Chương 22: Khát vọng

Giữa ban ngày ban mặt hỏi câu này, Lục Kiều Vi thật sự không hiểu sao Văn Cẩn Ngôn lại có thể mặt dày như vậy.

Nàng đẩy tay Văn Cẩn Ngôn ra: "Không được."

Nhưng Văn Cẩn Ngôn không thuận theo, rất có loại "Nếu em không đáp ứng tôi, tôi sẽ nói những gì hôm qua em đã làm ra bên ngoài."

Lục Kiều Vi đã biết Văn Cẩn Ngôn là một nữ nhân vô liêm sỉ đến mức nào, nàng nói: "Thật ra, da tôi thật sự bị trầy hết rồi, rất đau."

Văn Cẩn Ngôn quan tâm cúi đầu: "Thật sao? Tôi không làm, chỉ xem thử thôi."

Lục Kiều Vi kinh hoảng, vặn vòi nước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chất liệu sàn nhà của cô không tốt."

"Nhưng nhà tôi là biệt thự, không đáng ngại."

Lục Kiều Vi không thèm ý đến cô nữa, xé rau xanh thành từng mảnh.

"Là hôm qua chỗ đó của em giống như lũ lụt."

"Cô."

Tính tình Lục Kiều Vi hung hãn, hiếm khi tự đặt mình vào thế bất lợi, nhưng bị Văn Cẩn Ngôn đẩy ngã ở chỗ này, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nói: "Hôm qua cô làm thế nào, trong lòng không có chút du͙© vọиɠ sao?"

Văn Cẩn Ngôn sửng sốt, không ngờ nàng sẽ nói như vậy.

Nhưng Lục Kiều Vi lại đắc ý, cô là hồ ly tinh kiêu ngạo, chắc hẳn không chịu được chút chế nhạo này đi, sợ rồi sao?

Nàng hừ nhẹ một tiếng, nói: "Cô hầu hạ tỷ tỷ còn rất thoải mái, thưởng cho cô." Nàng vỗ nhẹ lá rau xanh lên ngực Văn Cẩn Ngôn, vốn dĩ muốn nhét vào trong quần áo, nhưng hôm nay cô mặc cổ áo quá cao.

"Vậy... cảm ơn tỷ tỷ." Văn Cẩn Ngôn nói nhỏ vào tai nàng.

Lục Kiều Vi đạo hạnh không cao, chạy trối chết.

Nhìn thấy một màn này, Văn Cẩn Ngôn khẽ bật cười.

Bữa sáng rất đơn giản, gồm cháo rau thịt nạc và bánh bao hấp, hôm qua hai người đã tốn rất nhiều sức lực nên ăn nhiều một chút, khi rời đi, Văn Cẩn Ngôn ném một thứ gì đó cho nàng.

Lục Kiều Vi đưa tay nhận lấy, phát hiện là một loại thuốc mỡ, nàng mấp máy môi, cố nén ngượng ngùng, nhanh chóng mở túi nhét vào.

Văn Cẩn Ngôn tính toán rất chuẩn xác, 8 giờ 30 đưa nàng đến cửa công ty, còn nửa giờ trở về công ty của mình.

Cửa sổ xe hạ xuống, Văn Cẩn Ngôn đặt một tay lên cửa kính xe, nhìn thấy bộ dáng liêu nhân của Lục Kiều Vi, Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng: "Có muốn buổi tối tôi tới đón em không?"

Là người trưởng thành, đều hiểu phương diện này rất nhanh, Lục Kiều Vi biết ý tứ của cô, do dự một chút rồi nói: "Tôi sẽ suy nghĩ lại."

Chiếc Maybach lái đi, Lục Kiều Vi đứng ở cửa, có chút lúng túng.

Nàng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trúc để hỏi thăm tình hình cấp trên, Khúc Thanh Trúc chưa kịp trả lời thì đã có tin nhắn từ Thẩm Như Ý.

Thẩm Như Ý: [Tôi vừa đến văn phòng, Phó tổng, Trương Như Lan, còn có giám đốc Khúc đều đang đợi bên cạnh chỗ ngồi của cô]

Lục Kiều Vi nghĩ tới cuộc điện thoại lúc sáng, đáng lẽ Khúc Thanh Trúc phải báo tin cho nàng. Nàng ảo não mà tặc lưỡi một tiếng, nán lại trước cửa công ty một lúc rồi vẫn đi vào văn phòng.

Có gì phải sợ, cùng lắm thì ăn máng khác, nơi này không chứa tôi thì có nơi khác chứa tôi.

Lục Kiều Vi xách túi đi vào thang máy, trên đường có rất nhiều người nhìn chằm chằm nàng, mấy ngày nay nàng đã quen rồi, ra khỏi thang máy, đi thẳng đến phòng thiết kế, nàng nhìn thấy trước cửa có một đám người... Hầu hết những người gây sự hôm qua đều ở đây, thế trận thật lớn.

Nàng đẩy cửa ra, mỉm cười: "Xin chào mọi người."

Hơn mười cặp mắt nhìn nàng, làm nàng rất không tự nhiên, nghĩ mình sắp nghỉ việc nên phải có chút tự tin liền ngẩng đầu ưỡn ngực về phía trước.

Nàng còn chưa đến chỗ làm việc, Phó tổng đứng phía trước đột nhiên quay lại nói xin lỗi nàng, Lục Kiều Vi sững sờ, bàn chân đang nhấc lên

từ từ hạ xuống, nàng phát ngốc hồi lâu, chớp mắt nhìn về phía Phó tổng.

Phó tổng lặp lại lần nữa, cười nói: "Thiết kế Lục, tôi xin lỗi cô chuyện hôm qua, cô sẽ không cho chút mặt mũi đâu đúng không?"

Xin lỗi? Phó tổng thực sự xin lỗi nàng? Còn có rất nhiều người nhìn như vây, tròng mắt của mọi người đều sắp rớt ra ngoài.

Lục Kiều Vi cảm thấy có chút không chân thực, không hiểu ra sao.

Thư ký bên cạnh Phó tổng nói: "Phó tổng đã cho người điều tra chuyện hôm qua, quả thực là lỗi của phòng nhân sự, họ chưa được phép đã mở máy tính của cô, sau đó lại rò rỉ thiết kế của DMD."

Sau đó cô ấy còn nói nhiều hơn, làm như Phó tổng quan tâm đến nhân viên của mình, sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng để ngăn chặn việc lạm dụng chức quyền.

Lục Kiều Vi không nghe, nàng chỉ biết Phó tổng đã xin lỗi nàng, trời ạ, này cũng vinh dự rồi.

Lục Kiều Vi khẳng định phải chấp nhận lời xin lỗi của Phó tổng, nàng rộng lượng nói: "Tôi biết ngài nhìn rõ mọi chuyện, chính là giám đốc Trương vẫn luôn hủy hoại thanh danh của ngài, cô ấy thường xuyên mượn thanh danh của ngài để tác oai tác quái."

"Thiết kế Lục yên tâm, lần này tôi chắc chắn sẽ cho cô một công đạo." Phó tổng trấn an nàng, dùng giọng nói lạnh lẽo nhìn Trương Như Lan.

Sắc mặt Trương Như Lan cứng đờ, trước đây cô ta thường nhìn người khác bằng lỗ mũi, nhưng lần này lại thấp hèn cúi đầu xin lỗi nàng.

Lục Kiều Vi không ngốc, nàng kéo ghế cho Phó tổng ngồi, nàng đứng cạnh Phó tổng, để Trương Như Lan nhìn rõ. Trước đây cô ỷ vào Phó tổng mà bắt nạt tôi, bây giờ tôi để cô xin lỗi tôi trước mặt Phó tổng.

Chỗ dựa không đứng về phía cô, xem cô hoành hành như thế nào.

Tức chết cô đi.

Nếu Lục Kiều Vi không nói cũng không sao, Trương Như Lan vẫn phải cúi đầu, sau vài phút, đến giờ làm việc, Lục Kiều Vi nói vài lời với Phó tổng, ý tứ không làm khó bọn họ.

Phó tổng đột nhiên nhìn quần áo của cô, cười nói: "Thiết kế Lục, sau này có chuyện gì có thể tìm tôi, chỉ cần gọi trực tiếp cho thư ký là được."

"Cảm ơn Phó tổng."

Khách khách khí khí, nơi làm việc cần phải như vậy.

Đương nhiên, lời cảm ơn này thực sự cũng không phải nói với Phó tổng.

Khúc Thanh Trúc đi tới cửa, ra hiệu với nàng, ý tứ trở về sẽ nói chuyện với nàng sau.

Lục Kiều Vi có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhất định là DMD yêu cầu, nếu không Phó tổng sẽ không bao giờ làm vậy.

Làm nàng có chút mặt mũi.

Nữ nhân này rất giỏi trong việc biết chính xác những gì nàng muốn.

...

Lục Kiều Vi không thể ngồi yên mà làm việc đến trưa.

Nàng chạy vào toilet xem, trên chân có một vết trầy, chạm vào rất đau, thực sự cần phải bôi thuốc.

Hôm qua dù có đau thế nào nàng cũng chưa dùng, nàng lấy thuốc mỡ ra xoa xoa, thở dài nhớ lại chuyện hôm qua.

Sau đó nhắc nhở bản thân không được nghĩ đến nữa, Lục Kiều Vi đè hô hấp rồi nhanh chóng rời đi.

Nàng bỏ thuốc mỡ vào túi, thề đời này sẽ không bao giờ chạm vào nó nữa.

Lúc ra ngoài, nàng gặp Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc là tới tìm nàng, sau đó đi vòng quanh nàng, nhìn chằm chằm nàng nói: "Sáng nay mình đã muốn hỏi, sao cậu lại mặc quần áo của Văn Cẩn Ngôn vậy?"

Lục Kiều Vi khϊếp sợ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, buổi sáng nàng còn đang suy nghĩ nên ứng phó Khúc Thanh Trúc như thế nào, không nghĩ tới Khúc Thanh Trúc tinh mắt như vậy, lập tức nhận ra, nàng chỉ có thể tò mò hỏi: "Sao cậu biết là của cô ta? Mặc dù quần áo này là của thương hiệu lớn, nhưng mình cũng mua nổi mà..."

"Vậy cậu có mua nổi bản giới hạn không?" Khúc Thanh Trúc chỉ vào hình thêu trên ngực nàng, "Nhìn xem, trên đó có cái gì."

Lục Kiều Vi cúi đầu, hô hấp dồn dập, hoa văn trên ngực trái của nàng viết mấy chữ tiếng anh rõ ràng là "Drill".

Sao nàng có thể quên mất cái này, lúc thay quần áo nàng còn nghĩ thiết kế của Drill này thực sự rất đẹp, liền gỡ xuống trực tiếp mặc vào.

Chẳng trách buổi sáng khi nàng thay đồ, Văn Cẩn Ngôn hỏi tại sao nàng lại mặc bộ này, quá hiểm ác, nếu đã phát hiện thì sao không nhắc nhở nàng.

"Đây là phiên bản giới hạn của Văn Cẩn Ngôn, chỉ có một bộ." Khúc Thanh Trúc lại lặp lại, "Cậu có biết mặc bộ váy này có ý nghĩa gì không?"

"Cái gì?" Lục Kiều Vi trở nên căng thẳng.

Khúc Thanh Trúc nói: "Có nghĩa là cậu là người của cô ấy, toàn bộ công ty đều biết cậu là người của cô ấy đấy."

Lục Kiều Vi sửng sốt: "Không khoa trương như vậy chứ..."

Khúc Thanh Trúc cười với nàng.

Lục Kiều Vi vội vàng kéo tóc xuống che đi chữ, sau đó đi vào bồn rửa tay, trong lúc rửa tay, tai nàng đỏ bừng, Khúc Thanh Trúc còn tưởng nàng đang tức giận, nhưng nhìn kỹ lại thì không giống như vậy, cô hỏi: "Cậu sao vậy?"

"Không có gì, về sau đừng nói những lời như vậy nữa, quá kỳ quái." Lục Kiều Vi lùi lại một bước, nhìn vào gương, bộ váy thật sự rất đẹp, bên trên là áo sơ mi đen thêu hoa, bên dưới là váy ngang đầu gối.

Hôm qua khi nàng ngủ với Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn cũng nói như vậy, vừa trêu chọc nàng vừa nói nàng là nữ nhân của cô, nghe kỳ quái nhưng lại rất có cảm giác.

Bổ trang xong, hai người cùng nhau đến nhà hàng ăn cơm, Khúc Thanh Trúc cứ nhìn Lục Kiều Vi, cảm thấy nàng có chút không đúng, cô thấp giọng hỏi: "Có phải đêm qua cậu qua đêm ở nhà Văn Cẩn Ngôn không? Hai người..."

"Sao có thể!" Lục Kiều Vi theo bản năng phản bác, nhưng lời nói lại run run, "Mình, hôm qua mình đến đó, mượn phòng tắm một chút rồi lập tức rời đi."

Văn Cẩn Ngôn không tin: "Vậy cậu thay quần áo làm gì?"

"Chất liệu sàn nhà của cô ta không tốt, bị trơn, làm mình bị ướt khắp người".

"Vậy sao?"

"Thật mà! Mình lừa cậu làm gì, cậu nhìn mình rất giống sẽ ngủ với cô ta sao? Mình thẳng như vậy mà, haha." Lục Kiều Vi lớn tiếng nói, nghe có vẻ rất tự tin.

Nếu nàng nói với Khúc Thanh Trúc hôm qua nàng ngủ với Văn Cẩn Ngôn, sáng nay còn suýt nữa nổ súng cướp cò trong bếp, Khúc Thanh Trúc sẽ tức đến hộc máu.

Dù sao Khúc Thanh Trúc cũng là gái thẳng, hẳn là không thể tiếp nhận được.

Lục Kiều Vi nghĩ lại luôn cảm thấy không thoải mái, cúi đầu ăn cơm, ăn lại nhớ tới cơm Văn Cẩn Ngôn làm, luôn là mấy món đơn giản nhưng ăn rất ngon, nhìn nữ nhân khôn khéo như vậy lại có thể nấu ăn.

Ăn cơm trở về, thông báo hình phạt của công ty được đưa xuống, Trương Như Lan bị giáng chức, trưởng phòng Vương và Lạc Nhất Ngôn trực tiếp bị sa thải.

Lục Kiều Vi kinh ngạc, hình phạt này vượt quá dự đoán của nàng, nàng tưởng công ty chỉ phạt vài tháng tiền thưởng, nhưng không nghĩ tới lại làm lớn như vậy.

Khúc Thanh Trúc biết được chút nội tình, nói: "Sự việc này rất lớn, thiếu chút nữa đã cắt đứt mạch máu của công ty, tiền của Phó tổng đều dùng để đầu tư vào kim cương, chỉ cần Văn Cẩn Ngôn xuống tay, toàn bộ công ty sẽ xong đời."

Lục Kiều Vi nghĩ đến cuộc điện thoại mà nàng nhận được lúc sáng ở nhà Văn Cẩn Ngôn, thảo nào Phó tổng lại nói về mỏ kim cương, nữ nhân Văn Cẩn Ngôn thực sự kiểm soát mạch máu kinh tế của công ty bọn họ, thật sự quá lợi hại.

Khúc Thanh Trúc hỏi: "Bây giờ cậu có muốn tìm Lạc Nhất Ngôn nói chuyện, yêu cầu anh ta trả lại khoản tiền đặt cọc của cậu không? Thuận tiện làm nhục anh ta một chút."

Hôm nay Phó tổng xuống xin lỗi nàng, nàng rất có mặt mũi, không có hứng thú đi sỉ nhục Lạc Nhất Ngôn, Lục Kiều Vi cười nói: "Không biết cậu có nghe thấy một từ "Khiếu" chưa, lợi dụng người bệnh lấy mạng người, mình đều có biện pháp."

Lục Kiều Vi không muốn nhìn thấy Lạc Nhất Ngôn, nhưng hai phòng rất thân thiết, khi nàng quay lại phòng thiết kế, nàng nhìn thấy Lạc Nhất Ngôn đang lôi lôi kéo kéo một nữ nhân, nhìn thêm vài lần nàng nghĩ đó là Trương Như Lan.

Sau đó nàng phát hiện nữ nhân này còn khá trẻ, cô ta vẫn luôn kéo tay áo của Lạc Nhất Ngôn, không ngừng khóc, Lạc Nhất Ngôn kéo vài lần rồi nhét khăn giấy vào người cô ta, khi nhìn thấy Lục Kiều Vi đi tới, hắn liền bỏ chạy.

Nữ nhân kia nhìn chằm chằm Lục Kiều Vi một lúc rồi mang đôi mắt đỏ hoe rời đi, Lục Kiều Vi cau mày nói: "Cô gái đó là ai thế nhỉ?"

"Mình không biết, hình như là sinh viên năm nhất, có lẽ là thực tập sinh. Mình nghe nói phòng tài chính tuyển một nhóm thực tập sinh." Khúc Thanh Trúc nói: "Không nghĩ tới thành tích của tra nam Lạc Nhất Ngôn bị bại lộ mà còn có nhiều người mê muội như vậy."

Giới trẻ ngày nay yêu thích vẻ bề ngoài, gả chồng vẫn phải đánh bóng đôi mắt.

Bởi vì một khuôn mặt mà mất cả đời cũng không đáng.

.

Thứ Tư, Lục Kiều Vi hoàn thành công việc xong, nàng dành thời gian đến gặp người môi giới, nhờ người môi giới giúp giới thiệu người mua, nàng định bán lại căn nhà.

Không phải Lạc Nhất Ngôn vẫn luôn miệng nói căn nhà là mỗi người một nửa, hắn có quyền quyết định không bán sao?

Đùa gì thế, vậy thì nàng cũng là chủ nhân của căn nhà đó.

Nàng muốn bán cũng có thể bán.

Nếu Lạc Nhất Ngôn không phục thì ra tòa, với thực lực tài chính hiện tại của Lạc Nhất Ngôn, có thể hắn không có khả năng khởi kiện. Tiền tiết kiệm không có bao nhiêu, tiền lương hàng tháng trả cho khoản thế chấp, lần này lại bị sa thải, những ngày sau này sẽ sống thế nào?

Giá nhà đất hiện nay đang tăng nhanh, vị trí này rất đông người, hơn nữa họ chỉ mới mua nhà, chưa sửa sang và dọn vào ở. Cũng giống như nhà mới, ngay khi có tin tức là người ta muốn mua ngay.

Muốn mua nhà là một cặp vợ chồng, Lục Kiều Vi đã hẹn gặp mặt, khi gặp mặt, nàng đã hợp lý nâng giá, đang nghĩ đến việc thu hồi số tiền thế chấp mà nàng đã trả trước đó. Hai vợ chồng là người hào phóng, thấy nàng ra giá thích hợp liền nhận ngay.

Sau đó là đợi Lạc Nhất Ngôn ký, Lục Kiều Vi quay lại công ty, tới phòng tài chính, trưởng phòng mới đã nhận chức, hiện tại Lạc Nhất Ngôn đang bàn giao công việc, sau khi bàn giao xong thì hoàn toàn rời khỏi công ty.

Lục Kiều Vi không nói chuyện bán nhà cho hắn, mà là yêu cầu người môi giới liên hệ với hắn, còn nhắc nhở người môi giới tìm hắn sau khi hắn bị sa thải.

...

Buổi tối, Văn Cẩn Ngôn tan làm không đến đón nàng, Lục Kiều Vi cũng không nhắn tin cho cô, nếu không phải bên chân nàng có thuốc, Lục Kiều Vi sẽ nghĩ đêm qua là một giấc mơ.

Xong việc nàng cũng có chút hối hận vì chút xúc động mà đã trao lần đầu tiên cho một nữ nhân, cũng là tiểu tam của chồng sắp cưới, quả thực là quá hoang đường. Nhưng sau hoang đường đó qua đi, sự kí©h thí©ɧ cấm kỵ khiến nàng thỉnh thoảng nhớ lại dư vị.

Lục Kiều Vi tắm rửa xong nằm trên giường, đang chuẩn bị đi ngủ, Văn Cẩn Ngôn gửi tin nhắn hỏi nàng đã ngủ chưa.

Những lời này giống như đã trở thành ám hiệu.

Lục Kiều Vi cầm điện thoại, rối rắm không biết nên đi hay không, đêm đó là trải nghiệm đầu tiên làm nàng rất thoải mái, Văn Cẩn Ngôn làm nàng rất vui sướиɠ.

Nhưng sau vui sướиɠ lại là lý trí nhắc nhở nàng không nên đi, vì thân phận và giới tính của nàng đều không phù hợp.

Lục Kiều Vi lăn lộn trên giường, lý trí trả lời: "Ngủ rồi".

Sau đó nàng đặt điện thoại sang một bên.

Dù sao bọn họ đều là nữ nhân, người khác làm với nàng cũng không khác gì nàng làm với chính mình, nàng nhớ rõ Văn Cẩn Ngôn đã làm như thế nào.

Lục Kiều Vi nhắm mắt lại...

Giống như bị nghiện, chơi một lần, lần thứ hai lại không khắc chế được, hai đêm đều giống nhau, nàng nằm trên giường, cuối cùng đưa ra kết luận:

Chết tiệt, thực sự không giống nhau!

Nàng cũng là nữ nhân, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại rất giỏi việc này. Nàng nhớ rõ đã làm như thế nào, nàng thực sự cảm nhận được loại cảm giác đó.

Đây không còn là vấn đề về thân phận và giới tính nữa mà là ham muốn. Nàng cẩn thận nhớ lại, càng nhớ lại càng muốn.

Nàng như đã nếm được vị ngọt, sau khi trở về những ngày tháng cay đắng, mọi thứ trở nên vô vị, chưa kể viên kẹo còn quanh quẩn trong miệng nàng.

Lý trí nói với nàng rằng nàng chỉ có thể phát sinh quan hệ một lần, nhưng du͙© vọиɠ trong nội tâm nàng lại nói: "Đều đã làm một lần, lại làm thêm lần nữa thì thế nào? Chẳng phải chính mình không chỉ muốn, mà còn thèm thân thể của người ta sao?"

....

Khoảng thời gian sau đó, hai người rất ít liên lạc.

Cho đến một đêm, Văn Cẩn Ngôn lại gửi một tin nhắn hỏi: [Khi nào trả lại quần áo cho tôi? Tôi còn phải mặc đi họp]

Lục Kiều Vi trả lời: [Quần áo chưa khô, khi nào khô tôi sẽ gửi cho cô]

Văn Cẩn Ngôn: [Chờ em khô]

Thoạt nhìn thì không có việc gì, sau đó nhìn lại.

Lục Kiều Vi hít sâu một hơi.

Bạn biết đấy, điều đáng sợ không phải là bạn luôn nghĩ về một nữ nhân, mà là khi bạn nghĩ về một nữ nhân, bạn chỉ muốn được cô ấy vuốt ve, được cô ấy hôn.

Mỗi lần nhìn thấy tin nhắn của Văn Cẩn Ngôn, nàng đều sẽ suy nghĩ kỹ, phải trả lại quần áo càng sớm càng tốt, Lục Kiều Vi hẹn Văn Cẩn Ngôn đến lấy quần áo, cô nói được, cuộc trò chuyện kết thúc.

Không biết có phải vì không nói được nữa mà Lục Kiều Vi nằm trên giường không ngủ được hay không, nàng chơi điện thoại, trước đây nàng thấy pháp vụ đăng mấy thứ kỳ quái, nhưng bây giờ lại quạnh quẽ.

Vài phút sau, nàng lướt qua bức ảnh biển mây mà Văn Cẩn Ngôn đăng.

Mây chồng chất, sóng cuồn cuộn, như gió mạnh đẩy sóng biển. Nàng nhìn chằm chằm một lúc, ngạc nhiên trước vẻ đẹp của thiên nhiên, vô thức muốn lưu.

Sau đó nàng nhìn thấy bình luận bên dưới.

Pháp vụ: [Lưu hình ảnh, cảm ơn người điều hành]

Thư ký: [Cái này đẹp quá, tôi đã lưu rồi]

Trong lòng nàng nảy sinh một ý thức đạo đức mạnh mẽ, nếu lấy trộm bức ảnh mà không để lại bình luận thì sẽ bị sét đánh, Lục Kiều Vi cũng để lại bình luận bên dưới: [Rất đẹp, tôi cũng lưu]

Lưu xong, nàng vào trang cá nhân của Văn Cẩn Ngôn xem.

Khi thêm Văn Cẩn Ngôn nàng đã xem qua, trang cá nhân của Văn Cẩn Ngôn có chút màu sắc, nàng luôn có thể nhìn thấy những bức ảnh selfie của Văn Cẩn Ngôn. Văn Cẩn Ngôn thích đăng những bức ảnh mặc đồ thể thao, mặc áo ba lỗ thể thao, còn để lộ cơ bụng.

Lúc đó Lục Kiều Vi nghĩ, ngực lớn như vậy chạy bộ không cảm thấy rung rinh sao? Nữ nhân này vừa nhìn là biết không biết kiềm chế, sau đó liền nghĩ đến lần đầu tiên đi gặp Văn Cẩn Ngôn, không ngờ lại bị Văn Cẩn Ngôn hôn... aiz, không muốn nhắc đến nữa.

Lần này xem lại cũng không thấy gì, mọi thứ đều trống rỗng.

Chỉ có một bức ảnh biển và mây, định vị ở Luân Đôn.

Chẳng trách mấy ngày nay không có tin nhắn gì, hóa ra là đã ra nước ngoài.

Đêm đó, Lục Kiều Vi ngủ không ngon.

Nàng nằm mơ, trong giấc mơ, Văn Cẩn Ngôn đứng trên cầu thang, hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn nàng, nàng đi lên lầu, nhưng Văn Cẩn Ngôn không cho phép nàng đi, còn giễu cợt nói: "Muốn sao? Càng không cho em."

Lục Kiều Vi sửng sốt, lý trí cảm thấy không nên như vậy, nàng nên trở về, phỏng chừng là nàng thấy thẹn đã lâu, vừa đi lên liền ôm lấy Văn Cẩn Ngôn mà cắn.

Văn Cẩn Ngôn ép nàng vào lan can cầu thang, hỏi nàng: "Gái thẳng là cắn như vậy sao?"

Nàng tự tin nói: "Đúng vậy, không phải chỉ muốn cắn thôi đâu!"

Khi tỉnh dậy, toàn thân Lục Kiều Vi đổ mồ hôi nhớp nháp, nàng chua xót nghĩ, mọi chuyện như vậy cũng không được, nàng cứ mơ thấy những giấc mơ kỳ quái như thế.

May mà khoảng thời gian sau đó nàng rất bận rộn, cho nên ban đêm nàng suy nghĩ tích cực hơn, ban ngày vẫn là người khá đứng đắn.

Trong những ngày cuối tháng 9, ngày nào Lục Kiều Vi cũng rất bận rộn, đi làm, tan làm, mỗi ngày đều như vậy. Cho đến khi nhận được thông báo từ công ty nàng được thăng chức, trở thành tổng thiết kế, có văn phòng riêng, sau này ai lại muốn khi dễ nàng đều nghĩ xem chính mình có bao nhiêu phân lượng.

Lục Kiều Vi dọn đồ của mình đến văn phòng, có mấy đồng nghiệp đi theo hỗ trợ, không khỏi nịnh nọt mấy câu. Vị trí của tổng thiết kế cũng tương tự như trưởng phòng, nhưng không thuộc quyền quản lý của trưởng phòng, cao hơn trưởng phòng trong một số quy định nhất định.

Lục Kiều Vi rất hài lòng, sau giờ làm việc nàng mời mọi người đi ăn lẩu, không nghĩ tới khi đi ra thì trời lại mưa, tiếng mưa kêu tanh tách.

Lục Kiều Vi đang định lao vào trạm xe buýt thì một chiếc ô tô quen thuộc dừng lại, cơ hồ là trong nháy mắt, nàng nhận ra người trong xe, liền hỏi: "Không phải cô xuất ngoại sao?"

"Đúng là xuất ngoại, nhưng tôi cần lấy một ít quần áo, em vẫn chưa quên hẹn của chúng ta chứ?" Văn Cẩn Ngôn thuần thục mở cửa xe, "Tôi đưa em đi một đoạn đường, em có muốn lên không?"

Lục Kiều Vi thật sự đã quên hẹn.

Nàng do dự, mưa càng lúc càng lớn, nàng cúi người lên xe, nhìn Văn Cẩn Ngôn điều chỉnh định vị, xác định đến tiểu khu của mình mới thắt dây an toàn.

Nửa giờ sau, Văn Cẩn Ngôn dừng xe, mưa càng lúc càng lớn, trên mặt đất có một vũng nước, Văn Cẩn Ngôn cầm ô đưa nàng tới dưới lầu, ô hơi nhỏ, hai người trưởng thành thật sự che không hết.

Văn Cẩn Ngôn tới dưới lầu thì quần áo đều ướt đẫm.

Lục Kiều Vi lấy điện thoại ra, cảm thấy mình phải kiên trì phòng bị, liền nói: "Tôi trả cô tiền xe."

Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Văn Cẩn Ngôn dán môi xuống, Lục Kiều Vi vội vàng phản kháng, không cho cô cơ hội hôn. Nàng trợn mắt, ngăn cản động tác muốn hôn của Văn Cẩn Ngôn: "Cô làm gì vậy? Tôi còn chưa đồng ý, cô đây là chơi lưu manh"

"Lấy tiền xe."

"Cô tưởng bở à!"

"Được rồi." Văn Cẩn Ngôn thở dài, rút

lui nói: "Vậy tôi vào nhà em thay đồ được không?" Cô chỉ vào chỗ ướt trên vai, "Tôi vừa giúp em cầm ô, tôi nhớ nhà em có quần áo của tôi, thay xong tôi sẽ rời đi."

Đúng vậy, có một bộ.

Người ta cầm ô đưa nàng đến đây, quần áo đều ướt, về tình về lý hẳn là để cô vào nhà, dù sao cũng phải trả lại quần áo, Lục Kiều Vi nói: "Thay quần áo xong rồi đi đấy, không ai được phép ngủ lại nhà tôi."

Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Bạn của em cũng không thể qua đêm ở nhà em sao?"

"Cái đó khác, bạn bè của tôi thỉnh thoảng đến chỗ tôi chơi, cũng sẽ ngủ ở chỗ tôi, thì sao?" Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn cô.

"Không có gì, vậy chồng sắp cưới của em cũng chưa từng ngủ lại sao?"

Lục Kiều Vi xùy một tiếng, "Anh ta sao? Tưởng bở, mấy lần trước nửa đêm còn tới nháo, tôi đã gọi bảo vệ đuổi anh ta đi. Sau này đừng nói anh ta là chồng sắp cưới của tôi nữa, lúc trước là tôi bị mù."

Đó cũng chính là chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, không biết tại sao Lạc Nhất Ngôn lại phát điên, luôn là nửa đêm đến đây gõ cửa, làm nàng vừa phiền vừa sợ.

Văn Cẩn Ngôn cau mày nói: "Không an toàn."

Lục Kiều Vi ừ một tiếng, "Tôi định mấy ngày tới sẽ ở nhà bạn tôi, sau đó sẽ tìm phòng."

"Ở với bạn của em?"

Không biết có phải vì trời mưa mà lạnh không, Lục Kiều Vi cảm thấy lạnh lẽo, nàng quay đầu nhìn Văn Cẩn Ngôn, đột nhiên cảm thấy Văn Cẩn Ngôn có địch ý với bạn mình, nàng bất mãn nói: "Sao cô luôn hỏi mấy câu hỏi kỳ quái như vậy?"

"Chỉ là tôi cảm thấy làm bạn của em thật tốt."

"Đương nhiên rồi." Lục Kiều Vi cảm thấy tính tình của mình rất tốt, những người không thích nàng hẳn là có vấn đề, nàng vui vẻ tán đồng.

Văn Cẩn Ngôn bỗng nhiên cười một tiếng.

Lục Kiều Vi buồn bực nhìn cô: "Cô cười cái gì?"

"Cười em đáng yêu."

Thật là không chịu nổi, hồ ly tinh này nói trắng ra làm người ta không khỏi ngượng ngùng, Lục Kiều Vi ấn nút xuống tầng, mang cô đi lên.

Căn hộ một phòng ngủ mà Lục Kiều Vi thuê nhỏ hơn căn hộ của Văn Cẩn Ngôn rất nhiều, tổng diện tích cũng không lớn bằng phòng ngủ của cô.

Nàng vốn định quay lại nhắc nhở Văn Cẩn Ngôn đừng ghét bỏ nhà của mình, nhưng lại nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn đang lặng lẽ thay giày, cởi giày ở cửa, không hề có ý ghét bỏ.

Lục Kiều Vi đi lấy đồ ăn, chiêu đãi cô với tư cách là khách, Văn Cẩn Ngôn trước đây cũng từng chiêu đãi nàng, khách khí nói: "Tôi đi lấy quần áo, cô chờ ở đây đi."

"Được." Văn Cẩn Ngôn lễ phép nói: "Cảm ơn."

Lục Kiều Vi đi vào phòng ngủ lấy quần áo, khi quay lại thì thấy Văn Cẩn Ngôn đang cởϊ qυầи áo, đầu tiên là áo khoác, sau đó là áo sơ mi, quần dài và qυầи ɭóŧ, sau đó nhìn nàng.

Hai mặt nhìn nhau, Lục Kiều Vi còn quên mắng cô, vội vàng kiểm tra xem rèm cửa đã đóng chặt chưa, xác định không có ánh sáng bên ngoài lọt vào mới lập tức đi qua.

"Cô cô cô..." Lục Kiều Vi đỏ mặt, "Cô cởϊ qυầи áo làm gì!"

"Thay quần áo." Văn Cẩn Ngôn thẳng thắn nói: "Tiết kiệm thời gian, sợ lại gây phiền toái cho em."

Nói như chuyện đương nhiên vậy!

Nữ nhân này thật không biết kiềm chế.

Lục Kiều Vi xoa xoa mặt, "Có cần gấp như vậy không? Tôi cũng không nói sẽ đuổi cô đi, thay quần áo cũng không được tùy tiện cởi ở nhà tôi như vậy."

Văn Cẩn Ngôn vừa đi vừa nói: "Không phải gái thẳng không quan tâm đến chuyện này sao? Chẳng phải lần trước em còn nói là gái thẳng thường xuyên tắm chung sao? Có thể mượn phòng tắm không? Mặc thế này thật sự không thoải mái."

Đúng vậy, vốn dĩ là như vậy. Lúc đầu còn rất xấu hổ, sau khi tắm chung nhiều lần, còn sẽ so sánh kích cỡ ngực của nhau.

Khi Lục Kiều Vi còn đi học, nàng thường tắm cùng bạn bè, lúc đó không có đủ nhà tắm, thời gian đi ngủ vào ban đêm cũng hạn chế nên chỉ có thể tắm chung để tiết kiệm thời gian.

Nàng tặc lưỡi thở dài: "Người như cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, không hiểu được nỗi thống khổ của thế gian".

Văn Cẩn Ngôn cười một tiếng, nghiêm túc nhìn nàng: "Tôi thật sự chưa từng tắm chung với người khác, em là người đầu tiên, có muốn tắm chung nữa không?"

Lục Kiều Vi nhìn đường cong hoàn mỹ kia, kiên quyết lắc đầu, "Tôi không có khả năng bị cô dụ dỗ."

Nói xong, nàng nghiêm mặt nói: "Đừng nói nhảm nữa, tắm xong rồi đi đi."

Văn Cẩn Ngôn đóng cửa lại, kiêu ngạo trên người cũng thu lại.

Quần áo vứt trên sàn vương vãi khắp nơi, Lục Kiều Vi nhặt quần áo lên đặt lên giường, ngón tay nàng ngửi thấy một mùi hương, lúc mới đến nàng đã ngửi thấy. Ma xui quỷ khiến, nàng trộm nhặt quần áo lên ngửi.

Thơm quá, hoàn toàn không có mùi chua bị nước mưa thấm vào, không có cảm giác như bị gặp mưa, như là xịt nước hoa. Nàng không nhịn được, lại ngửi quần áo sạch định đưa cho Văn Cẩn Ngôn, tự hỏi chúng có giống mùi hương không.

Sau khi ngửi liên tục mấy lần, Lục Kiều Vi mới phát hiện, mình cư nhiên đang cầm quần tây của Văn Cẩn Ngôn, quá nghiện rồi, nàng nhanh chóng đặt quần áo xuống, nhưng khi xoay người lại, ánh mắt chạm tới cửa, giây tiếp theo nàng ngã ngồi xuống giường.

Lúc này Văn Cẩn Ngôn đang đứng ở cửa, mang vẻ mặt phức tạp nhìn nàng.

Môi Lục Kiều Vi run run, không nói nên lời, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại không gợn sóng mà đi tới bên cạnh nàng, hỏi: "Sao vậy?"

Lúc này khô và ướt có khác nhau sao?

Lục Kiều Vi cầm chăn, Văn Cẩn Ngôn đi tới trước mặt nàng, chống hai tay lên hai bên người nàng, Văn Cẩn Ngôn đã tắm xong, toàn thân và môi đều ẩm ướt, cô kề ở trên người Lục Kiều Vi nói: "Tiểu biếи ŧɦái."

"Tôi không phải." Nhưng lại không có lý do phản bác, Lục Kiều Vi nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ ngửi mà thôi, ai bảo quần áo của cô thơm như vậy."

Văn Cẩn Ngôn nói một đằng trả lời một nẻo: "Một ngày em thay bao nhiêu cái qυầи ɭóŧ?"

"Sao cô lại hỏi chuyện này..." Lục Kiều Vi đang muốn trốn tránh, nhưng bị Văn Cẩn Ngôn giữ lấy cằm, không cho nàng có cơ hội trốn thoát, nói: "Trong phòng tắm treo nhiều như vậy, đều là nghĩ muốn tôi đi? Còn nói em không phải tiểu biếи ŧɦái?"

"Vớ vẩn! Chẳng phải thay nhiều qυầи ɭóŧ vào ngày mưa là chuyện bình thường sao? Cô mau thay quần áo rồi ra ngoài đi!"

Giọng điệu của nàng run rẩy, nàng không còn cảm thấy tự tin nữa.

Lục Kiều Vi cũng cảm thấy mình có chút biếи ŧɦái, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại trấn áp nàng như vậy, nàng cảm thấy Văn Cẩn Ngôn còn biếи ŧɦái hơn mình, chỉ có biếи ŧɦái hơn mới có thể bắt nạt biếи ŧɦái. Tại sao Văn Cẩn Ngôn lại nói chuyện với nàng bằng miệng lưỡi chính trực như vậy.

"Tôi không phải có ý tứ khi dễ em, tôi chỉ là muốn hỏi một chút, tôi có thể làm bạn với em được không?" Văn Cẩn Ngôn đột nhiên nói: "Trước đó tôi đã hỏi em, em còn chưa trả lời."

Văn Cẩn Ngôn đã nói qua sao, sao nàng lại không nhớ?

Lục Kiều Vi muốn phản bác, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại không cho nàng có cơ hội đáp lại, trả lời: "Hôm nay tôi muốn ở lại chỗ em, bên ngoài trời đang mưa to."

"Có thể chứ?"

Giọng nói của cô ôn nhu, nhẹ nhàng mang theo dụ hoặc, Lục Kiều Vi căn bản không chịu nổi dụ hoặc, đã quá quen thuộc động tác của cô, mỗi đêm nàng đều nhớ lại, hôm qua còn nhớ đến khuôn mặt của người này.

Văn Cẩn Ngôn sờ lên môi nàng, "Chúng ta chỉ làm chuyện giữa bạn bè thôi, được không?"

Nào có bạn bè nào làm loại chuyện này? Dù nàng với bạn bè có thân thiết đến đâu, nếu thân mật quá thì cũng sẽ thẹn thùng, cho dù Khúc Thanh Trúc có đến nhà nàng, bọn họ cũng sẽ không ôm ấp như vậy.

Nhưng Văn Cẩn Ngôn thật sự hôn rất giỏi, hôn một chút đều làm hao hết sức lực, nàng muốn trốn tránh nên quay đầu đi, Văn Cẩn Ngôn hôn xuống gò má nàng.

Hết lần này đến lần khác, nói với nàng chỉ là bạn bè, làm giảm bớt mọi cảm giác tội lỗi trong lòng nàng, thậm chí còn làm nàng nghĩ, chỉ là bạn bè thôi, không có gì, bạn bè ai cũng đều như vậy.

Cứ như vậy.

Hai người ngã xuống chiếc giường nhỏ của Lục Kiều Vi, Văn Cẩn Ngôn thân mật ôm lấy nàng, hỏi: "Em đã từng ngủ như thế này với những người bạn khác chưa?"

"Không có, giường quá nhỏ, bọn tôi ngủ dưới sàn."

Lục Kiều Vi không hiểu, rõ ràng là Văn Cẩn Ngôn nói muốn làm bạn, nhưng mỗi lần nhắc đến từ "bạn" đều sẽ cắn nàng.

Đau đến làm nàng run rẩy.

Cho đến khi điện thoại của Văn Cẩn Ngôn vang lên thì nàng mới có cơ hội thở dốc.

Giây tiếp theo, nàng lập tức phản ứng lại, nói: "Sao cô vẫn chưa đổi nhạc chuông?" Đã lâu rồi nàng không nghe thấy nhạc chuông, còn tưởng Văn Cẩn Ngôn đã đổi.

"Lần trước em không gửi đoạn ghi âm cho tôi, nên tôi đổi lại." Văn Cẩn Ngôn không cúp máy, cầm điện thoại đưa lên tai nàng, để nàng tự mình cảm nhận, làm nàng càng cảm thấy xấu hổ.

Lục Kiều Vi vội vàng nói: "Không phải là tôi không ghi âm cho cô, là tôi không có thời gian nên quên mất. Cô mau đổi nhạc chuông đi, lần sau tôi sẽ ghi âm cho cô."

"Không có lần sau." Văn Cẩn Ngôn cầm điện thoại bật ghi âm, cô đặt điện thoại ở bên cạnh.

Nhẹ giọng hỏi: "Ghi âm bây giờ luôn đi, được chứ?"