- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thương Nhớ Khôn Nguôi
- Chương 1
Thương Nhớ Khôn Nguôi
Chương 1
Lời editor: Tác giả chơi chữ tên truyện, 渺渺兮予怀 vốn là câu thơ trong bài Tiền Xích Bích Phú của Tô Đông Pha, nhà văn Phan Kế Bính có dịch "Nhớ ai canh cánh bên lòng". Miểu Miểu cũng là tên thân mật của em thụ trong truyện, có thể hiểu một nghĩa khác là "Miểu Miểu mang thai con tôi". Tui đã dịch lại tên truyện cho hợp lý nhất.
Một tháng trước sự kiện chụp ảnh.
Hạ Miểu đến văn phòng đúng lúc chín giờ.
Cách sắp xếp trên bàn làm việc hơi khác thường ngày, có thêm bó hoa phấn hồng và hộp quà thắt nơ bên cạnh tập tài liệu.
Hạ Miểu ngẩn người, đi vào mới nhìn rõ lời chúc trên thiệp trong bó hoa, xem ra là các đồng nghiệp cùng nhóm gửi.
Sáng sớm trong phòng làm việc có chút náo nhiệt, trong tiếng tiếng bước chân lui tới truyền đến một giọng nữ trong veo sau lưng Hạ Miểu: "Thầy Tiểu Hạ, chú Trịnh gọi điện thoại nói đến đầu đường rồi, bảo chúng ta thu dọn đồ đạc xuống tầng."
Hạ Miểu nghe tiếng quay đầu lại, là một Beta nữ nhỏ tuổi, Ôn Nhạc.
Không biết có phải bởi vì hôm nay phải đi gặp khách hàng lớn hay là phải bàn giao công việc với Hạ Miểu, tạm thời lên chức hay không, cô gái bình thường không câu nệ tiểu tiết hôm nay cẩn thận buộc tóc chỉnh tề, mặc tây trang tôn dáng.
Nhìn cô gái háo hức chờ đợi, lại nhìn đầy hộp quà trên bàn, Hạ Miểu đành phải vội vàng nói: "Chờ một chút, anh dọn dẹp chút đã."
"Không sao, anh cứ từ từ, chắc một lát nữa chú Trịnh mới đến. Cần em hỗ trợ không?"
Hạ Miểu lắc lắc đầu, "Không cần, em có thể đi nghỉ ngơi một lát."
Ôn Nhạc đã chuẩn bị xong xuôi, cô cũng không có chuyện gì để làm, đành dựa vào cửa nhìn Omega đang cẩn thận cắm bó hoa vào trong bình.
Không ai không biết Omega trong phòng giám sát này, Ôn Nhạc xem như đồng nghiệp khá thân thiết với Hạ Miểu, cho dù như vậy cô cũng biết Hạ Miểu giống như lời nhận xét của các Alpha khác, là một Omega lý tưởng điển hình.
Bất kể có phải đi gặp khách hàng hay không, Hạ Miểu luôn cẩn thận mặc tây trang, đi giày da bóng loáng. Trong túi công văn của cậu luôn có một cái bút máy đẹp đẽ, khăn tay sạch sẽ cùng đủ văn kiện. Sau đó băng dính che chắn pheromone trên cổ cũng không thiếu ngày nào, làm cho toàn bộ trên dưới không ai biết, mùi pheromone của Hạ Miểu trở thành bí mật sốt dẻo nhất toàn nơi này. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ôn Nhạc đảo mắt nhìn bụng dưới lớp áo, thấy Hạ Miểu đã thu thập xong, đeo túi công văn ra cửa.
Hạ Miểu thấy cô gái thất thần nhìn mình chằm chằm, tưởng quần áo có nếp nhăn, cậu nghiêm túc cúi đầu sửa lại mới ngẩng đầu cười nói: "Hả? Làm sao vậy, chúng ta xuống tầng đi."
Cô gái nhìn thấy tấm thẻ nhỏ trên túi công văn của Hạ Miểu, hai má đỏ lên, giống như bị giật điện, liếc mắt sang chỗ khác nói: "À, à... Không sao, đi thôi tổ trưởng, em gọi điện cho tài xế."
Lúc đi đường, Hạ Miểu giải thích các nội dung liên quan đến công việc viện trợ. Hạ Miểu là người có chút chậm chạp, nói thẳng ra là hơi ngốc nghếch, lúc nói chuyện chậm rãi. Mà từ nhỏ cậu là một người có tính kiên nhẫn, giọng nói luôn dịu dàng kèm theo chút mềm mại đặc trưng của Omega.
Lúc trước Ôn Nhạc cùng Hạ Miểu phụ trách dự án viện trợ, coi như là quen thuộc dự án này. Nước C có thể được coi là một trong ba nước chế tạo dược phẩm tốt trên thế giới, gần đây bắt đầu đầu tư phục vụ chữa bệnh quy mô lớn, ngân hàng nơi Hạ Miểu làm việc phụ trách giám sát cho tập đoàn viện trợ, nhóm của họ phụ trách giám sát tài chính.
Tập đoàn viện trợ rất coi trọng dự án này, không thì đã không cho con trai độc nhất Hứa Lệnh Ngôn mới học xong tiến sĩ ở nước A về tiếp nhận.
Lúc trước Ôn Nhạc được Hạ Miểu dẫn dắt, nhưng lúc này Hạ Miểu cần nghỉ ngơi một quãng thời gian, lúc đi làm lại đã là mùa xuân sang năm, tổ dự án viện trợ không thể không có tổ trưởng, Ôn Nhạc có được cơ hội làm tổ trưởng tạm thời là nhờ Hạ Miểu chủ động đề bạt trong hội nghị lần trước.
"Đúng rồi! Thầy Tiểu Hạ, lúc trước em xem trên mạng thấy có thầy Hứa đó, bình chọn 20 Alpha xuất sắc nhất, số phiếu của anh ấy rất nhiều! Hôm nay phải chúc mừng anh ấy một câu. Xem ra bác sĩ khoa nhi vừa đẹp trai vừa giỏi vừa nhiều tiền lại có thêm hào quang."
"Ồ, chúc mừng cậu ấy." Hạ Miểu đang xem văn kiện, không biết có tập trung nghe hay không, chỉ phản xạ có điều kiện lễ phép hiền hòa gật đầu đáp.
Ôn Nhạc nói xong, giống như là muốn chứng minh, lấy điện thoại di động ra mở Weibo tìm kiếm, "Thật đó, trong cuộc bình chọn này có cả Mục Trụ Thâm đó, minh tinh tài hoa biết..."
Bao...
Ôn Nhạc hoảng sợ, Hạ Miểu vốn đang đọc văn kiện bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Đây là lần đầu tiên Ôn Nhạc thấy thầy tiểu Hạ lộ ra biểu cảm hứng thú hiếu kỳ này. Hạ Miểu cho người ta ấn tượng là người thanh cao xa cách, cũng không phải người biểu tình sinh động quá lố, cậu tò mò cũng chỉ là tần suất chớp mắt trở nên hơi nhanh chút, có điều ánh mắt rạng rỡ hơn.
Tuy nói như vậy không tốt, nhưng cô cảm thấy tính cách của cậu có đôi khi giống trẻ con, không hề lẫn tạp chất, lối suy nghĩ có chút quá thẳng thắn thành khẩn.
"Có thể cho anh xem một chút không?" giọng êm ái của Hạ Miểu gọi hồn Ôn Nhạc về.
Ôn Nhạc khá thân quen với Hạ Miểu, lúc này mới kinh ngạc như vậy, "Không... Không sao. Đây."
Hạ Miểu cầm điện thoại của Ôn Nhạc, ngón tay chuẩn xác lướt đến ảnh Mục Trụ Thâm, tập trung nhìn.
"Tổ trưởng, anh là fan của Mục Trụ Thâm à?" Ôn Nhạc thấy vậy, hỏi dò.
"À... không tính." Hạ Miểu nhìn chằm chằm màn hình cẩn thận nghĩ rồi mới đáp: "Thật ra anh thích nhóm nhạc 4X hơn."
"A! XXXX à! Gần đây họ nổi tiếng lắm, em nghe bài hát "Lemon honey" của nhóm này rồi!"
Hạ Miểu ngoan ngoãn gật đầu, cười cười, "Đúng, đúng, là họ."
Ngay lúc hai người nói chuyện phiếm rôm rả, chú Trịnh đã dừng hẳn xe.
Hai người xuống xe, quen cửa quen nẻo vào phòng hành chính tài vụ.
Nhân viên tài vụ của bệnh viện đã quen với nhóm Hạ Miểu, thấy hai người, vội vàng bảo hộ lý pha trà, cười tiếp đón họ ngồi, đem văn kiện đã chuẩn bị sẵn đến.
"Anh Hạ uống chút trà đi, hôm nay bác sĩ Hứa hơi nhiều bệnh nhân, chắc lát nữa mới đến." Cô hộ lý bưng trà, cười híp mắt nói.
Hạ Miểu thả túi, nhận trà, nói cảm ơn: "Không sao, mỗi lần đến đều làm phiền bác sĩ Hứa đến một chuyến, thật ra chúng tôi nói chuyện với kế toán Vương là được rồi, cậu ấy bận rộn như vậy, phiền lắm."
Thấy Hạ Miểu nói khách sáo, các y tá không nói gì, chỉ liếc nhìn nhau che miệng cười khẽ.
"Phần này phải lưu bản sao, cần dấu của bệnh viện rồi mang về công ty lưu trữ." Hạ Miểu mở công văn trong tay, từng bước từng bước hướng dẫn những mục cần chú ý với Ôn Nhạc.
Lúc trước đây là công việc của cậu, nhưng từ hôm nay trở đi sẽ do Ôn Nhạc phụ trách.
"Văn kiện này rất quan trọng, để báo cáo trong đại hội cổ đông. Đúng rồi, sau này em xin trưởng phòng email công việc của anh nhé."
Để dễ lật giấy, Hạ Miểu đeo bao ngón tay cao su vào ngón tay. Lúc này cậu cởϊ áσ khoác, áo sơ mi được sơ vin vào trong quần, lúc ngồi xuống tôn lên vòng eo thon thả và tấm lưng thẳng tắp.
Lúc Hứa Lệnh Ngôn đến nhìn thấy cảnh như vậy.
Cậu ta dừng chân ngoài cửa không định vào, ôm cánh tay lẳng lặng nhìn một lúc lâu mới nghiêng đầu, tháo ống nghe y tế xuống đưa cho trợ lý.
"Hiểu chưa?" Hạ Miểu hỏi Ôn Nhạc.
"Vâng." Ôn Nhạc vội vàng gật đầu.
"Sau này nếu có chỗ nào không rõ thì gọi điện cho anh. Hả? Làm sao thế?"
"Bác... bác sĩ Hứa đến đây." Ôn Nhạc nói.
Hứa Lệnh Ngôn vẫn nhìn Omega, hàng mi nhướng lên và đôi mắt màu hạnh nhân của Hạ Miểu nhẹ nhàng vuốt qua tim cậu ta như một cơn gió.
"Bác sĩ Hứa, đã lâu không gặp." Hạ Miểu vội vàng đứng dậy, đưa tay ra với Hứa Lệnh Ngôn.
Alpha mặc áo blouse cười cười cầm tay Hạ Miểu, nhẹ giọng nói: "Đã lâu không gặp, thầy tiểu Hạ."
Hứa Lệnh Ngôn là thiếu niên tài năng, học đại học rất sớm, học xong tiến sĩ mới 24 tuổi. Cậu ta nhỏ tuổi hơn Hạ Miểu một chút, lại trông chín chắn hơn Hạ Miểu.
Ôn Nhạc thấy hai người nói chuyện, đột nhiên cảm thấy tính cách hai người rất giống nhau, đều là người không hay nói, nghiêm trang.
"Tôi nghe cô Ôn nói anh thích trà gạo lứt nên bảo Tiểu Vương đi mua chút, thích không?" Hứa Lệnh Ngôn là người rất ít nói chuyện phiếm, nhưng lúc cậu ta hỏi vấn đề này vẻ mặt vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng.
Hạ Miểu không ngờ bác sĩ Hứa làm việc chu đáo như vậy, cậu ngẩn người, nói: "Cảm ơn, trà thơm lắm, ngài chu đáo quá."
Hạ Miểu trả lời quá khách sáo làm cho Hứa Lệnh Ngôn có chút tổn thương, đến độ nhìn bảng tên hươu cao cổ trên ngực còn có vẻ tủi thân.
Tủi thân thì tủi thân, hôm nay nhiều bệnh nhi đều ở đây chờ bác sĩ Hứa, bởi vậy Hứa Lệnh Ngôn cũng không thể ở lâu, cậu ta lấy một cái kẹo vị hoa quả cho bệnh nhi trong túi áo ra, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay Hạ Miểu, nói: "Xin lỗi thầy tiểu Hạ, có bệnh nhân chờ tôi, tôi phải đi trước, xin lỗi." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Các hộ lý nghe mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn bác sĩ Hứa EQ âm nhà họ.
Hạ Miểu cũng phải đem công văn đi về, cậu tiễn Hứa Lệnh Ngôn đi, kiểm tra lại công văn bảng biểu cần đóng dấu với kế toán Vương, đưa Ôn Nhạc đến phòng hành chính lấy dấu.
Không biết có phải bởi vì buổi sáng có chút buồn nôn không ăn được mấy hay không, lúc này Hạ Miểu cảm thấy người có chút mỏi mệt, máu lên não không đủ làm cậu hơi choáng.
Ban đầu vẫn có thể chịu được, nhưng chẳng được bao lâu, tim đập bỗng nhiên rối loạn, cậu lặng lẽ chống tường, nói với Ôn Nhạc, "Em đi đóng dấu đi, anh đi vệ sinh một lát, về sau."
Ôn Nhạc thấy sắc mặt Hạ Miểu tái nhợt, cô hơi lo lắng, nhưng cô cũng không có cách đi vào WC Omega, đành nói: "Vâng, lát nữa gặp."
Omega vốn rất thưa thớt, WC đừng nói là xếp hàng, ngay cả bóng người cũng không có.
Hạ Miểu nhìn gò má tái nhợt trong gương, bất đắc dĩ đặt túi công văn lên bồn rửa tay rồi mở ra, quen tay lấy một cái áo ngủ ra.
Vẻ mặt nghiêm túc trước người ngoài chợt thả lỏng khi cậu nhìn thấy cái áo ngủ kẻ sọc. Omega trong bộ đồ vest cụp mắt ngơ ngác nhìn chăm chú vào áo ngủ trong tay. Tai cậu đỏ ửng, mắt mất tự nhiên chớp chớp, tiếng hít thở cũng nặng nề hơn mấy phần.
Ngón tay của cậu cũng run rẩy, Omega hai má đỏ bừng bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, vùi hai má vào áo ngủ.
Hạ Miểu dùng hai má nhẹ nhàng cọ vải dệt mềm mại quen thuộc, mê luyến hít một hơi thật sâu ngửi mùi pheromone Alpha nồng nặc lưu lại trên áo.
Xúc cảm và mùi hương này làm cho Hạ Miểu nhớ đến sáng sớm mỗi ngày mơ màng tỉnh lại trong lòng người đó.
Pheromone Alpha lưu lại trên áo như một liều thuốc tốt, trấn an nhịp tim nhanh của Hạ Miểu.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Ôn Nhạc đóng dấu xong quay về: "Tổ trưởng, anh có khỏe không? Cần giúp gì không?"
Giọng Ôn Nhạc to đầy sức sống, làm Hạ Miểu đang ở trong phòng WC làm chuyện xấu sợ tới mức giật mình.
Cậu vội vàng cất áo ngủ không phải của mình vào trong túi, trong giọng kèm theo chút mềm mại ngốc nghếch không giống lúc làm việc, hoảng hốt nói: "Không sao, anh ra ngay."
"Không sao, anh từ từ thôi, em chuyển lời giúp bác sĩ Hứa, cậu ấy bảo anh đến văn phòng cậu ấy một chuyến."
Hạ Miểu nghe vậy, tưởng Hứa Lệnh Ngôn có chuyện cần bàn với mình, cậu vội vàng sửa lại áo, đi ra nói: "Đi, em cũng đi với anh để làm quen công việc."
Ôn Nhạc cũng không nghĩ nhiều, vui tươi hớn hở gật đầu, "Được ạ ha ha ha."
Đang lúc cơm trưa, Hạ Miểu đi đến phòng làm việc của bác sĩ Hứa, giơ tay lên định gõ cửa, cửa đã bị mở ra.
Bác sĩ Hứa đang đứng ở cửa, cậu ta cũng không ngờ Hạ Miểu đã ở cửa, ngẩn người nói: "Tôi nghe người phòng tài vụ nói hôm nay anh đến để bàn giao công việc, phải chờ đến mùa xuân năm sau mới quay về làm việc. Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà..."
Hứa Lệnh Ngôn muốn nói lại thôi, hình như hơi căng thẳng, giơ tay lên lau chóp mũi cao thẳng, dừng lại một lát mới mong chờ hỏi: "Nhưng sau này tôi có thể liên lạc với anh không?"
Hạ Miểu không hiểu được ý tứ của cậu ta, vẻ mặt vẫn ngẩn ra, chần chừ nói: "Chắc hẳn ngài có email công việc của tôi, tuy tôi xin nghỉ, nhưng nếu bên ngài có vấn đề gì cũng có thể tùy thời liên hệ."
Ôn Nhạc mẫn cảm hơn so với Hạ Miểu ngốc nghếch nhiều, cô nháy mắt cảm nhận được đề tài nói chuyện của hai người rất không bình thường, ngay trong nháy mắt cô muốn ngăn lại tình huống chuyển biến xấu đi, lại thấy Alpha cao lớn anh tuấn không biết lấy bó hoa hồng từ đâu ra, trầm giọng hỏi như là hạ quyết tâm: "Không phải email công việc, là phương thức liên lạc riêng tư, tôi muốn sau này có thể hẹn gặp mặt anh riêng tư. Được không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenhdt.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Miểu: "?"
"Cái gì?"
Khả năng đây là cảnh tượng lúng túng nhất mà đời này Ôn Nhạc từng gặp, cho dù từ bệnh viện đi ra, bước xuống cầu thang, cảm giác xấu hổ này vẫn quanh quẩn ở trong đầu.
Cô vẫn cảm thấy thầy tiểu Hạ là một Omega xinh đẹp ngốc ngốc, nhưng cô chưa từng thấy Hạ Miểu lộ ra vẻ mặt đờ đẫn như vậy.
Bởi vậy cảnh Hạ Miểu cúi đầu tháo tấm thẻ của bệnh viện sản khoa "Xin chú ý! Trong bụng có em bé." cùng giọng nói vừa bình tĩnh lại có chút kinh ngạc của cậu "Xin lỗi, cảm ơn tấm lòng của cậu. Nhưng tôi đã kết hôn rồi, hôm nay bởi vì phải xin nghỉ thai sản mới đến bàn giao công việc." cứ mãi luẩn quẩn trong đầu Ôn Nhạc.
Ôn Nhạc chưa thấy ai có thể đưa thẻ mang thai ra nghiêm túc như vậy, như thể trình văn kiện, chỉ thiếu chút nữa là nói một câu: "Phiền ngài đọc rồi ký tên."
Cảm giác xấu hổ làm cho Ôn Nhạc mãi vẫn không thể hoàn hồn, bởi vậy, khi cô hoàn hồn lại thì Hạ Miểu đã dừng bước ở chân cầu thang.
Không biết từ khi nào, một chiếc Maserati đỗ ở cạnh bậc thềm, một đôi chân dài đeo giày Martin màu đen bước ra, một Alpha cao lớn xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Người đàn ông chắc phải chừng một mét chín trở lên, mái tóc đen xoăn hơi rối làm cho hắn trẻ trung ngời ngời.
Hơn nửa gương mặt Alpha bị giấu trong khẩu trang, nhưng vẫn nhìn ra được là một người đàn ông mũi cao đẹp trai. Hắn sải bước hướng tới cầu thang, thẳng đến khi đến trước Hạ Miểu và Ôn Nhạc mới dừng bước.
Lúc này Hạ Miểu đứng ở bậc thang thứ hai từ dưới lên, làm cho cậu có thể đối mặt với Alpha cao hơn cậu cả cái đầu.
Hạ Miểu Omega này, cười lên ánh mắt cong như mặt trăng khuyết, mắt nâu hạnh nhân cũng long lanh theo.
Quả thực Ôn Nhạc chưa từng thấy Hạ Miểu như vậy, xinh đẹp dịu ngoan, là dáng vẻ ngây thơ thả lỏng của Omega ở trước mặt người trong lòng.
Lúc có mặt Hạ Miểu, Mục Trụ Thâm theo thói quen bỏ qua hết thảy sự vật, hắn nhìn Omega ngoan ngoãn chờ mình trên cầu thang, làm bộ nhướng mày, mang theo ý cười nói: "Miểu Miểu."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thương Nhớ Khôn Nguôi
- Chương 1