Chương 4

Thời điểm cô ấy trở về Giang gia đã gặp được Thẩm Thanh Dao. Nghe mọi người nói trong lúc cô ấy hôn mê, nàng sẽ cách ba ngày đến đọc sách và trò chuyện cùng Giang Mộc Vũ. Khi ấy cô ấy mới biết người con gái trong mơ ấy là nàng, mặc dù tính cách khác hoàn toàn với những gì cô ấy hình dung.

"Chị rất thích nghe em đọc truyện giống hồi ấy, êm tai lại dễ ngủ." Giang Mộc Vũ ôm chặt lấy Thẩm Thanh Dao ôn nhu nói.

"Được rồi, em đọc cho chị nghe. Đừng có làm nũng nữa." Thẩm Thanh Dao bất đắc dĩ chiều theo ý cô ấy.

Thẩm Thanh Dao vào thư phòng chọn đại một cuốn sách tổng hợp những truyện cổ tích, quay về phòng nằm xuống bên cạnh đọc cho Giang Mộc nghe. Cô ấy chăm chú lắng nghe nhưng hồi lâu vẫn thấy không đúng, không phải thanh âm trong giấc mơ.

Thẩm Thanh Dao đọc tới câu chuyện thứ ba thì đã bắt đầu buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài giọng cũng ỉu xìu.

"Em buồn ngủ quá rồi, chị tha cho em đi."

"Được rồi. Em mau ngủ đi."

Giang Mộc Vũ lấy lại cuốn sách, dịu dàng dỗ giành nàng. Thẩm Thanh Dao liền mừng rỡ chui vào lòng cô ấy chìm vào mộng đẹp.

Thần sắc người phụ nữ thoáng mất tự nhiên trong đêm tối, cô ấy cho rằng giọng nói trong giấc mơ và ngoài đời thực vẫn có chút khác biệt là điều bình thường.

Giang Mộc Vũ cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ huyền ảo là một cánh đồng hoa. Từ đằng xa cô ấy đã thấy một thân ảnh váy trắng quen thuộc đang khom lưng chạm vào những cánh hoa nở rộ. Theo bản năng Giang Mộc Vũ gọi tên cô: "Dao Dao."

Thế nhưng người con gái xinh đẹp ấy lại không có phản ứng, cô đứng thẳng người dậy rồi bỏ đi chỉ để lại cho cô ấy bóng lưng. Giang Mộc Vũ hoảng loạn mải miết chạy theo gọi tên cô, nhưng cô không hề quay đầu lại lần nào. Cuối cùng tan biến giữa rừng hoa.

Rạng sáng, Giang Mộc Vũ giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Cô ấy nhìn qua nhìn qua Thẩm Thanh Dao đang say giấc bên cạnh tâm tư lại phức tạp, tại sao đêm nay cô ấy lại mơ thấy người con gái đó.

Không phải người ấy đang ở bên cạnh mình đây sao? Suy nghĩ liên miên cô ấy lại vòng tay qua ôm lấy eo Thẩm Thanh Dao tiếp tục giấc ngủ. Thật sự rất khó hiểu, cứ cảm thấy chỗ nào không đúng.

"Ôi bạn của tôi ơi, tớ nhớ cậu muốn chết."

Vừa bước và quán cà phê, Phương Nguyệt đã nhào tới ôm lấy Thẩm Kiều Thư, siết chặt đến muốn nghẹt thở. Cô vội vàng vỗ vỗ lưng Phương Nguyệt để bảo toàn mạng sống cho mình.

"Được rồi, được rồi buông ra. Đừng thể hiện tình cảm một cách bao lực như vậy."

Phương Nguyệt lúc này mới chịu buông cô ra, Thẩm Kiều Thư nắm tay nàng ấy đánh giá một lượt: "Đúng là thay đổi rồi a, rất xinh đẹp."

Lúc trước Phương Nguyệt rất là tròn trịa phúng phính, thường xuyên bị mọi người trêu chọc. Nhưng hiện tại nàng ấy đã giảm cân thành công còn trở thành người mẫu, Phương Nguyệt liền xoay một vòng cho cô xem.

"Thấy thế nào? Có phải bây giờ tớ rất quyến rũ không?"

"Có có, nếu cậu đồng ý yêu thích phụ nữ. Tớ nhất định sẽ theo đuổi cậu." Thẩm Kiều Thư dùng ánh mắt lưu manh nhìn nàng ấy.

Trong lúc mải mê đùa giỡn với bạn thân, Thẩm Kiều Thư thoáng để ý đến người phụ nữ phía sau Phương Nguyệt. Người này cứ chìm chằm chằm hướng này, bốn mắt chạm nhau cô cảm thấy có chút quen mắt.

Phương Nguyệt thấy ánh mắt cô khưng lại bèn nhìn ra sau lưng, cau mày: "Chị còn đứng đó làm gì. Không mau tới mua cà phê đi."

"Bên đó quá đông người."

"Hừ." Gắt gỏng với chị gái xong nàng ấy lại quay qua vui vẻ giới thiệu với cô.

"Thư Thư còn nhớ chị gái tớ không? Phương Dĩnh, lúc trước cậu qua nhà tớ có gặp chị ấy đấy."

Lúc nãy Phương Nguyệt nói muốn đi gặp Thẩm Kiều Thư ở quán cà phê. Thế là chị gái nàng ấy muốn đi theo bằng được, nói là cũng muốn mua cà phê chỗ này.

"Ừm tớ nhớ." Thẩm Kiều Thư à một tiếng, nhìn thấy người phụ nữ dần bước về phía này.

"Nấm lùn, đã cao lên rồi."

Phương Dĩnh vừa mở miệng liền gợi lại ký ức lúc trước trong trí nhớ của cô. Khi đó mỗi lần gặp mặt Phương Dĩnh, chị ấy đều kiếm chuyện trêu chọc cô. Bởi vì chị ấy cao hơn cô một chút mà suốt ngày cứ gọi cô là nấm lùn, làm cô nổi giận chạy theo đánh chị ấy suốt.

Bây giờ xem ra vẫn đáng ghét như vậy.

"Em cao rồi nhưng mà chị vẫn đáng ghét như vậy." Thẩm Kiều Thư cũng không chịu yếu thế.

"Được rồi, sao hai người vẫn cứ trẻ con như vậy." Phương Nguyệt nhanh chóng chen vào tránh cuộc trò chuyện giữa hai người đi tới đuổi đánh nhau.