đạm Đài Tẫn

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn.

Không có ánh sáng, không có bầu trời, thậm chí không có mặt đất, chỉ có màn đêm vô biên vô tận, lưu động ánh sáng vặn vẹo cùng tiếng cười khàn khàn.

Thượng Cổ Ma Thần (V. O): [ Đạm Đài Tẫn, ngươi thật đáng thương.]

Đàm Đài Tẫn bình tĩnh đứng ở chính giữa, không kinh ngạc cũng không sợ hãi.

Đàm Đài Tẫn: [ Lại là ngươi. Mỗi lần ta sắp chết, ngươi lại xuất hiện.]

Thượng Cổ Ma Thần (V. O): [ Ta vẫn luôn ở đây......]

Đàm Đài Tẫn: [ Ta biết, ngươi ẩn giấu ở trong thân thể của ta. Ngươi có muốn nó không?]

Thượng Cổ Ma Thần (V. O): [ Còn chưa đến lúc, không nên gấp gáp. ]

Đàm Đài Tẫn: [ Phải đợi đến khi nào. ]

Thượng Cổ Ma Thần (V. O): [ Ngươi không thể chờ đợi được sao, ha ha, đúng vậy, hơn hai mươi năm qua, thân thể này cho ngươi cái gì? Chỉ có đau đớn, đói khát, lạnh lẽo, nhục nhã... và bị người đời gài bẫy. Một ngày nào đó, ngươi có thể thoát khỏi thân xác này và dâng hiến linh hồn cho ta, và rồi ngươi sẽ có được sự bình an vĩnh cửu.]

Đạm Đài Tẫn: [ Không quan trọng, cho dù là thân thể này, hay là linh hồn gì, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi, ta mặc kệ. ]

Thượng Cổ Ma Thần (V. O): [ Đạm Đài Tẫn, kiên nhẫn một chút. Ngươi phải nếm hết khổ sở của nhân gian, hấp thu vô số oán hận vô tận, lưng đeo lời nguyền định mệnh, số phận đã được định sẵn sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Khi nỗi đau của ngươi lên đến đỉnh điểm và cuộc sống của ngươi kết thúc, ta sẽ đến để chấp nhận sự hy sinh của ngươi…]

Cảnh 2 - 20

Thịnh Đô - Diệp Phủ - Đêm trong phòng Diệp Tịch Vụ.

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô

Đạm Đài Tẫn mở mắt.

Hắn nghi hoặc sờ sờ trán, kéo xuống một cái khăn ướt sũng.

Lê Tô Tô ngồi trực ở một bên, như gà mổ thóc gật gù, buồn ngủ cắm đầu xuống.

Đạm Đài Tẫn (OS): “Nàng ta ngồi ở đây làm gì”

Lê Tô Tô mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Đàm Đài Tẫn tỉnh dậy.

Lê Tô Tô: [ A, huynh tỉnh rồi.]

Đạm Đài Tẫn không kịp né tránh, bàn tay nhỏ bé ấm áp của Lê Tô Tô đã đặt lên trán hắn.

Lê Tô Tô: [ Hình như không quá nóng.]

Lê Tô Tô dời tay ra, sau đó gắt gao đưa đầu mình lại gần, đem trán nàng áp vào trán hắn.

( con vợ dê quá dê 😆)

Đạm Đài Tẫn kinh hãi.

Lê Tô Tô: [ Hình như không còn nóng nữa. Thật tốt quá......]

Lê Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng dậy rời đi.

Lê Tô Tô: [ Ta biết là nó có tác dụng, hồi con bé ta bị sốt, cha đều đắp khăn lạnh cho ta như vậy. ]

Lê Tô Tô đã mệt đến bất tỉnh nhân sự, kéo chăn của mình trên mặt đất.

Lê Tô Tô: [ Huynh phải sống cho thật tốt đấy...... Ta đi ngủ đây.]

Lê Tô Tô ôm chăn bông đứng dậy, không để ý đến Đạm Đài Tẫn nữa, ngã xuống giường mình, lập tức ngủ thϊếp đi.

Đạm Đài Tẫn vẻ mặt phức tạp nhìn nàng.

Đạm Đài Tẫn (O. S): “ Nữ nhân này ra ngoài dâng hương, chẳng lẽ đυ.ng phải cái gì không sạch sẽ, bị nó nhập vào người.”

( Trời ơi sao anh xà lơ vậy Tẫn kêu vợ anh trúng tà)