Chương 7: Lập tức thay người
"Chỉ là có điều kiện, muốn nhận một phần lợi nhuận này, phải ký với nhà họ Phó ta khế ước bán thân cả đời, ba đời sau trả lại sổ hộ tịch, có thể được tự do."
Nụ cười trên mặt mọi người còn chưa kịp nở rộ, đã như bị đông cứng lại.
Sổ hộ tịch?
Khế ước bán thân?
Sao có thể như vậy được!
Phó Nguyên Lệnh như không nhìn thấy sắc mặt mọi người khó coi đến nhường nào, khẽ thở dài:
"Đây cũng là không còn cách nào, dù sao mọi người đã làm ta tổn thương một lần, cũng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Hiện giờ ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không thể không nghĩ cách tự bảo vệ mình, mong các vị quản sự thông cảm."
Thông cảm thì thông cảm, mọi người cũng biết mình làm việc không đúng, nhưng chuyện ký khế ước bán thân, là vạn vạn không thể.
Mọi người mặt mày xám xịt, có mấy người không nhịn được muốn nổi giận, Phó Nguyên Lệnh coi như không thấy, hôm nay nàng tha cho bọn họ, ngày sau bọn họ chẳng phải vẫn sẽ phản bội nàng sao?
Nàng không muốn đi theo con đường cũ của kẻ ngu xuẩn trong mơ, nàng phải tự tìm cho mình một con đường sống.
Người mềm lòng, sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cho nên, đã như vậy, chi bằng đường ai nấy đi, tránh ngày sau ngươi chết ta sống.
Trước khi lên kinh thành, nàng nhất định phải dọn sạch đường đi ở phủ Lộ Dương cho mình, bị người ta mắng một câu lòng dạ độc ác, cũng tốt hơn bị người ta hại chết.
"Tuy nói là khế ước bán thân, nhưng ta cũng không phải người nhẫn tâm, không phải muốn ký cả nhà các ngươi, một đời ta chỉ ký một người, đời sau các ngươi tự mình chọn ra một đứa con cháu để kế thừa vị trí quản sự."
Mọi người ngẩn ra, lời này của cô nương là có ý gì?
Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào Hạ Bình và Thích Nhược Trọng.
Lần này, Hạ Bình lên tiếng trước, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt đen láy bình tĩnh của đại cô nương, trong lòng ông ta chấn động, hít sâu một hơi, lúc này mới mở miệng:
"Cô nương, ý của người là vị trí quản sự này sau này sẽ do con cháu đời sau tiếp tục làm?"
"Đương nhiên, đã ký khế ước bán thân, ta tự nhiên sẽ không phụ lòng trung thành của các ngươi, chỉ có người do các ngươi chọn ra để kế thừa vị trí cũng ký khế ước, ta mới công nhận. Một khi đã lập khế ước, nhà họ Phó tự nhiên sẽ bỏ tiền bỏ công bồi dưỡng bọn họ thành một đại quản sự đủ tư cách."
Hạ Bình trong lòng giật thót, liếc mắt nhìn Thích Nhược Trọng, ánh mắt hai người chạm nhau, liền biết đối phương đang nghĩ gì.
Xuất thân như bọn họ, ra ngoài làm quản sự, tiền bổng lộc một tháng cũng chỉ mấy chục lượng bạc, nếu làm tốt, cuối năm chủ nhà thưởng thêm, nhà họ Phó thưởng đã là rất hậu hĩnh, cũng chỉ có một trăm lượng. So với một phần lợi nhuận, kém xa lắm.
Hơn nữa, với xuất thân như bọn họ, trong nhà cũng không phải không muốn cho con cái đọc sách để thay đổi số phận, nhưng nuôi một người đọc sách đâu có dễ dàng như vậy. Không có cửa bái sư danh tiếng, không có tiền tài mở đường, không nộp nổi quà nhập học, không mua nổi giấy mực bút nghiên hao tốn nhiều như vậy, muốn bước lên con đường khoa cử thật là khó khăn muôn trùng.
Có câu nói long sinh long, phụng sinh phụng, chuột sinh con biết đào hang.
Người làm quản sự, bồi dưỡng con cháu cũng đều hướng theo con đường làm quản sự, để sau này có thể nuôi sống bản thân.
Thật ra nói đến cùng, ký hay không ký khế ước bán thân, con đường của con cháu những người như bọn họ cũng không khác biệt lắm.
Nhưng, nếu đã ký khế ước bán thân, tận tâm tận lực làm việc cho chủ nhà, tiền thưởng cuối năm nhận được không chỉ có thể nuôi sống gia đình, mà... qua mười năm tám năm, đừng nói nuôi một người đọc sách, ba năm người cũng không thành vấn đề...
Con cháu đời sau lúc đó mới thật sự có hy vọng đổi đời.
Phó Nguyên Lệnh nhìn thấy thần sắc trong mắt Hạ Bình và Thích Nhược Trọng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói:
"Mọi người đừng vội, hôm nay cứ suy nghĩ cho kỹ, ngày mai cho ta câu trả lời là được. Dù sao, nếu mọi người không đồng ý, ta còn phải tìm người khác làm quản sự, phải chuẩn bị trước mới được."
Có ý gì?
Không đồng ý, chính là lập tức muốn thay người?