Chương 42

Vấn đề này có vẻ có chút phức tạp, Văn Cẩn Ngôn không kịp trả lời, hơi nhíu mày, tựa hồ đang trầm tư.

Lục Kiều Vi cũng không vội nhận được đáp án, trong lúc chờ cô suy nghĩ, nàng đã giúp Văn Cẩn Ngôn sắp xếp mối quan hệ giữa các nhân vật.

Văn Cẩn Ngôn nói: "Việc này dễ giải quyết mà, trực tiếp xử lý cô ấy là được."

"Không phải, chúng ta nói chuyện cẩn thận một chút, còn muốn xử lý cô ấy, cô có biết gϊếŧ người là phạm pháp không? Suy nghĩ của cô quá nguy hiểm. Hơn nữa, vợ sắp cưới kia cũng rất đáng thương, tại sao cô không nghĩ nhằm vào chồng sắp cưới tra nam kia!"

Lục Kiều Vi nổi da gà, không ngờ Văn Cẩn Ngôn lại muốn gϊếŧ mình, thật đáng sợ.

Văn Cẩn Ngôn lại mỉm cười.

Lục Kiều Vi nghiêm túc nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Này, cô suy nghĩ kỹ lại xem, nếu cô bị tiểu tam lừa thì cô sẽ làm thế nào?"

"Không có loại chuyện này." Văn Cẩn Ngôn không cần suy nghĩ nói: "Tôi không phải là tiểu tam."

"Không phải mọi chuyện đều có khả năng sao? Nhỡ đâu cô là trong tình huống làm tiểu tam mà không biết, đối phương là tra nam, siêu cấp tra nam, không chỉ lừa cô mà còn lừa vợ sắp cưới của anh ta."

Văn Cẩn Ngôn thở dài hỏi: "Vợ sắp cưới của anh ta là người như thế nào?"

"Vợ sắp cưới của anh ta." Lục Kiều Vi suy nghĩ một lúc rồi khéo léo nói: "Vợ sắp cưới của anh ta là một người khá ưu tú, xinh đẹp, năng lực làm việc mạnh, lại còn rất có khiếu nghệ thuật..."

Nói đến đây, nàng còn có chút ngượng ngùng, ánh mắt né tránh: "Lời tôi nói đều có cơ sở, trước kia cô ấy từng đoạt rất nhiều giải thưởng, khi còn nhỏ đã là hoa khôi của khối, có rất nhiều người thích cô ấy, viết thư tình cho cô ấy."

"Ừm, cô ấy đúng là nhân tài." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc gật đầu, "Rất ưu tú, vậy còn tiểu tam? Tiểu tam thế nào?"

"Không phải tôi đã nói rồi sao, cô ấy cũng rất ưu tú, rất xinh đẹp." Lục Kiều Vi liếc nhìn cô một cái rồi nói: "Cô ấy có đôi mắt to, mũi cao."

Văn Cẩn Ngôn tặc lưỡi: "Vậy bọn họ là một đôi hoàn hảo!"

Lục Kiều Vi: "..."

Văn Cẩn Ngôn nói thêm: "Tôi cảm thấy hai người họ ở bên nhau cũng không tồi, không chỉ xứng đôi mà còn có thể một chân đạp tên tra nam cho hả giận."

Không phải, sao chủ đề lại bị vặn vẹo thế này?

Nàng sửa lại chủ đề: "Này, tôi nói, nếu là cô."

Văn Cẩn Ngôn trầm mặc một lát rồi nói: "Em nghĩ với điều kiện của tôi, có thể làm tiểu tam không? Tuy tôi không ưu tú bằng bạn của em, không tài hoa bằng cô ấy, lại càng không xinh đẹp bằng..."

"Cô có! Sao cô lại coi nhẹ chính mình như vậy?" Lục Kiều Vi có chút tức giận, hiện tại nàng nghi ngờ lời nói của cư dân mạng mắng là đúng, chỉ số IQ của nàng có vấn đề. Nếu không, tại sao mỗi lần lý luận với Văn Cẩn Ngôn nàng lại biểu hiện hết ra như vậy?

Văn Cẩn Ngôn nói: "Nếu tôi ưu tú như vậy, sao em lại có loại giả thiết này? Tại sao người ưu tú như tôi sẽ đi làm tiểu tam?"

"Cô là ở dưới tình huống làm tiểu tam mà không biết." Lục Kiều Vi nói: "Người tra cô rất hoa ngôn xảo ngữ, lại còn rất đẹp trai, cô yêu anh ta, anh ta lừa cô, cô trở thành tiểu tam. Không phải cô chủ động làm tiểu tam, hiểu không?"

Văn Cẩn Ngôn lắc đầu: "Người tôi thích sẽ không để tôi làm tiểu tam, nhất định người đó cũng ưu tú nên tôi mới thích."

"Cô cô cô! Sao cô lại ngốc như vậy!"

"Không phải em vừa nói tôi rất ưu tú sao?"

"Cô có biết EQ của cô rất thấp không?" Lục Kiều Vi tức giận đến đau tim.

"Đúng vậy, EQ của tôi có chút thấp." Văn Cẩn Ngôn gật đầu thừa nhận.

Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, "Tôi thật sự... sắp bị cô làm tức chết rồi."

"Đừng tức giận." Văn Cẩn Ngôn nheo mắt nói: "Được rồi, tôi coi như đúng với giả thuyết này đi, em cảm thấy tên tra nam này có xứng với tôi không?"

"Không xứng."

"Vậy là tốt rồi." Văn Cẩn Ngôn tiến lên một bước, cố ý hạ giọng, nói vào tai Lục Kiều Vi: "Theo miêu tả của em thì vị hôn thê đó rất ưu tú, vậy tôi đây liền bắt lấy vị hôn thê đó vào trong tay, nếu cô ấy không cùng tôi làm, vậy tôi sẽ làm, làm cô ấy, làm chết cô ấy."

Rõ ràng là nắng gắt nhưng sau lưng lại có từng đợt gió lạnh thổi qua.

Lục Kiều Vi sợ đến mức suýt rơi nước mắt.

Văn Cẩn Ngôn nắm lấy cánh tay nàng, xoa xoa đỉnh đầu nàng, nói: "Đừng sợ, đây đều là giả thuyết, chỉ là nếu như thôi."

Nhưng giả thuyết này rất thực tế a.

Lục Kiều Vi rụt rè, "Vậy cô cũng không thể nói như vậy."

"Yên tâm đi, tôi khẳng định không phải là tiểu tam."

Hai người nói chuyện hết câu này đến câu khác, không phân biệt được là thật hay giả, Lục Kiều Vi chăm chú nhìn Văn Cẩn Ngôn, chẳng lẽ... chẳng lẽ nàng thật sự hiểu lầm?

Nói chuyện một lúc, Văn Cẩn Ngôn lái xe rời đi.

Lục Kiều Vi về nhà, đầu óc rối bời không gỡ ra được, nàng gọi điện cho Khúc Thanh Trúc.

Khúc Thanh Trúc nghe xong trầm mặc một lát mới nói: "Bảo bối, hiện tại mình cảm thấy 99% khả năng cô ấy không phải là tiểu tam."

"Còn 1% còn lại thì sao?"

"Mình cảm thấy cô ấy kịch bản cậu."

Sở dĩ Lục Kiều Vi cho rằng Văn Cẩn Ngôn là tiểu tam, là bởi vì lúc trước nàng không chỉ tận mắt nhìn thấy, mà còn tận tai nghe thấy, cho nên nàng mới có thể chắc chắn như vậy.

Cái tên "tiểu tam" không chút dễ nghe, dù là "tiểu tam thật" hay "bị tiểu tam" thì ở trên người ai cũng sẽ là vết nhơ, nàng đã khẳng định nhiều lần.

Khi đó, nàng và Lạc Nhất Ngôn còn một tháng nữa mới lãnh chứng, hai người cùng nhau mua một căn nhà với ý định sống ở đó đến hết đời, cho nên đã thương lượng trả lại phòng ở, sống cùng Lạc Nhất Ngôn, này cũng sẽ tiết kiệm tiền thuê nhà.

Ngay khi nàng đang thu dọn đồ đạc để chuyển đến đó, nàng vô tình nhìn vào điện thoại của Lạc Nhất Ngôn, nhìn thấy lịch sử trò chuyện giữa Lạc Nhất Ngôn và Văn Cẩn Ngôn.

Đại khái là bọn họ hẹn nhau đi ăn cơm, đi xem phim, gửi đi gửi lại ảnh chụp, ngươi tới ta đi, toát ra một loại muốn hẹn hò với nhau.

Nàng đã tận mắt nhìn thấy, lịch sử trò chuyện có thể chứng minh nên nó khá chắc chắn. Còn có rất nhiều lần, nàng vô tình nghe thấy Lạc Nhất Ngôn nói chuyện điện thoại, nói: "Ngôn Ngôn, tiểu bảo bối, anh rất nhớ em", còn quá mức hơn là Lạc Nhất Ngôn muốn tiểu tam đến nhà.

Dù sao nghe tới có nghĩa là Lục Kiều Vi sắp chuyển đến đây, hắn phải nhanh chóng đưa "Ngôn Ngôn tiểu bảo bối" đến để vui sướиɠ một chút, nếu không sau này sẽ không có cơ hội.

Nhưng Lục Kiều Vi lại ghê tởm, nếu không phải Khúc Thanh Trúc ngăn cản nàng, nàng nhất định sẽ chém đầu Lạc Nhất Ngôn thành từng mảnh.

Hai người lý trí thương lượng, trực tiếp đánh Lạc Nhất Ngôn cũng không đáng, Lục Kiều Vi ra 50 vạn, nếu như Lạc Nhất Ngôn quỵt nợ, nàng thương tài lại thương tâm, kiện tụng sẽ kéo dài rất lâu, làm như vậy nhất định sẽ không nhận lại được gì.

Nhưng như vậy quá nghẹn khuất, Lục Kiều Vi không thể nhịn, không muốn phải chịu cục tức này, nàng liền lưu lại tất cả bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ, thêm số điện thoại của tiểu tam, lập tức đi tính kế tiểu tam, sau đó nàng gọi điện cho Lạc Nhất Ngôn tới bắt gian, cảnh tượng đó tuyệt đối sẽ làm hắn tức chết.

Ai biết được đi một bước lại phát triển thành bộ dáng quỷ này.

Quả thực là làm bậy.

Nàng êm đẹp thành nạn nhân, hiện tại lại rơi vào kết cục này.

Lục Kiều Vi nhớ lại vẫn rất tức giận, nàng nhéo nhân trung nói: "Nhất định Lạc Nhất Ngôn không phải thứ gì tốt, mình khẳng định không vu khống anh ta, anh ta chính là nɠɵạı ŧìиɧ."

Khúc Thanh Trúc tán đồng, Lạc Nhất Ngôn ở công ty thích qua lại với phòng nhân sự, chỉ là khi đó hắn chưa chia tay với Lục Kiều Vi nên giả vờ là người tốt. Sau khi Lạc Nhất Ngôn từ chức, nhiều người tung tin đồn rằng đời tư của Lạc Nhất Ngôn rất hỗn loạn, có quan hệ tình cảm với nhiều người.

"Thật may mắn." Lục Kiều Vi thở dài nói: "Cũng may là mình không nói cho cô ta biết cô ta là tiểu tam trước mặt mọi người, nếu không mình mới là người mất mặt. Ngẫm lại, hôm nay mình bưng trà rót nước cho cô ta cũng đáng, ít nhất đã cứu được một mạng."

"Cậu còn bưng trà rót nước?" Khúc Thanh Trúc không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó, thái dương có chút đau nhức, "Vi Vi, đây là vấn đề rất lớn."

Lục Kiều Vi nói: "Aiz, ngã một lần khôn hơn một chút, sẽ có được chút IQ."

Khúc Thanh Trúc bỗng nhiên có chút cảm động nói: "Bảo bối, cuối cùng cậu cũng thông minh một lần."

Lục Kiều Vi rất muốn khóc.

Khúc Thanh Trúc thở dài, an ủi nàng: "Vi Vi, nếu cậu nghĩ vậy thì cậu sẽ không mất cả người lẫn của phải không? Cậu đã lấy lại tiền đặt cọc rồi phải không?"

"... cũng chỉ có thể an ủi chính mình thôi." Lục Kiều Vi cay đắng nói, thực ra nàng đã mất cả người lẫn của, nàng đã sớm lên giường với Văn Cẩn Ngôn, thậm chí hôm nay nàng còn ra ngoài tiêu tiền.

"Đi ngủ sớm một chút, đừng nghĩ quá nhiều, cứ coi như là một giấc mơ đi..." Khúc Thanh Trúc không biết nên nói gì mới tốt, chuyện phát triển thành như vậy cũng khá xấu hổ.

"Mình biết rồi." Lục Kiều Vi cười lên tinh thần nói: "Dù sao cũng đã lấy lại tiền đặt cọc, mình cũng không tổn hại gì, cứ coi như ba năm kia là từ thiện đi."

Nhà cần bán lại, hai bên làm thủ tục tương đối rắc rối, trước đó giao cho người môi giới, người mua cũng cẩn thận, chỉ đặt cọc, họ cũng chuyển khoản thế chấp trước, hiện tại ngân hàng bên kia đã hoàn tất các thủ tục, ký hợp đồng liền hoàn tất đàm phán.

"Yên tâm đi, chuyện căn nhà nhất định sẽ không có vấn đề gì." Khúc Thanh Trúc lại an ủi Lục Kiều Vi.

Tuy nhìn Lục Kiều Vi kêu kêu quát quát nhưng lúc ấy đột nhiên phát hiện Lạc Nhất Ngôn nɠɵạı ŧìиɧ, nàng cũng khổ sở một trận, phải mất một thời gian mới vượt qua được.

Nữ nhân trời sinh nhạy cảm, khi giao phó cả đời chính mình cho một người chính là hạ dũng khí lớn nhất, cũng là có tin tưởng lớn nhất.

Đặc biệt là hôn nhân, không chấp nhận được sự lừa dối.

Khúc Thanh Trúc thở dài xong, cô vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

Vẫn luôn cảm thấy cuộc trò chuyện của cô với Lục Kiều Vi rất giống người đứng thứ hai đếm ngược đang giảng bài cho người đứng thứ nhất đếm ngược, một người dám giảng một người dám nghe.

Cúp điện thoại không bao lâu, tin nhắn của Văn Cẩn Ngôn liền tới.

Văn Cẩn Ngôn: [Nếu bạn của em thực sự khó đưa ra quyết định, tôi kiến nghị cô ấy kết hôn với tiểu tam, sẽ ngọt ngào thiên trường địa cửu, buông một người ưu tú như vậy cũng thật đáng tiếc phải không? Em nên làm công tác tư tưởng cho cô ấy nhiều hơn một chút]

Văn Cẩn Ngôn: [Đừng quá cứng nhắc, cứ đối đãi như cách em đối đãi với công việc, học cách đổi mới, học cách linh hoạt, những gì tôi nói rất có lý phải không?]

Ừm, nàng gần như đã bị thuyết phục.

Không thể xem được nữa, Lục Kiều Vi quyết định đi tắm rồi đi ngủ.

Khi vừa tắm xong, điện thoại lại có một tin nhắn khác.

Là Văn Cẩn Ngôn hỏi: [Em vừa mới đề cập nhiều khả năng như vậy, có phải còn có một khả năng em chưa nói tới không?]

Lục Kiều Vi mờ mịt gõ chữ: [Khả năng gì?]

Văn Cẩn Ngôn: [Nếu như đối phương không phải là tiểu tam mà chỉ là bị hiểu lầm là tiểu tam, em nói xem nên làm thế nào?]

Lục Kiều Vi sửng sốt, đúng vậy, nàng không hề suy xét điều này.

Văn Cẩn Ngôn nói thêm: [Nếu bây giờ bắt đầu tung tin đồn, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân, bị gọi là tiểu tam sẽ có ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt là đối với nữ nhân, đặc biệt là trong xã hội bất công với nữ nhân này]

Sau đó cô còn gửi rất nhiều trường hợp, tiêu đề đều gây sốc, nhẹ thì trầm cảm, nặng thì dẫn đến tự sát.

Lục Kiều Vi thật sự chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nếu hôm nay nàng không nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn, nàng vẫn sẽ rất kiên định, hoàn toàn chắc chắn Văn Cẩn Ngôn chính là tiểu tam.

Nàng run tay gõ chữ: [Cô nghĩ nên làm gì bây giờ? Có cách nào đền bù không?]

Văn Cẩn Ngôn: [Để tôi suy nghĩ đã]

Cô suy nghĩ rất lâu, nửa giờ trôi qua.

Lục Kiều Vi trở mình, lại ngồi dậy, sốt ruột hỏi: [Nghĩ xong chưa?] Nàng vốn tưởng rằng nếu thật sự hiểu lầm, sau này nàng nói rõ ra sẽ bồi thường dựa theo Văn Cẩn Ngôn đề ra.

Văn Cẩn Ngôn: [Nghĩ ra rồi]

Lục Kiều Vi: [Là cái gì?]

Văn Cẩn Ngôn: [Nếu không kết hôn thì sẽ rất khó xong việc]

...

Không biết có phải là chịu áp lực tâm lý quá lớn hay không, ban đêm Lục Kiều Vi nằm mơ, trong mơ nàng đang kết hôn, đứng trước mặt linh mục để trao nhẫn, linh mục nói: "Cô dâu, cô có thể hôn cô dâu của cô."

Lục Kiều Vi vui vẻ nhắm mắt lại chờ được hôn.

Đột nhiên, nàng nhận ra có gì đó không đúng, nàng đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy người mặc tây trang đối diện biến thành Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn ép sát nàng, trực tiếp ôm lấy nàng, vừa hôn vừa nói: "Vợ, nếu em không cho chị hôn hai cái thì rất khó xong việc."

Hôn hôn, váy cưới của Lục Kiều Vi bị lột sạch, bên dưới có rất nhiều khách mời, Lục Kiều Vi vô cùng xấu hổ, nhưng Văn Cẩn Ngôn vẫn giữ nàng lại, nói đó là hình phạt của nàng.

Khi tỉnh lại, Lục Kiều Vi hít một hơi, ngồi dậy chạy vào phòng tắm thay qυầи ɭóŧ, ngồi xổm trong phòng tắm tắm rửa, đã lâu không như vậy, còn có chút xa lạ, mặt đỏ bừng.

Khi thay qυầи ɭóŧ xong đi ra, điện thoại của nàng tràn ngập tin nhắn, tất cả đều từ cùng một người.

Văn Cẩn Ngôn: [Sao hôm qua không trả lời tôi?]

Văn Cẩn Ngôn: [Dậy chưa? Hôm nay em có rảnh không? Đi ra ngoài chơi không?]

Lục Kiều Vi chỉ gõ "có", xóa rồi lại trả lời: [Hôm nay không rảnh, ngày mai có thời gian sẽ liên lạc với cô, chiều nay tôi có việc phải ra ngoài]

Văn Cẩn Ngôn: [Được, có thời gian thì nói với tôi, tôi đi đón em]

Lục Kiều Vi kéo xuống, xem lịch sử trò chuyện ngày hôm qua, nói: [Tôi đi đón cô, dù sao thì tôi cũng không có việc gì làm, phong cảnh bên đó cũng không tồi]

Văn Cẩn Ngôn: [Tôi đều nghe em]

Lục Kiều Vi đang định trả lời "Được", sau đó suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Tôi nghe cô cũng được, cô có thể tùy tiện ra lệnh cho tôi]

Gửi xong, nghĩ đến giấc mơ hôm qua làm da đầu nàng tê dại, nàng thu hồi rồi gửi lại: [Tôi nghe cô cũng được, chúng ta nghe nhau]

Văn Cẩn Ngôn: [Ồ, kề tai nói nhỏ sao?]

...

Buổi chiều, Lục Kiều Vi theo Khúc Thanh Trúc đến ngân hàng để điền số thẻ, sau đó đi theo người môi giới giao chìa khóa nhà cho người mua mới.

Trên đường đi, người môi giới thở dài tiếc nuối nói giá khu này lại tăng, khu mặt tiền đã phát triển, đã xây một trường tiểu học và một trường trung học, thậm chí có thể bắt xe thẳng đến đại học thành phố, này được coi là vị trí đắc địa.

Người môi giới nói: "Đáng lẽ lúc trước cô phải tàn nhẫn mà một mình ký tên căn nhà, việc này có thể khiến giá tăng gấp mấy lần."

"Không cần, nhà nào cũng giống nhau, sau này có tiền thì trực tiếp mua khu biệt thự. Nghĩ đến tương lai sống ở đây, mỗi ngày phải nhớ lại quá khứ cùng tra nam, tôi liền cảm thấy buồn nôn." Lục Kiều Vi nói.

"Cũng có lý." Người môi giới cũng là người có tính tình tốt, hắn nói: "Nam nhân này thật vô liêm sỉ, mấy ngày trước anh ta còn cuồng ngôn trong điện thoại là muốn cô đẹp mặt, cô cũng nên đề phòng một chút, hình như gần đây có vẻ như như anh ta lại bị công ty mới sa thải".

"Xứng đáng, có lẽ là không có ai ủng hộ anh ta, không có ai chống lưng cho anh ta, tiểu bạch kiểm như anh ta hẳn là không chịu nổi."

Hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, có rất nhiều bạn chung, dù chia tay nhưng nếu có chuyện gì sẽ lan truyền đây đó. Lục Kiều Vi luôn có thể nghe thấy chuyện gì đã xảy ra với Lạc Nhất Ngôn, kinh tởm hỏi: "Hôm nay anh ta không đến ký tên sao?"

Người môi giới gật đầu nói: "Anh ta nói có việc, anh ta phải ký, nếu không anh ta sẽ không lấy được tiền. Cô ký trước đi, lát nữa lại đến ngân hàng một chuyến, hẳn là sẽ sớm lấy được tiền thôi."

Sau khi ký kết, Lục Kiều Vi cùng Khúc Thanh Trúc đến trung tâm thương mại gần đó để mua quần áo chuyển mùa.

Kỳ thực Lục Kiều Vi không thích mua sắm lắm, nàng thường đến các cửa hàng bằng thẻ thành viên để xem kiểu dáng mới, nếu kiểu dáng đẹp thì nàng sẽ mua.

Hôm nay Lục Kiều Vi mặc thử mấy bộ trang phục, nàng thử rất lâu mới nhẹ nhàng hỏi: "Thanh Trúc, cậu thấy mình mặc thế này có đẹp không?"

Hỏi quá thẳng thắn, nàng có chút xấu hổ nên nói: "Ý của mình là có hợp mặc ra ngoài chơi không?"

Khúc Thanh Trúc nghiêm túc nhìn nàng, nhưng vẻ mặt lại như nhìn thấy quỷ, nói: "Rất đẹp, cũng rất hợp."

Lục Kiều Vi soi gương lần nữa, khá hài lòng, vui vẻ nói: "Mình cảm thấy trẻ ra vài tuổi, ha ha."

Vừa nói xong, điện thoại của nàng reo lên, là tin nhắn từ ngân hàng báo 50 vạn đã chuyển đến, còn có tin nhắn rác từ một người lạ hẹn nàng đi quán cà phê mèo gần đó.

Lục Kiều Vi cất điện thoại, nói: "Chúng ta đi mua sắm một chút đi, mình nhớ phía trên có quầy kinh doanh của DMD, chúng ta đi xem xem."

"Vi Vi, cậu điên rồi, còn dám đi DMD tiêu tiền."

"Hehe, trong thẻ ngân hàng có thêm 50 vạn, hoan hỉ."

Trước đây nàng bỏ ra 50 vạn để mua nhà, bây giờ nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản, trong lòng Lục Kiều Vi có chút vui vẻ, giống như bất ngờ nhận được một gia tài.

Giá túi xách và trang sức quá cao, hai người không đủ khả năng mua, chỉ mua quần áo có giá 2 vạn 8. Lục Kiều Vi còn muốn tiêu tiền, nhưng Khúc Thanh Trúc đã nhanh chóng ngăn nàng lại, "Vi à, mình nói cho cậu biết, cho dù cậu có tiêu 50 vạn ở đây thì một xu cũng không lọt vào túi của Văn Cẩn Ngôn đâu. Cậu có biết tại sao không? Bởi vì cô ấy là giám đốc điều hành của công ty trang sức đó."

"Đừng nói bậy, mình mua hai bộ quần áo để mặc."

Khúc Thanh Trúc thở dài.

Ngoài kinh doanh trang sức, DMD còn bán nhiều sản phẩm khác như quần áo, mỹ phẩm và nước hoa. Văn Cẩn Ngôn là giám đốc điều hành trang sức, là người điều hành cấp cao nhất của DMD.

Sau khi ra khỏi khu quần áo, đi ngang qua khu trang sức, Lục Kiều Vi lén nhìn, giá một chiếc nhẫn hơn một trăm vạn, Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu rồi vội vàng đi ra.

Bên cạnh DMD là quán cà phê mèo, nghĩ đến tin nhắn vừa rồi, Lục Kiều Vi liếc nhìn vào trong, bước chân của Khúc Thanh Trúc trước mặt đột nhiên dừng lại.

Lục Kiều Vi ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"

Khúc Thanh Trúc hạ giọng nói: "Lạc Nhất Ngôn."

"Lạc Nhất Ngôn chỉ là Lạc Nhất Ngôn, mắc gì phải sợ." Lục Kiều Vi tìm thấy tin nhắn rác liền kéo vào danh sách đen, mẹ nó, tên ngốc này thật phiền phức, chỉ biết quấy rầy người khác.

Khúc Thanh Trúc lại nói: "Vi Vi, lát nữa cậu đừng bốc đồng, thật vất vả mới cắt đứt sạch sẽ với thứ này, cậu ngàn vạn lần đừng cứng đối cứng với anh ta."

"Yên tâm, mình sẽ không để ý tới anh ta, ai để ý anh ta là chó!"

Khúc Thanh Trúc lại bổ sung thêm: "Thật ra mình muốn nói cho cậu biết, mình nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh anh ta..."

Lục Kiều Vi dừng lại, bình tĩnh "gâu gâu" ở trong lòng rồi đi thẳng vào quán cà phê mèo.

Trong cửa hàng buôn bán rất tốt, bọn họ đều là sinh viên trường đại học gần đó, các loại mèo ngoan ngoãn nằm trên bàn, được khách hàng vuốt lông, bên cạnh bàn của bọn họ còn có một con màu xám, rất cao ngạo mà ngồi xổm trên nhà cây dành cho mèo.

Văn Cẩn Ngôn và Lạc Nhất Ngôn ngồi đối diện nhau, không biết đang nói cái gì, chỉ nhìn quần áo của Lạc Nhất Ngôn hôm nay đã thấy giống như hình người dạng cẩu.

Khi nhân viên phục vụ đưa cà phê cho hai người, Lạc Nhất Ngôn phát hiện vị trí của nàng, cong môi cười với nàng, trong ánh mắt sau cặp kính có chút đắc ý.

Trong lòng Lục Kiều Vi cảm thấy rất không thoải mái, gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi đó, nàng không thể giải thích được cảm giác của mình, nàng muốn xông tới đánh người, nhưng lại kiềm chế ngồi ở đó, hờn dỗi.

Khúc Thanh Trúc đang uống, cảm thấy cà phê biến thành nước chanh, có vị chua.

Lục Kiều Vi lấy điện thoại ra, nhìn thấy lời mời kết bạn từ một người lạ, chủ yếu là bổ sung thông tin.

[Lấy được 50 vạn liền vui vẻ như vậy, nhưng Văn Cẩn Ngôn có thể tùy tiện mua cả tòa nhà, cô ấy tìm đến cô bất quá chỉ vì gặp dịp mà chơi thôi]

[Có phải cô vẫn chưa biết thân phận của cô ấy hay không?]

[Cô ấy không chỉ là giám đốc điều hành của DMD, một nhà định giá trang sức nổi tiếng, mà kỳ thực, trong nhà cô ấy còn có mỏ kim cương, cùng cô ấy ở bên nhau thì con cháu đời sau không cần vất vả hơn trăm năm]

[Cô nghĩ cô là cái thá gì? Lục Kiều Vi]

Lạc Nhất Ngôn đã thêm nàng nhiều lần liên tiếp chỉ để nói với nàng những lời này.

Tại sao hắn không đến được với Văn Cẩn Ngôn? Là bởi vì cảm thấy có chênh lệch sao? Tại sao hiện tại hắn muốn quay về với Văn Cẩn Ngôn, nàng phải biết thức thời mà rời đi.

Tên khốn chết tiệt này thật biết cách làm rối loạn tâm lý của nàng.

Lục Kiều Vi nhấp một ngụm cà phê, đọc lại tin nhắn, ngón tay có chút run rẩy.

Khúc Thanh Trúc trấn an nàng: "Cậu đừng tức giận làm hại thân thể, loại thiểu năng trí tuệ này không đáng, lát nữa chúng ta lấy cà phê hất anh ta ha."

"Phí tiền cà phê, không đáng." Lục Kiều Vi không thể diễn tả được cảm giác của mình, trong lòng vô cùng khó chịu, chết tiệt, nàng thật muốn lao tới đập nát đầu Lạc Nhất Ngôn.

Nàng lạnh lùng nói: "Chúng ta về đi."

Khi nàng đứng lên, Văn Cẩn Ngôn bên kia cũng đứng lên, vén chút tóc.

Lục Kiều Vi không dời mắt được, chăm chú nhìn ngón tay của cô.

Văn Cẩn Ngôn đeo một chiếc nhẫn kim cương màu đỏ, dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng Lục Kiều Vi vẫn nhận ra, chiếc nhẫn kim cương màu đỏ chính là cùng một bộ với bông tai cô đeo lần trước.

Lần trước Văn Cẩn Ngôn nói sẽ đeo cho nàng xem.

Nhìn tra nam đáng chết Lạc Nhất Ngôn ở đối diện.

Liền con mẹ nó tức giận.

"Mình cảm thấy chuyện này không đơn giản." Khúc Thanh Trúc cau mày nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay của Văn Cẩn Ngôn, lý trí phân tích với nàng, "Vi Vi, mình đột nhiên nghĩ, nhất định Văn Cẩn Ngôn với anh ta là... Vi Vi?"

Khúc Thanh Trúc quay đầu lại nhìn, trên bàn chỉ có nửa ly cà phê, nơi nào còn có bóng dáng của Lục Kiều Vi.

Cô trực tiếp nhìn về phía Văn Cẩn Ngôn, nhìn thấy Lục Kiều Vi hung hăng xông tới, khí thế giống như muốn PK với bọn họ ngay tại chỗ.

Những người xung quanh cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ quái này, nhìn vẻ mặt tức giận của Lục Kiều Vi, tất cả đều tưởng tượng ra cảnh bạn gái xé xác tra nam và tiểu tam, nhiều người đã giơ điện thoại quay video, thậm chí tốc độ của tiểu tỷ tỷ pha chế cũng chậm hơn vài nhịp.

Nhưng giây tiếp theo, ngay cả con mèo cũng sợ ngây người.

Lục Kiều Vi đột nhiên đá chân ra, trực tiếp đá Lạc Nhất Ngôn, hắn đau đớn đến thay đổi sắc mặt, phẫn nộ mà quát: "Lục Kiều Vi, cô đang làm gì vậy?"

"Câm miệng!"

Lục Kiều Vi hung hăng nhìn hắn.

"Ngu ngốc, anh cho rằng tôi sẽ bỏ đi, tức giận bỏ chạy, một mình khóc lóc sao? Lục Kiều Vi tôi là loại người như vậy sao?"

Vừa nói, nàng vừa đi từng bước đến trước mặt của Văn Cẩn Ngôn, đưa tay ra, Văn Cẩn Ngôn bị nàng ép vào tường, lưng tựa vào tường.

Những chú mèo con bên cạnh đều trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên chúng nhìn thấy một nữ nhân bá đạo như vậy.

Lục Kiều Vi hơi thở hổn hển, thực ra nàng cũng có chút căng thẳng nhưng lại giả vờ bình tĩnh, hai người gần đến mức hô hấp đều hòa vào nhau.

Sau đó, nàng nhướng mày một cách khıêυ khí©h, dùng tay còn lại vén tóc: "Một tên tra nam thấp kém có gì tốt? Nhìn tôi này."

Lông mày Văn Cẩn Ngôn hơi động.

Lục Kiều Vi tiếp tục nói: "Tôi thân kiều thể nhuyễn, còn rất quyến rũ."

Một lúc sau, Văn Cẩn Ngôn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của nàng, trong đôi mắt xinh đẹp khác màu kia lộ ra ý cười, càng giống hưng phấn không thể khống chế sau khi đi săn.

Lục Kiều Vi sửng sốt, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Văn Cẩn Ngôn đã nắm lấy tay nàng, dùng sức siết chặt, nàng theo bản năng kháng cự, động tác giãy giụa của nàng rất nhỏ dưới khống chế của Văn Cẩn Ngôn.

Văn Cẩn Ngôn chậm rãi đeo chiếc nhẫn kim cương đỏ hồng vào ngón tay nàng, "Nhìn xong rồi, có thể hôn một cái không?"

Một khắc đó, đôi môi của Văn Cẩn Ngôn đẹp đến như rỉ máu, cô nói: "Em có biết tôi đã đợi ngày này bao lâu rồi không?"