Ngay từ đầu Bắc Cố cũng không chú ý tới điểm này, bởi vì Diệp Văn Phong đóng vai bác sĩ thực tập tại bệnh viện của Phó Thành, cũng là người nhà của nạn nhân trong một vụ án mạng. Thường thì vai diễn đa số sẽ xoay quanh Phó Thành, cho nên ngay từ đầu hắn ta bị đạo diễn Quý rống mà đáng thương hề hề đến tìm Thời Nam thỉnh giáo thì mọi người đều không thấy có vấn đề gì quá lớn, nhiều lắm chỉ thấy đứa nhỏ này đầu óc có chút thẳng. Trong số các diễn viên, chọn người có tư lịch dày nhất hỏi cũng không sợ người ta không để ý tới mình.
Mọi người đều biết trong đoàn có hai người thực tập, một là Lý Mộc Mộc đóng vai cảnh sát Triệu Mộng Viên mới nhậm chức, một chính là Diệp Văn Phong này. Người cuồng mèo Lý Mộc Mộc là tiểu sư muội cùng hệ ngành của Bắc Cố, gần đây lại phát hiện ra Bắc Cố nuôi mèo, mỗi ngày đều quấn lấy Bắc Cố đòi gửi video của Tiểu điện hạ, thuận tiện hỏi về "Bí quyết dọn phân" cho mèo".
"Trong sách cũng chỉ nói chung chung, muốn biết việc này thì phải tự mình làm, em cũng đừng hỏi, nhanh ôm một con về nhà, chăm sóc nhiều thì sẽ biết thôi". Bắc Cố bắt chéo chân ngồi ở chỗ tổ đạo cụ, chơi Plants vs Zombies 2 trên iPad, hai người chụm đầu vào nhau tính xem có dùng vàng mua cây hướng dương hai đầu để nâng cấp hoa hướng dương cho ra mặt trời nhanh hơn một chút không.
Lý Mộc Mộc trừng đôi mắt tròn xoe, nhe răng nhếch miệng hoàn toàn không còn bộ dáng người đẹp dịu dàng nướng bánh quy nhỏ trên Weibo: "Mẹ em không cho em nuôi! Nói em sau khi tốt nghiệp mỗi ngày đều chạy đoàn phim, cuối cùng vẫn là bà chăm. Bà ấy thích chó chứ không thích mèo, nói mèo quá độc lập không dính người...."
"Này này, nhưng mà mẹ của em nói có lý đó, nếu không thì tại sao chó lại liếʍ mà mèo lại không liếʍ người chứ?". Chị Hồng hiện tại không cần bổ trang cho người ta, đang tới cùng xem náo nhiệt, ý vị sâu xa nói một câu, mắt không nhịn được nhìn về phía Thời Nam.
"Này, đứa nhỏ kia cũng có chút quá tích cực....". Diễn viên gạo cội đóng vai lão cục trưởng đẩy đẩy mắt kính, nhìn thoáng qua lại không trách cứ gì nhiều mà thu hồi ánh mắt.
Bắc Cố vừa mới tăng cấp hoa hướng dương hai đầu đến cấp ba, vừa nhấc đầu liền vừa lúc thấy Diệp Văn Phong ngồi xổm bên cạnh ghế dựa của Thời Nam giơ kịch bản trong tay lên, trong tay Thời Nam là cơm trưa mới ăn một nửa, thoạt nhìn có chút ngại ngùng, Bắc Cố nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.
Đạo diễn Quý hai ngày trước vừa mới nói vài câu học hỏi Thời đại thần một chút, hắn ta cứ như vậy... Cũng không biết thật sự là EQ thấp hay là mặt dày....". Một nữ diễn viên đóng vai bác sĩ cầm bình giữ ấm hừ nhẹ một câu.
"Thầy Thời bận rộn như vậy, thế cũng không tốt....." Lý Mộc Mộc trừng mắt hỏi Bắc Cố.
Bắc Cố không trả lời, lại dời đề tài đi, tùy tiện nhắc tới tiệm bánh kem vừa mới khai trương ở Kim Thành, một đám người lại hứng thú bừng bừng mà bắt đầu màn thảo luận mới. Bắc Cố đồng ý cuối tuần chờ người đại diện tới mua cho mọi người nếm thử, không khí lại thân thiết lên.
Tuy rằng đề tài bị dời đi, tâm tư Bắc Cố kỳ thật lại còn ở trên người nam thần.
Loại tiết mục này Bắc Cố liếc mắt ngó một cái liền rõ ràng, loanh quanh lòng vòng chính cậu tuy rằng khinh thường làm nhưng cũng rõ rành rành. Có vài người mới ỷ vào những người danh tiếng công chúng lớn, tính tình tốt hoặc là chú ý hình tượng không tiện trực tiếp từ chối, lại sợ bị tiếng xấu tính tình ngôi sao, liền quyết tâm trèo lên người bọn họ, không thể đạt hảo cảm thì cọ chút nhiệt độ cũng được. Lúc ấy A Văn đưa cậu tới cũng nhắc nhở cậu cần tìm cơ hội nói chuyện với Thời Nam kỳ thật cũng là ý tứ này. Thời Nam tuy rằng mang hình tượng là đóa hoa cao lãnh, nhưng thật có người quấn lấy anh như vậy, nếu không phải là người thực sự phiền phức thì anh cũng không tiện từ chối.
Đoàn phim |Tội lỗi cuối cùng| hơn phân nửa đầu tư đều do Thời Nam ra, lại tự đóng, có thể bớt một chuyện thì bớt, bây giờ có quá nhiều mấy lời dạy dỗ, chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ xíu cũng có thể dẫn tới lật xe. Tung tin mặt trái chỉ tính là chuyện nhỏ, làm chậm trễ tiến độ, ảnh hưởng đến cốt truyện mới nghiêm trọng. Đó là chuyện bị người khác nhìn xem chê cười. Đương sự luôn có biện pháp để giải quyết, cách cuối cùng là người đại diện ra mặt giải quyết, cũng không thể làm gì khác.
Chỉ là lúc giữa trưa Thời Nam đi theo đạo diễn Quý quay bù mấy cảnh, bỏ lỡ giờ cơm trưa, anh trước đó trên xe bảo mẫu đã nói với Tiểu Mạc không cần đi mua cơm trưa riêng, ăn giống mọi người là được, cho nên hiện tại trong tay anh đang cầm chính là loại cơm hộp của đoàn phim mà Bắc Cố đã ăn một tuần nay, mặc dù được trợ lý giữ ấm cũng có chút nguội lạnh.... Hiện tại tên Diệp Văn Phong kia vẫn luôn hỏi chuyện, Thời Nam dứt khoát để hộp cơm qua một bên, lau lau tay nhận lấy kịch bản. Tiểu Mạc ở một bên thoạt nhìn không vui vẻ gì, nghĩ cũng biết vì sao, nghệ sĩ nhà mình vốn đã ăn cơm trễ, còn có một tên tuyến 18 không có ánh mắt mà liên tiếp làm phiền....
Dạ dày Bắc Cố vẫn luôn không tốt, cậu không có thói quen ăn bữa sáng, cơm trưa trong đoàn phim cũng không có quy luật, hương vị cơm hộp lại giống nhau, nguội rồi chỉ có thể càng thêm khó nuốt. Hai ngày trước lúc trở về buổi tối dạ dày lại đột nhiên bắt đầu đau, cũng không dám nói với A Văn, chỉ nhanh chóng uống thuốc, nên bây giờ cậu lại rất chú ý đến thời gian cơm trưa, tranh thủ nhanh chóng đem cơm nóng cho vào dạ dày. Bây giờ nhìn thấy Thời Nam bị quấy rầy lúc ăn cơm, đối với Tiểu Mạc đang tức giận vô cùng đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
____ Cái chuyện này trong ngày thường thì thôi, nhưng mà cái tên bạn học Diệp này mỗi ngày đều quấn lấy thầy Thời, bây giờ chậm trễ người ta ăn cơm cũng không thích hợp đúng không?
Bắc Cố lại tùy tiện trò chuyện với mọi người vài câu, thuận miệng nói "đói bụng", tạm biệt mọi người cười cười trở về phòng hóa trang tìm hành lý của mình.
Vừa vặn hôm nay cậu sợ đau dạ dày nên có mang theo bột ngũ cốc và trà sữa uống liền. Bắc Cố dứt khoát làm một ly ngũ cốc, pha cho mình một ly trà sữa, lại cầm một hộp chocolate đen còn chưa tháo niêm phong đi trở về phim trường.
Cậu vào phim trường liền ném hộp chocolate cho mấy đồng bọn ở đó, bưng trà sữa và ngũ cốc đi về phía Thời Nam. Trong lòng tự an ủi chính mình: Ngày thường là sợ quấy rầy Thời đại thần, hiện tại mình là làm anh hùng cứu "mỹ nhân", Thời đại thần da mặt mỏng, ngày thường không chừng còn chưa từng tiếp xúc với người mặt dày như vậy, vậy thì để mình ra mặt vậy!
Tiểu Mạc trước chào hỏi Bắc Cố: "Bắc ca!". Sau đó không dấu về nghiêng người nhìn nhìn về phía Diệp Văn Phong, mắt nhẹ nhàng trợn trắng. Bắc Cố cười để lộ lúm đồng tiền, đưa cho cô một thanh chocolate, chớp chớp mắt. Tiểu Mạc nhìn thấy biểu tình của Thời Nam thoáng thả lỏng, lập tức bày bộ dáng người một nhà cười tủm tỉm nhận lấy.
Diệp Văn Phong không thấy được biểu tình của Tiểu Mạc, nhìn thấy Bắc Cố trực tiếp tới đây còn có chút không kịp phản ứng, sau một lúc lâu mới ấp úng gọi một câu: "thầy Bắc". Bắc Cố hiếm khi không hòa nhã đáp lại, chỉ "ừ" một tiếng, ánh mắt chuyển về phía Thời Nam.
Bắc Cố hiện tại cảm thấy mình giống như một kỵ sĩ vượt mọi chông gai cuối cùng đến trước mặt "công chúa", đem bảo kiếm trong tay (ngũ cốc) đưa cho người phía trước.
"Anh có muốn uống một chút ngũ cốc cho ấm dạ dày không, thường ngày tôi rất thích cái này. Hay là anh uống một ly...."
Thời Nam chớp chớp mi, hạ mắt nhìn cái ly ngũ cốc có viết hai chữ X thiệt to, nhất thời không kịp phản ứng, "Đây....?"
"Lúc này cơm hộp đã nguội rồi đi".
Thời Nam nhận lấy ly giấy Bắc Cố đưa qua, tươi cười rạng rỡ, ánh mắt sáng quắc vô cùng đẹp trai, anh chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh, tùy tay đem quần áo và kịch bản phía trên đưa cho Tiểu Mạc phía sau, nói: "Cảm ơn, ngồi bên cạnh tôi này, đừng đứng".
Phản ứng của Thời Nam làm Diệp Văn Phong ngồi xổm một bên cứng đờ cả người, hắn ta mấy ngày nay đi theo sau Thời Nam mà "Thầy Thời dài, thầy Thời ngắn", hôm nay lại ngồi xổm chỗ này hơn mười phút cũng không nghe được Thời Nam nói một câu "ngồi xuống". Hơn nữa, câu "Cơm hộp nguội" kia của Bắc Cố như thế nào lại nghe chói tai như vậy.
Bắc Cố không từ chối, tay ôm ly trà sữa của mình, vô cùng đẹp trai ngồi xuống, chân dài cong lên, lại nghiêng nửa người về phía Thời Nam, nhìn Thời Nam đang tò mò nhìn chằm chằm cái ly giấy trong tay, nói thêm một câu:
"Không ngọt lắm đâu, anh hẳn là còn có thể uống. Hiện giờ hẳn là không còn quá nóng...."
Khóe miệng Thời Nam hơi câu lên, đặt miệng vào ống hút, uống một ngụm. Quay đầu liền thấy đôi mắt sáng long lanh của Bắc Cố, bất giác buồn cười, phụ họa gật gật đầu.
"Được không! Lần trước tôi bị đau dạ dày, uống ly này thì bớt, nên có bảo A Văn mang đến cho tôi một thùng". Bắc Cố bây giờ giống như là nhân viên bán hàng đang đẩy mạnh tiêu thụ mặt hàng bột ngũ cốc.
Thời Nam vốn đang chuyên tâm nếm vị ngọt nhè nhẹ của bột ngũ cốc, không biết nghe được điều gì, hơi hơi nhíu mày: ".... Đau dạ dày?"
"A... À! Này không có việc gì, bệnh cũ mà thôi, nhưng mà dạ dày vẫn luôn có chút không khỏe, không ăn cơm đúng giờ sẽ bị đau.... Anh biết mà, cũng không phải vấn đề gì lớn". Bắc Cố đang muốn gãi gãi đầu, lại đột nhiên nhớ tới chiều còn cảnh quay, sợ làm hư kiểu tóc, nên bỏ tay xuống.
Thời Nam áp ly ngũ cốc trong tay, nhíu mày dặn dò: "Nếu như cậu ăn uống không điều độ kéo dài thì dạ dày sẽ càng ngày càng yếu ớt, cậu nhất định phải chú ý. Bữa sáng nhất định phải ăn, đồ cay thì... Tôi có bạn là bác sĩ, nếu như cậu cần...". Mỗi câu Thời đại thần mỗi câu đều nói rất từ tốn, giống như đang châm chước lựa lời, làm cho người khác có loại cảm giác thập phần trân trọng.
Bắc Cố ngây ngốc ngồi một bên nghe, đôi mắt nhìn về phía ly giấy, thỉnh thoảng lại dặn dò một câu: "Uống đi để nguội".
Diệp Văn Phong ngồi xổm một bên hoàn toàn bị quên mất cũng hết chỗ nói, hắn hiện giờ vừa không biết tiếp tục mở miệng như thế nào, cũng không biết lấy thể diện thế nào mà rời đi.
Chuyện này đều do Bắc Cố mà ra! Vốn kế hoạch của hắn chính là ôm đùi Thời Nam, mấy ngày gần đây đi theo phía sau Thời Nam hạ mặt giống như tùy tùng, đợi đến lúc đoàn phim bắt đầu tuyên truyền, có cơ hội thăm ban, người đại diện của hắn đã nói sẽ sắp xếp một bản thảo truyền thông, đem mối quan hệ của mình và Thời Nam hướng về phía "thầy trò" sâu sắc một chút. Nếu thuận lợi, cho dù làm không tốt thì cũng có thể cọ một chút nhiệt độ, ví dụ như đại thần khẳng khái hào phóng, dốc túi truyền thụ, cầm tay chỉ việc cho học sinh cậu đóng phim, đến lúc đó cũng là một mánh lới. Huống chi bản thảo này là tự khen mình, mấy minh tinh lớn đều sẽ không quá để ý, chỉ cần đừng làm quá đáng đến mức khó coi như "Thời Nam thứ hai", hay là "Thới Nam" gì gì đó là được. Năm trước công ty bọn họ dựa vào thủ đoạn lăng xê này mà phủng ra một minh tinh có lưu lượng, Diệp Văn Phong và người đại diện của hắn ta đều cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt vời.
Huống chi... nói thật thì trước khi đến đoàn phim |Tội lỗi cuối cùng|, hắn và người đại diện đều không cảm thấy bộ phim mạng này có gì có thể nổi tiếng. Đầu năm nay, phim mạng Hoa quốc đa số đều chìm dưới đáy nồi, bộ phim này điểm nổi bật duy nhất chính là Thời Nam, hắn là một nam bốn nam năm, căn bản không được chú ý đến, đến lúc tuyên truyền cũng không có khả năng đến lượt hắn ra mặt, cho nên cần phải tự mình nỗ lực mà thôi.
Vất vả lắm bây giờ toàn bộ đoàn phim đều biết hắn ta là người đi theo Thời Nam (Thời Nam chớp mắt: nà ní?), lại nhảy ra một Bắc Cố gây rối!
Lại nói cái tên Bắc Cố này, cũng không biết có vận cứt chó gì, hoặc là người đại diện của cậu ta vận dụng quan hệ gì, một người sau khi tốt nghiệp ra mắt bốn năm vẫn chỉ đóng vai nam ba lại có thể đóng cặp với Thời Nam!
Muốn nói không có màn đen hắn một trăm phần trăm không tin! Ngay từ đầu hắn xem thái độ Bắc Cố cũng không có gì nên không để ý nhiều. Bây giờ mới phát hiện, quạ đen thiên hạ đều đen như nhau, Bắc Cố hắn rõ ràng là được tiện nghi còn chèn ép người trẻ khác! Chuyên môn ngay lúc hắn và Thời Nam nói chuyện đưa ngũ cốc là có ý tứ gì? Chuyện nịnh bợ này còn có thể lựa lúc dễ nhìn một chút có được không? Hắn mỗi ngày đi theo phía sau Thời Nam chịu đựng một tiểu trợ lý âm dương quái khí đã đủ ghê tởm, hiện giờ còn muốn phòng bị một người khác ăn trong nồi nhìn trong bát, quả thực là sốt ruột!
Diệp Văn Phong đem người mắng một hồi trong lòng lên tới trời, kéo kéo khóe miệng, đứng lên, hoạt động cái chân đã tê rần một chút, thật ngại ngùng cúi đầu: "Rất xin lỗi, thầy Thời. Anh xem, tôi kích động làm chậm trễ anh ăn cơm, lần sau tôi mời anh ăn cơm xin lỗi, anh nếu không có thời gian thì tôi đặt cơm đưa tới đây cũng được, đến lúc đó thầy Bắc cũng cùng.... Tôi thật sự quá không hiểu chuyện... Tôi đúng là có nghĩ đóng phim xong...."
"..... không có việc gì".
"Quyết định vậy đi, anh ngàn vạn đừng khách khí...."
Bắc Cố ở một bên muốn cười, cái tên Diệp Văn Phong này cũng coi như người nổi tiếng, thuận thế leo lên, thế nhưng mà lại có tu vi lớn lối như vậy, bội phục bội phục.
"Không cần phải khách khí, tôi không ăn cơm đặt ngoài.... Chỉ là thói quen cá nhân, rất xin lỗi". Thời Nam rốt cuộc cũng hoàn hồn, trong tay rất rõ ràng giơ lên ly ngũ cốc Bắc Cố đưa, uống hơn phân nửa còn cắn xẹp ống hút, thản nhiên trả lời.
# Hết chương 16