Chương 17: Thật to gan
Hình ma ma thần sắc kiêu ngạo ngồi trong Tây Hoa Đường, từ lúc bước vào Phó phủ bà ta đã cẩn thận quan sát, càng nhìn trong lòng càng thêm ghen tỵ, quả nhiên là nhà giàu có, trong sân này, mỗi bông hoa mỗi cái cây, mỗi dòng nước mỗi cảnh đẹp, có thể thấy được đều là bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng.
Đặc biệt là khối đá Thái Hồ bên cạnh hồ nước, vận chuyển từ Nam ra Bắc một khối đá lớn như vậy, chi phí thật sự không phải là thứ người thường có thể gánh vác nổi.
Nhưng nghĩ đến sau này những thứ này đều sẽ thuộc về Phó gia, thuộc về tay phu nhân nhà mình, trong lòng bà ta không khỏi đắc ý. Nhà họ Phó già trẻ đều biết kiếm tiền thì đã sao, đều không có phúc khí, cuối cùng còn không phải làm áo cưới cho phu nhân nhà bà ta.
Đang nghĩ ngợi, bà ta thấy có người đi vào Tây Hoa Đường, vốn tưởng Phó Nguyên Lệnh đến rồi, bà ta ra vẻ dè dặt không lập tức đứng dậy, đợi đến khi ngẩng đầu lên, thấy Đậu ma ma dẫn theo hai nha hoàn, nhìn phía sau bọn họ, không còn ai khác, sắc mặt bà ta lập tức trở nên khó coi.
Đặc biệt là Đậu ma ma đứng trước mặt bà ta và hai nha hoàn phía sau, trên người mặc đều là quần áo bằng vải tốt nhất, chỉ là người hầu thôi mà, lại ăn mặc phô trương như vậy?
Hình ma ma thầm kêu may mắn, may mà bà ta đã lấy bộ quần áo đẹp nhất của mình ra mặc, nếu không chẳng phải là bị so sánh sao, bà ta bị so sánh, chính là làm mất mặt phu nhân nhà mình.
Hiện tại Đậu ma ma rất tự tin, không hề sợ hãi, hơn nữa vì thương xót cô nương nhà mình, nhìn người Phó gia ở kinh thành, bà chỉ muốn cầm gậy đánh bọn họ.
Vừa vào cửa, Đậu ma ma đã giành nói trước, đứng ở vị trí chủ tọa, phía sau Nguyên Lễ và Nguyên Tín đứng hầu, khí thế lập tức áp chế đối phương.
Nhìn thấy sắc mặt Hình ma ma không được tốt lắm, Đậu ma ma không đợi bà ta mở miệng, đã nói trước:
"Cô nương nhà chúng ta mấy ngày nay thân thể hơi khó chịu, hiện tại không tiện tiếp khách, Hình ma ma thứ lỗi."
Đương nhiên Hình ma ma không muốn thứ lỗi, nhưng lại nhớ đến lời dặn dò của phu nhân trước khi đi, chỉ đành cố nén lửa giận trong lòng, trước tiên ghi nhớ món nợ này, ngày sau nhất định sẽ đòi lại.
"Nếu cô nương không khỏe, ta càng nên thay mặt phu nhân đến thăm một chút, làm phiền dẫn đường." Trên mặt Hình ma ma lộ ra vẻ lo lắng, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Đậu ma ma khẽ cười một tiếng: "Nghe lời ngươi nói này, cô nương nhà chúng ta và phu nhân nhà ngươi chưa từng gặp mặt, cũng không qua lại với nhau, ngươi lấy lý do gì để đến thăm bệnh?"
"Cái gì?" Lần này sắc mặt Hình ma ma thật sự thay đổi, đứng yên tại chỗ đánh giá Đậu ma ma: "Có ý gì, cô nương nhà ngươi không định nhận Phó gia này sao? Sao có thể như vậy được, nhà phụ thân ruột tìm đến cửa, làm con gái lại không quan tâm hỏi han, không hợp quy củ?"
"Ngươi cũng đã nói đến quy củ, đã là quy củ, vậy các ngươi đến nhận thân có mang theo tín vật gì không? Hôn thư năm đó lão gia nhà chúng ta và phu nhân viết có mang đến không? Không có bằng chứng gì, cứ thế nói cô nương nhà chúng ta là người Phó gia các ngươi, chẳng lẽ là nghèo đến phát điên, muốn đến ăn vạ sao?"
Đậu ma ma đã sớm nghẹn một bụng tức, hiện tại đều trút ra hết, trên mặt tươi cười, nhưng lời nói ra lại như dao nhọn, không chút lưu tình.
"Hôn thư gì?" Hình ma ma ngẩn ra: "Sao lại có hôn thư, không phải nói bên này chỉ là thϊếp thất mà bá gia năm đó nạp sao?"
Đậu ma ma vốn đã cảm thấy phụ thân ruột cô nương bạc tình bạc nghĩa, hiện tại nghe Hình ma ma nói vậy, càng thêm tức giận, hai hàng lông mày dựng đứng, quát lớn:
"Thϊếp thất? Thật to gan, dám nói phu nhân nhà chúng ta là thϊếp thất, năm đó lão gia nhà chúng ta tự tay viết hôn thư, cưới chính thất. Ngươi cứ một câu thϊếp thất, chắc là nhận nhầm cửa, tìm nhầm người rồi, đã như vậy, mời về cho!"