Chương 47: Kẹp chặt

Edit: Thảo Anh

Chung Linh cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, thường thường đến bước này thì Trì Thanh Chước sẽ bỏ qua.

Chung Linh cử động chân, muốn trượt xuống từ trên người anh, nhưng Trì Thanh Chước vẫn cứ ôm lấy không bỏ.

Cô ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, nhỏ giọng kể lể: “Mình đều nhận sai rồi còn gì…”

Trì Thanh Chước đánh nhẹ một cái lên mông cô, dựa vào trên vai thiếu nữ, ngửi mùi thơm trên người cô: “Em cho rằng phía dưới của tôi mỗi lần nói cứng là cứng, nói mềm là mềm sao?”

…Đúng là Chung Linh nghĩ như vậy thật.

Tuy mỗi lần Trì Thanh Chước không vui sẽ làm ra vài hành động quá phận, nhưng cô cảm thấy anh không phải người nghiện tìиɧ ɖu͙©, mà giống như đang….biểu đạt cách chiếm hữu hơn.

Giờ phút này nghe anh nói vậy, Chung Linh mới ý thức được nếu cứng lên mà không được giải tỏa thì sẽ rất khó chịu.

Trì Thanh Chước cử động phần hông, tiếp tục cọ xát với chỗ riêng tư non mềm ướŧ áŧ của Chung Linh, một mặt không ngừng hôn lên cần cổ trần trụi, từng dấu hôn rậm rạp xuất hiện trên làn da của cô.

Chung Linh nghe thấy giọng nói đầy áp lực của anh hỏi: “Bây giờ có phải không được đúng không?”

Chung Linh cảm nhận được cơ lưng của anh căng thẳng, trên môi truyền đến độ ấm nóng bỏng, còn dưới thân là dươиɠ ѵậŧ vừa nóng lại vừa thô. Cô vùi mặt vào cổ Trì Thanh Chước, một chân vẫn bị anh nâng lên, nhẹ nhàng lắc đầu từ chối: “Có được không?”



Trì Thanh Chước không trả lời, chỉ là qυყ đầυ liên tục đỉnh nhẹ vào lỗ nhỏ của Chung Linh.

Thời khắc nào đó, Chung Linh cảm nhận được cảm xúc vi diệu khi có dị vật tiến vào trong cơ thể, Trì

Thanh Chước cũng cảm nhận được qυყ đầυ đang đi vào một nơi vừa ấm áp, trơn trượt lại ẩm ướt.

Chung Linh dại ra, cả người cứng đờ.

Trì Thanh Chước vuốt ve vùng sau cổ cô, cúi đầu hôn lên môi Chung Linh nhưng dưới thân vẫn không ngừng lại.

Tay cô đặt trên eo anh chuẩn bị đẩy ra, ngược lại bị anh túm lấy sang một bên, cô muốn giãy giụa, phát hiện anh đột nhiên lui ra ngoài.

Trì Thanh Chước nhìn Chung Linh, cô khẽ nhếch môi nhìn anh, phát hiện gương mặt anh như đang cố gắng hết sức khống chế cái gì đó.

Sau đó người Chung Linh bị lật lại, đưa lưng về phía Trì Thanh Chước.

Trì Thanh Chước ấn eo cô, khiến Chung Linh đang đứng thẳng cũng phải sụp eo xuống, làn váy bị vén lên, qυầи ɭóŧ lột xuống đầu gối, dươиɠ ѵậŧ lại lần nữa chen vào giữa hai chân.

“Kẹp chặt.” Trì Thanh Chước nói.

Tay Chung Linh chống lên ván cửa, bị bắt sụp eo, mông nhếch lên, nghe anh nói vậy thì lập tức kẹp chân lại, cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của Trì Thanh Chước.

Chung Linh cắn môi không nói gì.



Trì Thanh Chước xốc váy cô lên đến eo, lộ ra bờ mông trắng như tuyết cùng hai đùi trắng nõn mượt mà.

Dươиɠ ѵậŧ có hơi hồng hồng, nhất là qυყ đầυ có màu đỏ tươi, thô to dữ tợn bị kẹp chặt giữa hai chân Chung Linh.

Giữa hai chân khô khốc, dươиɠ ѵậŧ cọ xát cũng không tính thoải mái, thậm chí còn hơi đau.

Trì Thanh Chước nhíu mày, ngón tay bóp đùi Chung Linh, tách hai chân cô ra, sau đó ngón tay duỗi vào giữa hai chân cô, chạm đến âm đế mẫn cảm nhất.

Cả người Trì Thanh Chước như phủ phục trên lưng Chung Linh, lòng bàn tay xoa nắn hạt đậu nhỏ, theo kết cấu mà hết xoay tròn rồi lại ấn nắn.

Thân thể Chung Linh mẫn cảm, chưa được bao lâu cả người đã tê dại như bị điện giật, trong miệng không không chế được mà phát ra tiếng “ư ưm”.

Ưm…

Trì Thanh Chước vẫn dán sát dươиɠ ѵậŧ vào mép thịt đang khép kín của cô, trước sau thong thả đưa đẩy, cảm nhận được giữa hai chân ngày càng ướŧ áŧ mượt mà.

Bỗng nhiên anh dừng lại, ôm lấy eo cô, một tay nâng cằm cô lên rồi cùng cô hôn môi.

Chung Linh nắm lấy bàn tay đang đặt bên eo mình, đôi mắt hơi hé ra, rõ ràng đã động tình nhưng lại đột ngột im bặt.