Chương 50: Có thể làm được không?

Edit: Thảo Anh

Chung Linh cảm nhận được có vài thứ đang không tự chủ được mà xảy ra thay đổi, lúc trước cô sợ này sợ nọ, đối với sự chiếm hữu của anh vô cùng khϊếp sợ, dần dần cô đã không còn nhát gan như trước kia nữa.

Bởi vì vào giây phút nào đó, anh đối xử với cô thật sự rất tốt.

Ở trên người Trì Thanh Chước, Chung Linh cảm nhận được sự an toàn khiến cô muốn ỷ lại, là cảm giác tin tưởng khiến cô muốn trao thân trao tình cảm cho anh.

Cô không biết đây là tốt hay không tốt, nhưng một người vẫn luôn làm đà điểu như cô nay đã dần ló đầu ra.

Nhưng Trì Thanh Chước rất phiền phức, sự khắc chế của anh dần dần bị đánh vỡ, vào lúc Chung Linh hỏi liên tục một vấn đề nào đó, anh sẽ đè cả người cô lên bàn

Giống hệt như hôm nay.

Chung Linh còn chưa hiểu tại sao, cô chỉ nhịn không được mới hỏi nhiều thêm mấy câu, ai ngờ lại bị anh xốc áo lên, ôm ngồi trên chân rồi xoa ngực cô.

Bàn tay của anh to rộng, Chung Linh bị anh xoa nắn thì thẹn thùng vô cùng.

Cô bắt lấy bàn tay đang làm loạn của anh, tỏ ý muốn từ chối.

Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Lưng cô bị đẩy dựa vào tủ sách, áo bị vén cao, anh cúi đầu đẩy áσ ɭóŧ của cô lên, lộ ra trái mâm xôi đỏ bừng sau khi bị anh ngậm lấy.

Mυ"ŧ vào, khẽ cắn.

Đầṳ ѵú đứng thẳng, cả người tê dại.



Cô lắc lư lay động trong biển tình của anh, cả người càng ngày càng mềm mại.

Chờ đến khi bị dùng tư thế quen thuộc, Trì Thanh Chước ôm lấy cô từ phía sau, đè cả người cô lên bàn, Chung Linh mới cảm thấy xấu hổ.

Đầṳ ѵú vẫn bị anh nắm lấy, sắp chạm đến bàn học lạnh lẽo, nhưng eo lại bị anh kề sát, thứ kia của anh cách lớp vải đỉnh vào kẽ mông của Chung Linh.

Cứng rắn, nóng bỏng, khó có thể thoả mãn.

Trì Thanh Chước cúi sát bên tai cô rồi nói: “Cuối tuần này tôi phải tham gia kỳ thi vật lý rồi.”

Trận chung kết của kỳ thi vật lý được tổ chức ở một thành phố cách đây hơn 1000km.

Chung Linh mơ hồ hiểu được ý của anh, thấp giọng trả lời: “Ừm, vậy mình không đến nữa.”

“Chờ tôi trở lại được không?”

Chung Linh nhẹ giọng đáp, chờ anh về là chuyện rất khó à?

Không phải.

Nhưng Trì Thanh Chước không nói ý này, anh biết Chung Linh chưa hiểu được.

Anh lại ôm cô ngồi trên bàn sách, bóp eo cô, ánh mắt nhìn thẳng, hỏi lại: “Chờ tôi về rồi, chúng ta làm được không?”

Anh cũng đã đủ kiên nhẫn, đã tận hết khả năng trưng cầu sự đồng ý của cô.

Anh có du͙© vọиɠ với cô, chuyện này anh chưa bao giờ che giấu.

Chỉ là Chung Linh quá nhu nhược, cô cần người luôn kéo cô đi về phía trước, nếu không cô sẽ chẳng chịu bước ra một bước nào.



Cô đơn thuần mà bảo thủ.

Nhưng không quan trọng, anh cũng chẳng muốn mạnh mẽ phá huỷ sự đơn thuần bảo thủ này của cô.

Chung Linh nhìn Trì Thanh Chước, tròng mắt đen nhánh sâu hun hút như muốn nuốt chửng cô, khiến cô có chút hoảng hốt.

Cô quay mặt đi, cắn môi.

Trì Thanh Chước nắm lấy cằm cô, môi đặt lên đôi môi đỏ bừng mềm mại của cô. Không cần tốn nhiều sức đã thành công tiến vào được, quấn lấy đầu lưỡi Chung Linh, nghe cô phát ra tiếng rêи ɾỉ giãy giụa.

Trì Thanh Chước biết hôn môi sẽ khiến đầu óc Chung Linh thiếu oxy rồi ngây ngốc, hôn càng lâu thì cô sẽ không tự giác mà chìm vào.

Đầy là biểu hiện bản năng của cô.

Trì Thanh Chước chờ đến khi cô không còn lý trí, bàn tay lại nắm lấy sau gáy cô, liếʍ láp cánh môi cô rồi hỏi: “Nếu không trả lời thì tôi xem như em đồng ý.”

Chung Linh mở to hai mắt, muốn nói gì đó, lại bị anh ấn xuống mà hôn.

Anh không muốn trả lời.

Cũng không muốn phải đợi thêm nữa.