Quyển 2 - Chương 9: Mỗi người một vẻ (hạ)

Dịch: Lan Chi

Mạnh Xuyên đi trên đường. Hắn thấy những người bán hàng rong đang chào mời kiếm chút sinh ý, lại thấy tốp năm, tốp ba đệ tử đạo viện đang sóng vai đi tới. Bọn họ vừa đi vừa sôi nổi bàn luận chuyện gì đó.

"A, Mạnh sư huynh kìa!"

"Chào Mạnh sư huynh!"

Các đệ tử đạo viện Kính Hồ đều cung kính chào hắn.

Mạnh Xuyên đang đi, thấy vậy cũng nở nụ cười chào đáp lại. Bỗng nhiên hắn thấy có một vị lão nhân tàn tật đang ngồi ven bờ sông với chiếc cần câu bên cạnh. Bộ dáng ông lão thong dong nhàn nhã, ngắm người qua lại; miệng cười tủm tỉm, thỉnh thoảng lại hút thuốc từ chiếc tẩu to kia.

Mạnh Xuyên là họa sĩ giỏi nên đối với mọi việc đều quan sát rất tỉ mỉ. Hắn cảm nhận được cảm giác hưởng thụ, sảng khoái của lão giả. Một loại cảm giác tràn đầy thỏa mãn. Tuy nhiên ông lão này lại là người tàn tật rất nặng, mất cả một chân và một tay.

"Tàn tật nặng thế mà sao vẫn có tinh thần hưởng thụ rất thoải mái?"

Người thê thảm nhất hắn thấy trên đường, lại là người tràn đầy cảm giác hưởng thụ?

Mạnh Xuyên liền hiếu kỳ, bước qua.

"Lão nhân gia." Mạnh Xuyên đi tới, mở miệng đầy khách khí.

"Hử?"

Vị này lão nhân tàn tật chỉ còn một tay này đang cầm cán tẩu thuốc. Thấy có người lại gần thì không khỏi vui vẻ: "Đây không phải Mạnh Xuyên công tử sao? Mạnh Xuyên công tử vậy mà nói chuyện với lão già này. Ta phải kể cho bạn già của ta nghe mới được."

Lão nhân tàn tật này có nét cười rất cuốn hút.

Mạnh Xuyên nói: "Lão nhân gia, không biết người có chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Chả lẽ có đại hỷ sự gì sao?"

"Công tử nhìn xem, các thiếu niên bận rộn tu luyện võ công, những người lớn thì bôn ba vì cuộc sống." Lão nhân tàn tật chỉ vào đường phố, "Nhìn những việc này, lão già ta cảm thấy vui vẻ đó mà."

Mạnh Xuyên hơi sững sờ.

"Năm đó ở Thấm Dương quan, Yêu tộc tập kết đại quân, được dẫn dắt bởi một đám Yêu Vương tràn vào đánh gϊếŧ." Lão nhân tàn tật nói, "Nếu để chúng tràn vào thì toàn bộ phủ Đông Ninh này, thậm chí là cả chung quanh cũng sẽ bị gϊếŧ sạch. Tất cả sẽ trở thành bình địa khô cằn, không người sống sót. Khi đó lão già ta đang đi lính, phục dịch tại Thấm Dương Quan. Trên có Thần Ma, dưới có binh sĩ. Tất cả đều liều mạng ngăn cản Yêu tộc."

"Nhóm Thần Ma đánh với nhóm Yêu Vương"

"Chúng ta cũng ngăn cản từng tên yêu quái. Xác chết khắp nơi. Từng đồng đội của ta ngã xuống. Mới hôm qua người còn nói cười, thế mà nay đã chết rồi. Tất cả đều liều mạng, chỉ muốn kéo yêu quái chết chung." Trong mắt ông lão có chút ươn ướt, cười nói: "Gϊếŧ tới đỏ cả mắt. Tới khi không còn thấy yêu quái chung quanh thì cũng phát hiện ra không còn bao nhiêu đồng đội còn sống."

"Chúng ta cố hết sức chống cự, đến khi có Thần Ma chi viện, rốt cuộc cũng giữ vững được Thấm Dương Quan." Lão nhân tàn tật cười nói, "Chúng ta giữ được tính mạng của hơn một nghìn vạn người ở phủ Đông Ninh và chung quanh. Lần khác, ở chỗ kia, trong tổng số hai vạn quân sĩ cũng chỉ có 1.633 người còn sống sót. Khi đó, năm vị Thần Ma trấn thủ Thấm Dương Quan cũng chỉ còn lại hai vị còn sống."

" Vì cái gì chúng ta đều dốc sức liều mạng, lâm vào tuyệt cảnh cũng không có ý định bỏ trốn?Chính là vì chúng ta không muốn bị tàn sát, không muốn người nhà, con cái của mình bị tàn sát. Hy vọng bọn nhỏ có thể bình yên trưởng thành, an ổn tu hành, có thể vui vẻ ca hát, uống chén rượu lớn ngồi chém gió cùng nhau (*). Hy vọng bọn chúng lớn lên, có thể mang về nàng dâu, sinh con đẻ cái..." Lão nhân tàn tật cười," Ta à, ngày nào cũng ngồi đây xem đến thích. Nhìn mọi người nơi quê hương sống trong thanh bình như vầy, thì nghĩ đến các đồng đội đã vĩnh viễn nằm lại kia. Sự hy sinh của mọi người là đáng giá!"

Chú thích:

Nguyên văn "năng cú đại oản hát tửu, năng cú xuy xuy ngưu bì"

"Ta rất may mắn khi có hai vạn huynh đệ tỷ muội, mặc dù chỉ còn 1.633 người sống sót. Ta may mắn cũng nằm trong số đó. Ta còn sống, có thể ăn thỏa thích bánh bao nhân thịt, có thể uống rượu, có thể câu cá, có thể hút thuốc.... Ha Ha... còn gì vui bằng..." Lão nhân tàn tật cười.

Mạnh Xuyên yên lặng nghe. Sự hoang mang trong lòng hắn cũng mất đi.

Thật buồn cười nếu đem cảnh khổ của các gia đình so sánh với những gì lão nhân gia vừa kể.

Ví dụ như gia đình tỷ đệ Hồng Vũ, nàng ta làm nha hoàn cho nhà giàu, vẫn có thể kiếm được bạc trắng nuôi gia đình. Nhưng phụ thân nàng lại là kẻ không ra gì, đam mê cờ bạc nên vướng phải nợ nần. Có thể trách ai đây? Nói là bị lừa bịp? Chẳng qua là hắn lợi dụng con cái thôi, ngay cả chuyện tự mình gây nợ còn không nhận thấy. Có thể trách ai được?

"Người có trăm ngàn loại."

"Có loại người tự dìm chết mình."

"Có loại người, mặc dù rừng sâu núi thẳm, lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, sáng lạn."

"Nhưng đa số người ta..." Mạnh Xuyên cũng nhìn về phía những người bán hàng rong trên phố, "Bọn hắn lúc nào cũng bôn ba vì cuộc sống."

*****************

Mạnh Xuyên về tới phủ. Hắn ăn cơm trưa xong thì vào thư phòng.

Mở họa quyển ra, Mạnh Xuyên bắt đầu vẽ.

Trong lòng hắn đang có rất nhiều điều muốn vẽ.

Hắn vung cọ xuống, trước tiên vẽ một chỗ ở phủ Đông Ninh....

*****************

Bắt đầu từ ngày hôm nay, Mạnh Xuyên ngoại trừ tu luyện bình thường ở bên ngoài, thì thời gian còn lại trong ngày hắn đều vẽ tranh.

Ngày nào cũng vẽ.

Trời đã chuyển từ hè sang thu. Bức tranh này hắn cũng đã vẽ liên tục được bốn tháng. Khi những chiếc lá vàng bắt đầu rơi xuống thì cũng là lúc hắn vẽ hoàn chỉnh bức tranh.

Đây là một bức tranh siêu to và dài đến tám mét ba.

Nửa bên trái của bức tranh là một tòa thành trì cổ xưa. Chính là phủ thành Đông Ninh.

Bắt mắt nhất trong tranh là một tòa phủ đệ hào hoa xa xỉ. Chính là tổ trạch Mạnh gia.

Trong tổ trạch Mạnh gia, có một lão phu nhân đang chống quải trượng, toàn thân đại phóng quang mang, uy thế khủng bố. Tộc trưởng đứng một bên, còn có Tam trưởng lão, Mạnh Đại Gia và rất nhiều tộc nhân. Mạnh Đại Xuyên vẽ nghiêm túc, rõ ràng mười người, còn những tộc nhân khác hắn chỉ điểm phớt bộ dáng.

Bên ngoài tổ trạch Mạnh gia có Bang chủ Hắc Lang bang, Lưu Sưởng đang cung kính khom người. Mạnh Xuyên chưa gặp Lưu Sưởng nhưng hắn có thấy tranh vẽ tên này trong hồ sơ. Mạnh Xuyên vẽ khoa trương hơn, tạo dáng Lưu Sưởng thêm cường tráng, hung tợn nhưng khi đứng trước tổ trạch Mạnh gia lại vô cùng cung kính, nịnh nọ.

Sau lưng Lưu Sưởng thì còn có người khom lưng muốn mọp xuống,chính là Chu Hạc. Gã này thậm chí còn lộ rõ vẻ tươi cười nịnh nọt hơn cả Lưu Sưởng. Mạnh Xuyên vẽ khuôn mặt tươi cười xiểm nịnh đó vô cùng cẩn thận.

Đứng đàng sau Chu Hạc chính là tỷ đệ đang vô cùng hoảng sợ, Hồng Vũ và Thiết Sinh

Sau đó là các nhóm người khác nhau trong phủ Đông Ninh.

Có các nữ nhân bị người nhà ép bán mình, đang vừa đi vừa khóc về hướng Nhàn Thạch Uyển;

Có những người đang lao động vất vả, cực nhọc. Trong bọn họ, có người chỉ còn một tay để làm việc.

Có quán rượu, tiệm trà, tiệm mì. Có rất nhiều khách nhân qua lại. Có những người bán hàng rong bên vệ đường, lại có những nhóm du côn, ma cờ bạc... Sát góc bên phải của bức tranh dĩ nhiên có cả vị lão nhân tàn tật chỉ còn một tay, một chân đang câu cá bên bờ sông, hút tẩu thuốc, đang cười ha hả nhìn người qua lại.

Mạnh Xuyên vẽ hết cả mấy trăm người đang sinh hoạt ở phủ Đông Ninh.

Chính giữa bức tranh là đạo viện.

Mạnh Xuyên vẽ bên trong đạo viện có các hài đồng, thiếu niên, thanh niên đang cố gắng tu luyện dưới sự chỉ điểm của viện trưởng Cát Ngọc đang uống rượu. Đạo viện nằm bên trái phủ Đông Ninh, bên cạnh có mặt trời đang tỏa sáng. Ý chỉ đệ tử của đạo viện là ánh mặt trời, là hy vọng của cả phủ thành Đông Ninh.

Bên phải chính là ngoài thành Đông Ninh.

Ở ngoài thành có các thanh niên mặc trang phục đạo viện. Các nhóm cha mẹ, người thân đang ở trên thành nhìn xuống tiễn đưa bọn họ ra khỏi thành Đông Ninh, đi về một nơi khác.

Bên phải bức họa là một tòa biên quan bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.

Có Thần Ma đang đánh nhau với Yêu Vương. Thần Ma là Mạnh tiên cô. Yêu Vương là một Xà Vương.

Trên biên quan thì vô số binh sĩ đang đánh nhau với yêu quái. Những binh sĩ này thì đa phần Mạnh Xuyên vẽ giản lược, hắn chỉ vẽ cẩn thận một vài khuôn mặt.

Ví dụ như trong nhóm binh sĩ, hắn vẽ rõ có phụ thân hắn, Mạnh Đại Giang; có viện trưởng Cát Ngọc; có tộc trưởng, tam trưởng lão, Vân Phù An, Lưu Sưởng, Chu Hạc... Những người này tuy không có cùng thân phận tại phủ thành Đông Ninh, nhưng tất cả đều có chung một thân phận - binh sĩ Nhân tộc đang đánh nhau với yêu quái!

"Tốt rồi." Mạnh Xuyên vẽ xong nhân vật cuối cùng. Đó là một chiến sĩ cụt tay đang cắm lợi kiếm vào đầu yêu quái. Chính là vị lão nhân tàn tật kia. Ánh mắt người chiến sĩ đang như nhìn về phía yêu quái, lại như nhìn về phía tòa phủ thành Đông Ninh bình an ở bên trái bức tranh.

Mạnh Xuyên biểu đạt rất nhiều điều trong bức tranh.

Ví dụ như Bang chủ Hắc Lang bang, Lưu Sưởng. Tên này rất sợ các Thần Ma gia tộc, nhưng lại làm cho không ít thương gia giàu có sợ hãi.

Như Chu Hạc mạnh giọng sai khiến kia, có tôi tới hàng đàn dưới trướng, nhưng hắn cũng có nhiều sợ hãi khác.

Nhưng có thể được vẽ đứng chung với bọn Mạnh Đại Giang có địa vị khá cao là bởi vì tất cả đều trải qua huyết chiến ở biên quan mười năm.

Thần Ma cao cao tại thượng chính là xương sống chống đỡ cho Nhân tộc. Nhiệm vụ của bọn họ là che chở cho cả Nhân tộc.

Trong toàn bộ bức tranh kia, có rất nhiều bình thường với muôn hình muôn vẻ khác nhau. Các nữ nhân Nhàn Thạch Uyển cũng chỉ là một nhóm trong số những người bình thường kia. Những người này mặc dù nhỏ yếu nhưng lại chiếm số lượng lớn trong bức tranh. Bọn họ được Thần Ma che chở. Có thể bọn họ lại là căn cơ của Nhân tộc. Trong số rất nhiều người bình thường vẫn có thai nghén được Thần Ma. Như vậy, Nhân tộc mới không tuyệt chủng.

Một bức tranh, vẽ nên tam giáo cửu lưu, muôn hình muôn vẻ.

Vẽ ra nét tang thương của Nhân tộc, nhưng cũng triển lộ nguyên nhân Nhân tộc thực sự có thể sinh tồn đến nay.

Mạnh Xuyên viết xuống bên góc phải bên trên bức tranh ba chữ: Chúng Sinh Tướng.

Chúng sinh.

Trong tranh có rất nhiều người: Mạnh tiên cô, Mạnh Đại Giang, Tam trưởng lão, Lưu Sưởng, Chu Hạc, lão nhân tàn tật, Cát Ngọc... Những nhân vật này là bọn hắn, cũng không phải bọn hắn.

"Vẽ xong rồi." Mạnh Xuyên ngồi ở trên mặt ghế, chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng thỏa mãn.

Từ nhỏ hắn đã ưa thích vẽ tranh, là vì hắn thích quan sát thế giới này, thích dùng cọ ghi chép lại những gì hắn đã thấy. Ban đầu Tuấn Mã Đồ hắn vẽ chính là bộ dáng bên ngoài. Vẽ giống như đúc. Dần dần về sau hắn vẽ chính là Thần Vận, ngựa trong tranh trông sống động như thật. Người không hiểu về tranh, khi nhìn thấy cũng phải rung động, nguyện ý bỏ ra giá cao muốn mua tranh. Khi đó kỹ nghệ vẽ tranh của hắn đã đứng hàng đầu ở phủ Đông Ninh rồi.

Đến hôm nay, trình độ vẽ tranh của hắn đã lên đến một tầng khác. Hắn vẽ Tâm của chính mình.

Hắn đem suy nghĩ, ưu tư trầm mặc trong lòng vẽ thành tranh. Nhìn bức tranh, trong nháy mắt hắn cảm thấy mình có thành tựu lớn nên trong lòng vô cùng thỏa mãn.

"Chúng sinh." Mạnh Xuyên nhắm mắt lại, mặt mỉm cười.

Hắn không biết tại sao cảm giác vô cùng thỏa mãn trong tâm linh làm ý nghĩ của hắn có từng đợt mơ hồ.

Tại mi tâm của hắn. Trong thức hải.

Một đạo hồn phách hình người mơ hồ dần dần ngưng tụ. Trong quá trình vẽ bức tranh mỗi người một vẻ kia suốt bốn tháng qua, hồn phách hình người đã dần tỏa sáng, hình thành linh tính. Hắn càng vẽ thì hồn phách hình người này càng trở nên rõ rệt, đến khi hắn hoàn thành bức tranh, có cảm giác đại viên mãn thì hồn phách hình người này cũng đã tích lũy đến cực hạn, triệt để ngưng thực, hiện ra bộ dáng chân thật.

Lúc này, trong đầu Mạnh Xuyên đang tràn ngập từng đợt ý nghĩ mơ hồ.

Hắn dùng chân khí nội thị thì ý thức dường như thấy ở mi tâm có một mảnh không gian hư vô mênh mông. Trong không gian đó có một đạo thân ảnh đang đứng, hình dạng giống hắn như đúc.