Chương 49

Đỗ Tiểu Lan cũng không khuyên: "Vậy được, trở về sư thẩm sẽ nói với chủ nhiệm con đang dưỡng thân thể, không có thời gian."

"Vâng, cảm ơn sư thẩm."

"Hai nhà chúng ta thì khách khí cái gì, sư thẩm trở về nấu cơm trước đây, con cứ bận rộn đi."

"Vâng."

Tiễn người đi rồi, Lương Thần ôm một quyển sách thật dày đi ra: "Mẹ ơi, nên kể ba lần đánh Bạch Cốt Tinh rồi."

Vân Đoan bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Mẹ thấy nên nói là ba lần đánh Lương Thần thì đúng hơn!"

Lương Thần cười hì hì.

Vân Đoan bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn nhỏ Lương Thần, nói: "Mấy ngày nay con đã đen hơn một chút, cũng khỏe mạnh hơn. Nghe nói chỗ này của chúng ta có thể đặt sữa bò, đợi ngày mai mẹ hỏi một chút, nếu được mỗi ngày đặt cho con một chai sữa bò tươi, mỗi ngày uống một chai, thân thể nhất định sẽ ngày càng khỏe mạnh hơn."

Phòng ăn của tầng năm cũng có mấy thực phẩm sữa như sữa bò, sữa bột,.... đều là dùng làm bữa ăn kiểu Tây hoặc làm bánh ngọt, số lượng cũng không nhiều. Vẫn là nên đặt sữa tươi, một ngày một chai, coi như một tháng cũng chỉ hơn một đồng, không mắc.

"Mẹ cũng uống."

"Được, đặt hai chai, chúng ta cùng nhau uống."

"Hì hì, được ạ!"

Ngày hôm sau, Vân Đoan lại bị mời đến Cư Ủy hội, giúp đỡ sao chép tài liệu hộ khẩu, cô vẫn là làm nửa ngày, buổi chiều không đi.

Trước một ngày của Tết Đoan Ngọ, Cư Ủy hội phát phúc lợi, còn đặc biệt đưa nửa cân bột mì cho nhân viên ngoài biên chế là cô đây, phúc lợi này cũng được xem là rất tốt rồi.

Ở huyện Phượng Hoàng này, có người sẽ ăn bánh chưng vào Tết Đoan Ngọ, nhưng phần lớn mọi người đều là ăn bánh bao. Bây giờ lượng thực ít ỏi, Tết Đoan Ngọ không ăn nổi bánh bao, băm nát cải trắng, thêm một nửa bột mì, một nửa bột bắp, áp chảo một nồi bánh, cũng được xem như qua lễ.

Vân Đoan không thiếu bột mì, cũng không thiếu thịt, cho nên xa xỉ dùng thịt ba chỉ cao cấp, hấp một nồi bánh bao nhân thịt.

Phòng bếp của nhà bọn họ ở nhà Tây, nhà Tây dựa vào núi Phượng Hoàng không có người ở, nếu không mùi thơm bay qua gợi ra lời ông tiếng ve. Mỗi ngày đều ăn ngon, nói ra cũng chọc cho người ta ghen tị.

Chỉ có phía Đông là nhà họ Vân sát với nhà họ Trương. Thỉnh thoảng nhà họ Trương ngửi được mùi thơm, cũng sẽ không nói với bên ngoài. Ngay cả có lúc quả thật quá thơm. Trương Kiến Quân không nhịn được, thừa dịp bà nội không chú ý, len lén chạy đến nhà họ Vân ăn chùa.

Hôm nay Trương Kiến Quân lại len lén chạy đến, Vân Đoan không nhịn được cười, cho cậu bé hai cái: "Em ăn trước đi, yên tâm, chúng ta sẽ không nói cho bà nội của em biết đâu."

"Vâng vâng." Trương Kiến Quân cắn một miếng thật to, Vân Đoan làm bánh bao nhỏ, cắn một miếng đã hết nửa cái rồi.

Có Trương Kiến Quân khẩu vị rất tốt ở chỗ này, Lương Thần cũng ăn rất ngon miệng, ăn nhiều hơn một chút so với ngày bình thường.

Quả nhiên ăn cơm phải cướp thì mới ngoan được! Khụ khụ, có một ví dụ thích hợp chính là giành ăn với heo.