Hạ Miểu bị Alpha dắt ra khỏi đám người.
Cậu nhìn Alpha trước người, không biết mình sẽ bị đưa đi đâu, cũng có chút lo sợ bất an, lại không rút tay ra được, chỉ đành ngoan ngoãn theo kịp.
Mục Trụ Thâm không có ý định dẫn cậu đến chỗ quá xa, hắn dẫn cậu đến khu nghỉ ngơi, bởi vì chưa kiểm tra an ninh nên chỉ có thể tìm vị trí ở khu nghỉ ngơi công cộng.
Hiện tại đang là thời điểm thường xuyên có chuyến bay, nhìn lại cũng không còn chỗ nào có hai ghế, Mục Trụ Thâm chỉ đành đưa Hạ Miểu xuống ghế đơn cho cậu ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Biết sai chưa? Miểu Miểu?" Mục Trụ Thâm ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Miểu, cánh tay đặt trên đầu gối cậu, nhẹ nhàng giương mắt hỏi, "Sai thế nào?"
Hạ Miểu nhìn Alpha mà mắt không hề cam lòng và tủi thân, nhưng vẫn chịu thua nói: "Biết sai rồi, em không nên uống nước lạnh. Uống nước lạnh không tốt."
Mục Trụ Thâm là người ăn mềm không ăn cứng điển hình, thấy vợ mình chịu thua, người nào đó vẫn giả vờ đen mặt thả lỏng xuống.
Hắn vốn đã cao, cong người ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Miểu cũng không thấp hơn cậu là bao, nhưng cũng phải hơi ngẩng đầu nhìn cậu.
Mục Trụ Thâm khẽ cười, "Uống nước lạnh quả thật không đúng, nhưng sao lại là lỗi của anh?"
"Bởi vì Frappuccino là anh mua." Hạ Miểu tranh cãi với hắn vì chuyện này.
"Nhưng đấy là anh mua cho fan." Mục Trụ Thâm giả ngu, "Em là fan của anh à?"
Hạ Miểu nhìn hắn, một lúc lâu khẽ gật đầu.
Mục Trụ Thâm vốn còn muốn đùa cậu, không ngờ Hạ Miểu lại thừa nhận.
Mục Trụ Thâm đang vui vẻ mà vẫn vờ vịt hỏi: "Em thích anh vậy à? Vừa muốn làm vợ anh, vừa muốn làm fan anh?"
Hạ Miểu biết người nào đó lại đang giở trò xấu xa, không muốn để ý đến hắn, quay đầu đi không nói lời nào.
Nhưng Mục Trụ Thâm nếm ngon ngọt sao thấy đủ, được đằng chân lân đằng đầu: "Em là fan của hát chính nhóm nhạc XXXX mà? Thành fan của anh từ bao giờ? Em là đồ fan giả. Nhóc nói dối, em chỉ muốn lừa sữa uống."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)Hạ Miểu nghe vậy mở to mắt, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Alpha trước mặt, ánh mắt của cậu đầy vẻ không thể tin, như thể chưa từng gặp người mặt dày vô sỉ như vậy.
Thấy Omega tức giận đến độ run run, hốc mắt cũng đỏ lên vì tức, Mục Trụ Thâm vội vàng cầm tay cậu dỗ: "Anh sai rồi, anh sai rồi, không đùa em nữa Miểu Miểu."
"Anh... Cố ý..." Hạ Miểu hơi giận, nhưng lúc cậu tức giận nói chuyện cũng mềm mại, nghe ngược lại có chút tội nghiệp ấm ức.
Thấy Hạ Miểu đáng thương, Mục Trụ Thâm quả thực muốn ôm cậu vào trong lòng vuốt ve, hắn nắm tay cậu, ôn tồn dỗ dành: "Ừ, là anh cố ý, anh xấu xa, được không? Đừng giận nữa, Miểu Miểu."
Hạ Miểu không nói lời nào, hiển nhiên là vẫn chưa tha thứ cho hắn.
"Anh chỉ lo cho em thôi Miểu Miểu, nếu em muốn đi tiễn có thể nói cho anh biết trước, em lén đi tìm như vậy, em có biết nguy hiểm thế nào không? Sân bay nhiều người như vậy, chen lấn như vậy, lỡ đâu bị chen lấn thì làm sao?"
"Nhưng anh đang làm việc, em không muốn quấy rầy anh." Hạ Miểu nói.
Mục Trụ Thâm nói: "Vậy thì sao? Em là quan trọng nhất."
Hạ Miểu không ngờ hắn lại trả lời như thể đương nhiên, do dự nói: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì, với anh còn có cái gì quan trọng hơn Hạ Miểu? Sau này không được tự tiện như vậy nữa. Anh đưa em về. Lát nữa bảo chú Lý quay lại đón em."
Thật ra sao Mục Trụ Thâm có thể không biết tâm tư của Hạ Miểu, cậu không muốn xa hắn, cũng bởi vì điểm này nên hắn không thể nổi giận với cậu.
Hạ Miểu như vậy làm cho hắn thật sự là mềm lòng không có cách, hắn muốn hôn cậu, mặc kệ tầm mắt xung quanh, đứng dậy hôn trán cậu, cười nói: "Còn ngây ngốc làm gì thế? Đi thôi."
Lúc máy bay hạ cánh ở sân bay Denpasar mặt trời đã lặn, Mục Trụ Thâm và Lục Hoàn Ngữ ngắm mặt trời lặn trên máy bay.
Tuy trong khoang này chỉ có Mục Trụ Thâm và Lục Hoàn Ngữ nhưng ekip chương trình không ít, ba người quay phim cùng mấy trợ lý, đoàn người từ sân bay đi ra, ngồi xe đến khách sạn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)Ăn cơm chiều ở khách sạn, Mục Trụ Thâm và Lục Hoàn Ngữ chung một phòng, hai người thu dọn xuống dưới tầng cùng nhau ăn cơm.
Lần trước chuyện ở cửa khoa sản kia Lục Hoàn Ngữ cũng chú ý, nhưng đây là lần đầu tiên chính mắt thấy được Omega trong truyền thuyết kia vẫn là lúc chờ máy bay hôm nay.
Cậu ta làm thần tượng không có cơ hội yêu đương gì. Công ty quản chặt, nếu yêu đương với Omega trên cơ bản sẽ thất nghiệp.
Bởi vì vừa rồi ngồi trên máy bay, có người trong ekip chương trình, cậu ta không tiện hỏi, hiện tại hai người họ ngồi một bàn, Lục Hoàn Ngữ hiếu kỳ hóng hớt.
"Anh này, hôm nay em thấy bụng anh dâu lớn thật, mấy tháng rồi?" Lục Hoàn Ngữ ôm lòng hiếu kỳ, thử hỏi đàn anh vừa ăn cơm vừa nhắn tin bên cạnh.
Mục Trụ Thâm đang trả lời tin nhắn của Hạ Miểu, Lục Hoàn Ngữ hỏi, hắn ngẩng đầu, không rõ cho nên ừ một tiếng, phản ứng lại rồi mới nói: "Sáu tháng sắp bảy tháng, làm sao thế?"
"Aiz, sinh con chắc vất vả lắm." Alpha trai thẳng sắt thép đồng tình cảm thán.
Mục Trụ Thâm thấy cậu ta có chuyện muốn hỏi, híp mắt vạch trần: "Muốn hỏi cái gì cứ nói thẳng."
Lục Hoàn Ngữ không ngờ mình bị nhìn thấu, lúng túng nói: "Em muốn hỏi là anh kết hôn bao lâu rồi, chẳng lẽ là kết hôn vì con ạ?"
Mục Trụ Thâm nghe xong cười cười, ngước mắt lên, nửa cười nửa không hỏi ngược lại: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Lục Hoàn Ngữ không rõ, "23 tuổi. Tháng trước vừa sinh nhật."
"Ồ," Mục Trụ Thâm để điện thoại xuống, hất cằm lên, nói: "Lúc bằng tuổi cậu anh vừa mới kết hôn được nửa năm mà thôi."