Chương 35

Quán cà phê không yên tĩnh nhưng không khí rất tốt, phát một bài hát tiếng Anh có giai điệu rất nhẹ nhàng, nghe rất thoải mái.

Vợ nhỏ tựa hồ cũng không có chút nhàn rỗi, vẫn luôn nói.

Khi Lục Kiều Vi vào quán cà phê, đối phương đặt điện thoại xuống, lễ phép đứng dậy, bắt tay với nàng, tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Thẩm Trác Ngọc."

"Xin chào." Lục Kiều Vi cẩn thận quan sát Thẩm Trác Ngọc, cô ấy không trang điểm, thậm chí không tô son, tóc buộc cao, mặc một chiếc áo khoác dài đơn giản, thoạt nhìn có vẻ như một nữ nhân rất bình thường.

Nhưng nếu nhìn kỹ, ở độ tuổi của cô ấy, trang điểm có thể làm người kinh diễm, cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng như dòng suối róc rách, lặng lẽ chảy xuôi.

Thẩm Trác Ngọc gọi cà phê cho nàng, Lục Kiều Vi nhấp một ngụm, bởi vì không quen biết cô ấy, không thể nói lời khách sáo, nàng nói: “Sáng nay trên điện thoại cô nói có việc muốn tìm tôi, xin hỏi có việc gì sao?"

"Lắc tay này là Nhuế Nhuế nhờ cô thiết kế lại phải không?" Cô ấy giơ cổ tay lên hỏi, chiếc lắc tay mới tinh, viên đá mặt trăng rất sáng chói.

"Đúng vậy, lúc đó con bé nhờ tôi phục khắc, nhưng chi tiết không rõ lắm, tôi giúp điều chỉnh một số chỗ." Lục Kiều Vi nói.

“Tôi có thể xem bản thiết kế không?” Thẩm Trác Ngọc hỏi.

“Được.” Lục Kiều Vi đến đây đều mang theo tất cả các mẫu thiết kế, nghĩ nếu Thẩm Trác Ngọc đến tìm nàng thì nhất định có liên quan đến đại tiểu thư.

Nàng lật bản thiết kế ra đưa cho Thẩm Trác Ngọc, đó là một chiếc lắc tay rất đơn giản, không có điểm nhấn, Thẩm Trác Ngọc xem xong lại nhìn lắc tay trên cổ tay mình rồi nói: "Hình thiết kế nhìn rất khác thực tế."

Lục Kiều Vi giải thích: “Bình thường chúng tôi đều cho đối tác xem bản thiết kế, nhưng hôm nay đến gặp đột xuất nên tôi chỉ mang theo bản vẽ.”

Thẩm Trác Ngọc nói: “Bản vẽ cũng rất đẹp, thiết kế Lục rất có tài hoa.”

Ai nha, gần đây người ta đều nói lại khen Lục Kiều Vi như vậy, Lục Kiều Vi ngượng ngùng nên chỉ khiêm tốn đáp lại, im lặng mà chấp nhận.

“Là vậy à…” Thẩm Trác Ngọc tháo lắc tay ra, nói: “Cô có thể giúp tôi sửa chiếc lắc tay này một chút được không?”

"Chi tiết không đúng sao?" Lục Kiều Vi lấy bút từ trong túi xách ra, vừa lúc có bản vẽ thiết kế, nàng định sửa ngay tại chỗ, "Nói cho tôi biết cần sửa những gì đi, tôi sẽ sửa giúp cô."

Khi đại tiểu thư rời đi, nàng ấy đã nói qua, nếu Thẩm Trác Ngọc không hài lòng thì nàng sửa giúp thêm vài lần nữa, thu phí thiết kế của đại tiểu thư lớn như vậy, nàng nhất định sẽ phục vụ một cách hoàn hảo nhất.

"Không phải chi tiết, tôi chỉ muốn sửa tổng thể một chút thôi." Thẩm Trác Ngọc nói, "Cô có thể giúp tôi đổi thành vòng cổ không."

"Vòng cổ?" Lục Kiều Vi khó hiểu, "Nếu đổi thành vòng cổ thì tổng thể sẽ thay đổi, sẽ hoàn toàn khác với chiếc lắc tay ban đầu."

Có thể nói là hai đồ vật.

Bởi vì lắc tay được làm bằng bạc, đá mặt trăng có hình vòng cung cố định ở hai bên, cho nên việc đổi thành vòng cổ chắc chắn sẽ phải thay đổi hình dáng ban đầu, dù có đẹp hay không thì đeo vào sẽ không thoải mái.

"Hình dạng này vẫn giữ nguyên, có thể kéo dài dây ra được không? Đặt viên đá mặt trăng ở phía sau, chỉ cần thêm thứ gì đó ở phía trước thôi." Thẩm Trác Ngọc không biết nhiều về thiết kế, ra hiệu cho nàng hai lần, "Chỉ cần thêm mặt vòng cổ ở phía trước là được."

Chiếc lắc tay ban đầu là loại dây, chỉ có mặt dây là mặt trăng và ngôi sao, đặt ở phía sau cũng được, nhưng dùng làm vòng cổ thì có ý nghĩa gì? Nguyên bản dùng để trưng bày giờ hoàn toàn bị giấu đi.

Lục Kiều Vi cảm thấy rất không thoải mái, hỏi: “Nếu có cái gì không đẹp, tôi có thể sửa cho cô.”

Thẩm Trác Ngọc rất kiên trì, muốn đổi thành vòng cổ.

Lục Kiều Vi bất lực, thật sự không biết đại tiểu thư biết được sẽ nghĩ thế nào, lúc đại tiểu thư rời đi, nàng ấy lo lắng Thẩm Trác Ngọc sẽ không thích, liền bỏ ra thêm một khoản tiền để sau này Lục Kiều Vi sẽ giúp Thẩm Trác Ngọc sửa lại chi tiết.

Có lẽ đại tiểu thư không đoán được Thẩm Trác Ngọc sẽ sửa toàn bộ chiếc lắc tay.

Sửa lắc tay thành vòng cổ, đó còn là quà của đại tiểu thư sao?

Lục Kiều Vi gật đầu, “Có thể sửa, nhưng nếu thay đổi phần trước như vậy thì cần thêm chút thiết kế, nếu không trọng tâm sẽ dịch chuyển, phần sau sẽ chạy về phía trước.”

Thẩm Trác Ngọc lại lấy ra một hộp quà nhỏ khác, trong đó có một viên đá pha lê xanh nhân tạo và một viên đá zircon, đều là những viên đá nhuộm rẻ tiền, viên đá pha lê xanh bị vỡ, không đồng đều lại có chút xấu xí.

Cô ấy nói: “Đặt hai viên đá này ở phía trước được không?”

"Tôi cần phải nghiên cứu một chút, nếu cô không vội, tôi sẽ gửi bản vẽ cho cô sau khi thiết kế xong. Có thể sau này tôi sẽ cần thêm bạc để sửa, cô có chấp nhận không?"

Thẩm Trác Ngọc rất dễ nói chuyện, gật đầu, muốn đưa tiền đặt cọc cho Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi không muốn nhận, Thẩm Trác Ngọc khẳng định: “Để cô sửa như vậy nhất định sẽ làm khó dễ cô, để cô phải thiết kế lại nhiều nơi nên trả phí thiết kế, nếu không tôi sẽ rất áy náy.”

Sửa chắc chắn là khó.

Nói chuyện xong, hai người chuẩn bị rời đi.

Lục Kiều Vi nghĩ đến ngày cầu hôn chấn động hôm đó, hỏi: "Ở đây tôi còn có một bản vẽ, cô có muốn xem không?"

“Sao?” Thẩm Trác Ngọc ngừng đứng dậy, chờ Lục Kiều Vi lấy bản vẽ ra.

Bản vẽ rất cẩu thả, trên đó có một đóa hoa hồng, hoa hồng bị bút chì bôi đen, trông như một đống than, Thẩm Trác Ngọc nói: “Trước đây tôi đã mua rất nhiều loại hoa hồng về trồng, nhưng chúng rất khó trồng, chỉ có một cây duy nhất còn sống, đặc biệt nhỏ, cánh hoa màu đen, chúng tôi tưởng đó là một loại hoa hồng đen quý hiếm, nhưng không nghĩ tới hai ngày sau lại héo chết”.

Thì ra là ý nghĩa này, khi đại tiểu thư lấy ra, Lục Kiều Vi đã đề nghị đại tiểu thư không nên dùng vì nó quá thô tục, không dễ đính đá quý.

Thẩm Trác Ngọc khẽ mỉm cười nói: “Vẽ khá đẹp.”

Lục Kiều Vi đưa cho cô một bản vẽ khác, "Cái này là tôi giúp con bé sửa lại, nếu cô thích có thể lấy đi."

Lúc đó nàng đưa cho đại tiểu thư bản sửa đổi, đại tiểu thư do dự hồi lâu nhưng sau đó lại yêu cầu nàng thiết kế lại một viên kim cương đen, cầm đi cầu hôn.

Chỉ là đáng tiếc.

Thẩm Trác Ngọc chọn bản vẽ gốc: “Có thể cho tôi cái này không?”

“Được.” Lục Kiều Vi nói: “Lúc đó đại tiểu thư định tặng cho cô, nhưng sau này cảm thấy quá xấu nên không đưa ra.”

Lúc Thẩm Trác Ngọc lấy đi, Lục Kiều Vi nhìn thoáng qua liền phát hiện cô ấy không đeo nhẫn, chẳng phải cô ấy đã gả cho cha của đại tiểu thư rồi sao?

Lục Kiều Vi theo bản năng hỏi: “Cô có thích con bé không?”

Thẩm Trác Ngọc sửng sốt một chút, không trực tiếp trả lời.

Khoảng một phút sau, cô ấy trả lời: “Câu hỏi này không phù hợp với tôi và con bé”.

Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn cô ấy, Thẩm Trác Ngọc lại nói: “Tôi sắp ba mươi tuổi rồi, cũng đã qua tuổi theo đuổi tình yêu, Nhuế Nhuế còn rất trẻ, hẳn là cô cũng có thể thấy con bé quá bốc đồng."

Còn không phải sao, Lục Kiều Vi cảm thấy con bé quá táo bạo, cùng lắm nàng chỉ có thể trộm dây dưa với tiểu tam, thực sự không thể giống như đại tiểu thư, mãnh liệt mà yêu người, dũng cảm tiến về phía trước.

Thẩm Trác Ngọc bổ sung: “Nào có người lớn nào có thể yêu đương với một đứa trẻ?”

"Rồi con bé sẽ lớn." Lục Kiều Vi nói: "Hiện tại con bé còn nhỏ, đợi thêm hai năm nữa, con bé sẽ trưởng thành, lớn lên sẽ khác."

Thẩm Trác Ngọc chỉ lắc đầu, "Nhưng người lớn cũng già đi, trẻ con lớn lên sẽ thay đổi, đứa nhỏ mười tám tuổi cũng sẽ thay đổi."

Đối với Lục Kiều Vi mà nói, tuổi tác của Thẩm Trác Ngọc cũng không lớn như vậy, chỉ lớn hơn nàng mấy tuổi mà thôi, nhưng đối với đại tiểu thư mà nói, chênh lệch tuổi tác tới mười mấy tuổi.

Không phải tuổi tác, mà là mười tám tuổi thực sự quá nhỏ, không thể để nữ nhân khác chờ đợi, như vậy sẽ làm đối phương không có cảm giác an toàn.

Khi còn nhỏ, có thể bốc đồng cùng cuồng nhiệt vì tình yêu, đi sai đường vẫn luôn có thể quay đầu lại, nhưng càng lớn thì càng không thể chịu đựng được khó khăn.

Dù vì tương lai của chính mình hay tương lai của đối phương, ở độ tuổi này đều sẽ thận trọng.

Thẩm Trác Ngọc hỏi: “Hẳn là thiết kế Lục đã yêu đương rồi phải không?”

Lục Kiều Vi ngượng ngùng nói: "Ừm, thiếu chút nữa kết hôn. Nhưng trước khi kết hôn, anh ta đã nɠɵạı ŧìиɧ, chúng tôi liền chia tay, hahaha."

“Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên hỏi chuyện này.”

“Không sao,” Lục Kiều Vi cũng không mấy quan tâm, “Cái cũ không mất, cái mới không đến, cứ coi như là đổi mới đi.”

Hai người không thể tiếp tục trò chuyện, điện thoại của Thẩm Trác Ngọc vang lên, có bệnh nhân gọi điện cho cô, cô phải quay lại bệnh viện, trước khi rời đi, Lục Kiều Vi hỏi: "Cô thật sự muốn sửa chiếc lắc tay này sao?"

"Ừm, tôi cần phải sửa."



Sau khi Lục Kiều Vi trò chuyện với Thẩm Trác Ngọc xong, nàng cảm thấy rất khó chịu.

Nàng xem đi xem lại bản thiết kế, trong đầu đã có ý tưởng, nhưng không hiểu sao nàng lại không muốn bắt đầu vẽ, nàng đặt bản thiết kế đến cuối cùng, làm thiết kế của khách hàng trước đó, tạm thời bỏ qua cái này.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy khó chịu, nàng mở giao diện WeChat gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn: [Cô đã khỏi bệnh chưa?]

Lần trước nghe thư ký nói, Văn Cẩn Ngôn gần đây rất bận rộn để chuẩn bị cho tuần lễ thời trang mùa thu, cho đến khi đi tắm xong Văn Cẩn Ngôn mới trả lời.

Văn Cẩn Ngôn trả lời: [Vốn dĩ đã khỏi, em hỏi như vậy tôi vẫn cảm thấy còn hơi ho khan]

Lục Kiều Vi không hiểu lời nói của cô, nói: [Vậy uống nhiều nước nóng đi! Nếu cổ họng cảm thấy không thoái mái thì uống nhiều nước vào]

Văn Cẩn Ngôn: [Tôi đã uống hết nước lần trước em đưa rồi]

Lục Kiều Vi: [?]

Vài giây sau, Lục Kiều Vi nhận được một tin nhắn thoại.

Giọng nói trong trẻo mà mềm mại, Văn Cẩn Ngôn nói: “Em lại cho tôi chút nước đi, tôi sắp chết khát rồi.”

Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, lời nói quá mơ hồ, điều này làm Lục Kiều Vi đỏ mặt, nàng bắt chéo chân, không được tự nhiên mà mắng một câu.

Văn Cẩn Ngôn lại gửi một tin nhắn: [Đùa thôi, chúng ta nói chuyện một lát đi]

Lục Kiều Vi vẫn đang suy nghĩ chuyện hôm nay, không nhịn được nên hỏi: [Cô có biết về đá mặt trăng không?]

Văn Cẩn Ngôn nhanh chóng trả lời.

[Đá mặt trăng còn được gọi là đá ánh trăng, nó không được xếp hạng cao trong các loại đá quý, hầu hết các tinh thể đá mặt trăng đều đυ.c và không có vầng sáng hay ánh sáng xanh nên giá thị trường không cao. Nhưng đá mặt trăng có chất lượng tốt, có màu sắc cao, độ trong suốt và tinh khiết của nó có thể tính là hàng xa xỉ]

Sau đó cô cho nàng xem những bức ảnh trang sức có đá mặt trăng, những viên đá mặt trăng mịn có ánh sáng rất đẹp và nhiều màu sắc, rất giống với cực quang huyền bí chỉ xuất hiện ở hai cực Bắc và Nam.

Lục Kiều Vi cho rằng viên đá trên vòng tay chỉ là một viên đá nhuộm màu, nặng lại không sáng nên có lẽ không phải là đá mặt trăng.

Văn Cẩn Ngôn hỏi: [Ai tặng em đá mặt trăng sao?]

Lục Kiều Vi: [Không có, là của khách hàng]

Sau khi gửi đi, nàng nói thêm: [Cô còn nhớ đại tiểu thư lần trước không, còn có một nhân vật chính khác, hôm nay cô ấy cũng nhờ tôi thiết kế, cô ấy muốn sửa lắc tay thành vòng cổ, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này]

Văn Cẩn Ngôn: [Vậy à...]

Sau vài phút im lặng, cô lại gửi một tin nhắn khác.

[Đá mặt trăng còn được gọi là đá tình nhân]

Lục Kiều Vi: [? ? ?]

Văn Cẩn Ngôn lại gửi tới một tin nhắn thoại, "Ở La Mã cổ đại, người ta không có định nghĩa về đá quý. Họ tin rằng đá mặt trăng là con mắt thứ ba của mặt trăng, có thể chiếu sáng mọi bóng tối. Khi những người yêu nhau có người đi xa, họ sẽ làm đá mặt trăng thành lắc tay để đeo trên tay của người yêu, cầu chúc người yêu lên đường bình an, nó còn được gọi là "đá tình nhân", là biểu tượng của khao khát và tình yêu."

Lục Kiều Vi nghe xong không nhịn được.

Sau khi đại tiểu thư rời đi vẫn còn thổ lộ với Thẩm Trác Ngọc, căn bản nàng ấy không hề từ bỏ, nàng trả lời: “Aiz, đáng tiếc là tất cả nhiệt huyết đều cho sai người, hy vọng con bé gặp được đúng người. Thẩm Trác Ngọc thực sự không hợp với con bé, cô ấy là người cần sự ổn định.”

Văn Cẩn Ngôn hỏi: “Cô ấy không gả cho cha của con bé sao?”

"Tôi thấy không có gả, cô ấy không đeo nhẫn."

Văn Cẩn Ngôn nói: “Bác sĩ không thể đeo nhẫn vì tính chuyên nghiệp.”

"Có lẽ tháo ra, vẫn thật đáng tiếc..."

Là người ngoài cuộc, bạn không thể hiểu được nỗi chua xót của người trong cuộc, cũng như không biết chi tiết câu chuyện của người khác, mỗi khi nghe đến bi kịch, bạn đều sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Hai người trò chuyện rất lâu, thời gian cũng không còn sớm.

Lục Kiều Vi: [Ngủ ngon, tôi ngủ đây]

Gửi xong nàng lại nói thêm: [Nhớ uống nhiều nước ấm]

Văn Cẩn ngôn nói: [Ngủ ngon, gái thẳng tiểu thư]



Sau khi nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn xong, nàng cảm thấy tốt hơn nhiều.

Mấy ngày tiếp theo, Lục Kiều Vi luôn dán mắt vào máy tính, vẽ thiết kế, gặp khách hàng, khách hàng liên tục tìm nàng, nàng bận hết đợt này đến đợt khác.

Khúc Thanh Trúc giúp nàng xin một trợ lý, đến lúc đó giúp nàng xử lý công việc, bởi vì nàng có rất nhiều bản vẽ nên tới cuối tháng nàng mới làm vòng cổ của Thẩm Trác Ngọc, cũng may Thẩm Trác Ngọc không cần gấp.

Nàng giúp Thẩm Trác Ngọc thiết kế một viên sao Hải Vương, hiệu quả giống như hành tinh kim cương đen nhỏ mà đại tiểu thư đưa ra, bù đắp một chút tiếc nuối.

Chỉ tiếc là đó là một hành tinh bị hỏng.

Lục Kiều Vi gửi bản vẽ cho Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc trả lời cảm ơn, đơn hàng này liền hoàn thành, vì việc sửa thiết kế tương đối phiền toái nên Lục Kiều Vi đã đích thân đến xưởng sản xuất để quan sát gia công.

Cũng chính là người bạn lần trước, bạn nàng tặc lưỡi hai tiếng, nói: “Người trẻ ngày nay cũng giỏi thật, vì đồ vật vài trăm tệ mà bỏ ra gần 5 6 vạn phí chế tác”.

“Không phải người trẻ, tuổi tác chênh lệch hơn mười tuổi.” Lục Kiều Vi nói: “Hai người bọn họ không ở bên nhau.”

“Cũng không có gì lạ.” Bạn nàng đánh bóng viên đá pha lê, sau khi đánh bóng liền đẹp hơn viên đá gồ ghề ban đầu rất nhiều, hắn nói: “Quá nhỏ, khó thành, đặc biệt là hai cô gái còn khó hơn, tiến lên một bước liền khó để rút lại, cái gật đầu chính là cả đời, phải chịu đựng rất nhiều áp lực."

Lục Kiều Vi tán thành: "Đúng vậy."

Chỉnh sửa gần một tuần mới hoàn thành chiếc vòng cổ.

Chúng đều là chính Lục Kiều Vi thiết kế, nhưng không hiểu sao nàng lại không có hảo cảm với chiếc vòng cổ này, mặc dù đồng nghiệp của nàng khen nó đẹp.

Bọn họ hẹn gặp nhau lúc 4 giờ chiều, nhưng Thẩm Trác Ngọc lại đến muộn nửa tiếng, nói tinh thần của bệnh nhân không ổn định, cô ấy phải trấn an bệnh nhân hồi lâu rồi mới đến.

Cô ấy liên tục xin lỗi Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi mỉm cười nói không sao rồi đẩy hộp qua cho cô ấy.

Thẩm Trác Ngọc cắt tóc, ngắn ngang tai, không cần buộc cao, trông vẫn rất điềm tĩnh cùng đoan trang, không có loại cảm giác giỏi giang nữa.

Cô ấy mở hộp, nhướng mày một chút, nhẹ nhàng mỉm cười: "Cảm ơn, thiết kế Lục thật có tâm."

"Bác sĩ Thẩm, kỳ thực lắc tay vẫn khá đẹp." Lục Kiều Vi không khỏi nói thêm một câu nữa, hôm đó đại tiểu thư miệt mài phục khắc lại chiếc lắc tay này, ngoài miệng nói không để ý nhưng trong mắt lại có chút không thể dứt bỏ.

"Nhưng nó không hợp với tôi." Thẩm Trác Ngọc lấy chiếc vòng cổ lên, dùng ngón tay vặn xoắn viên đá mặt trăng nhỏ, vốn là cốt lõi của toàn bộ chiếc lắc tay và còn là bộ phận sáng nhất, nhưng bây giờ nó đã được đổi thành khóa đuôi, có thể đặt sau gáy, không thể nhìn thấy trừ khi xoay lại xem.

Cũng giống như một người không bao giờ nhìn thấy được gáy của mình, chỉ có thể tìm một chiếc gương mà khó khăn nhìn lại, cho nên có người nói: “Đem tất cả những chuyện không quan trọng ném ra sau đầu”.

Lục Kiều Vi không biết có hợp hay không, nàng sẽ không bao giờ nói cho đại tiểu thư việc Thẩm Trác Ngọc sửa thành vòng cổ, nàng cũng hy vọng đại tiểu thư sẽ không bao giờ biết.

Dù nàng chỉ là người ngoài cuộc, một thiết kế sư tầm thường, nhưng khi nhìn thấy hành vi lao vào lửa của đại tiểu thư, dù không đồng tình cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Thẩm Trác Ngọc lấy chiếc vòng cổ xuống, giọng điệu có vẻ thoải mái hơn một chút, cô lại nói: “Cảm ơn.”

Lục Kiều Vi không thể kiềm chế được biểu tình của mình, ừm một tiếng. Thẩm Trác Ngọc tò mò nhìn sang, nàng nhanh chóng mỉm cười đáp lại: "Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ chút chuyện."

"Không sao."

Thẩm Trác Ngọc cũng không đeo chiếc vòng cổ vào mà cầm lên nhìn hồi lâu rồi nói: "Cái này rất giống với cái tôi đưa cho con bé trước đó."

“Sao?” Lục Kiều Vi nghi hoặc mà nhìn cô ấy.

Thẩm Trác Ngọc nói: “Tôi đoán là Nhuế Nhuế không nhìn kỹ nên bỏ sót nhiều chi tiết. Vốn dĩ có hai viên đá mặt trăng, còn thiếu một viên, viên pha lê ở giữa là đá chính.”

"Ban đầu là tôi đưa cái nguyên bản cho con bé, nhưng con bé đã ném xuống, dây bị đứt, hạt rơi khắp nơi, tôi chỉ nhặt được viên pha lê và viên đá này."

Sau đó Lục Kiều Vi mới nhớ lại đại tiểu thư từng nói: “Lúc đó dì ấy chỉ có thể mua được cái này.” Thì ra Thẩm Trác Ngọc đã đưa chiếc lắc tay cho đại tiểu thư!

Nàng có chút sửng sốt, suy nghĩ về ý nghĩa của lời Văn Cẩn Ngôn nói với nàng.

Nhìn thấy nàng tò mò, Thẩm Trác Ngọc lại nói thêm.

Lúc đầu mối quan hệ của cô ấy và đại tiểu thư không tốt, nhưng đến giữa đường thì thái độ của đại tiểu thư bỗng nhiên tốt lên, hai người ở chung rất tốt, có thể nói là rất hợp nhau.

“Chúng tôi rất hòa hợp, tôi cũng cảm thấy rất tốt.” Thẩm Trác Ngọc hồi tưởng lại chuyện cũ, hơi nhướng mày, “Lúc sinh nhật con bé, tôi tặng con bé chiếc lắc tay này, con bé cũng trêu chọc tôi, lại nói ra cũng hơi xấu hổ."

Nhưng... nhưng mà món quà là một chiếc lắc tay đá mặt trăng.

Lục Kiều Vi hỏi: “Vậy hẳn là cô rất thương tâm.”

Thẩm Trác Ngọc cười nói: “Lúc đó con bé vẫn còn nhỏ.”

Nhưng càng nhỏ, nói chuyện càng không lựa lời.

Nếu ngày đó Văn Cẩn Ngôn không nói cho nàng biết ý nghĩa của đá mặt trăng thì nàng cũng không nghĩ nhiều, nhưng lúc này nhìn Thẩm Trác Ngọc, nàng luôn cảm thấy nụ cười của cô ấy có chút bất đắc dĩ cùng khổ sở.

Thẩm Trác Ngọc đứng dậy nói: "Đã muộn rồi, buổi tối tôi còn phải trực ca nên về trước, lần này quá phiền phức cho cô rồi." Hộp vòng cổ bị nhét vào túi áo khoác, không lấy ra.

Cô ấy ra khỏi nhà hàng, đứng ở trạm xe đợi xe buýt, không lâu sau, cô ấy lấy hộp ra, lấy chiếc vòng cổ ra đeo vào cổ, động tác cẩn thận như sợ nó sẽ đột nhiên tan vỡ.

Lục Kiều Vi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng đuổi theo hét lên: "Bác sĩ Thẩm, là đeo lắc tay không tiện làm phẫu thuật sao?"

"Hửm?" Thẩm Trác Ngọc quay đầu nhìn nàng.

“Nếu là vòng cổ thì không cần phải thường xuyên tháo ra phải không?”

Vừa dứt lời, cuối cùng một chút hoàng hôn đã lặn, bầu trời bị ánh sáng nhuộm đỏ, Lục Kiều Vi lại nhìn Thẩm Trác Ngọc, phát hiện lúc này mắt cô ấy có chút đỏ, nhưng Thẩm Trác Ngọc đã quay lưng lại, lên xe.

Hoàng hôn nơi chân trời tán đi, tựa như chỉ là ảo ảnh.

Hoàng hôn hôm nay thật đẹp.

Không thích thì có thể nói mọi lúc mọi nơi, chỉ có thích thì mới mơ hồ, giấu trong lòng, không dám dễ dàng nói ra với người khác.