Chương 4: Tuyên chiến

Trong hôn lễ của người khác, đồng hồ cho người ta, đây không phải là nguyền rủa người ta chết sao?

Dưới đài, thủ hạ của Khâu Thiên Giang giận tím mặt. Dám gây sự ở hôn lễ của đại tiểu thư?!

Hai tên thủ hạ Khâu Thiên Giang, tay cầm đoản đao, bước nhanh tới gần lối vào.

Tuy nhiên, vài giây sau đó. Chang chang!

Bọn họ giống như chó chết, bị người từ lối vào đạp bay ra ngoài!

Xương ngực hai người gãy hết, nặng nề nện trên mặt đất, ngất đi.

Tê.......

Mọi người lại hít vào một hơi khí lạnh. Ai ở ngoài cửa vậy?

Lá gan cũng quá lớn.

Ngay lúc này.

Xoẹtl

Một vật hình vuông màu đỏ tương đối lớn, bỗng nhiên từ lối vào, lần nữa bay về phía lễ đài!

Rầm! Vật màu đỏ rơi xuống đất.

Giờ phút này, cha con Khâu Thiên Giang, trợn tròn hai mắt, phẫn nộ nói không ra lời.

Khối lập phương lớn này, là một cái quan tài sơn đỏ!

Chúa ơi!

Hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Ai cũng nhìn ra, con mẹ nó đây là tới gây chuyện!

“Các hạ cố ý gây sự ở đây, có biết kết cục như thế nào. không?" Khâu Thiên Giang nhìn về phía cửa, trong giọng nói tràn đầy tức giận.

Trong khách sạn, tĩnh lặng không tiếng động, không ai dám lên tiếng.

Trên lễ đài bày cỗ quan tài đỏ kia, yên tĩnh quỷ dị, toàn bộ hiện trường hôn lễ, tràn ngập căng thẳng.

Rốt cục, hai người ở cửa cũng động đậy.

Long hành hổ bộ, sát khí mênh mông!

"Hôm nay là ngày thành hôn của đại tiểu thư, há cho con kiến hôi tới gây sự!" một đại hán to con mập mạp, đạp chân

bước về phía trước.

Người đàn ông to con này, tên là Mã Siêu, là một trong những tâm phúc của Khâu Thiên Giang.

Hắn chỉ vào Tô Trường Phong: "Chó ở đâu ra, muốn chết!" Mặc Ảnh lạnh lùng nhìn hắn: "Cút.”

Mã Siêu giận dữ, vung quyền liền đánh!

Nhưng mà, giây tiếp theo!

Mặc Ảnh đột nhiên nâng chân phải lên, giãm hắn dưới chân!

Chỉ nghe một tiếng. Răng rắc!

Một trận tiếng xương nứt gấy, đột nhiên vang lên.

Một cước của Mặc Ảnh. đạp vào ngực Mã Siêu, đè nổ lục phủ ngũ tạng của hẳn!

"Tôi gϊếŧ hắn, thì sao nào?" Bùm! Toàn trường khϊếp sợ.

Tất cả mọi người không nghĩ tới, Mặc Ảnh vừa ra tay đã giế t chết một người.

“To gan!" Chú rể Bạch Tư Triết chỉ vào Mặc Ảnh, lớn tiếng quát lớn.

“Dám gây sự trong hôn lễ của tôi và Mỹ Linh, cha vợ sẽ không tha cho các ngươi!”

Tô Trường Phong nhíu mày, "Bảo hẳn câm miệng.” “Đã hiểu!"

Mặc Ảnh ở phía sau, một bước nhảy ra, bắt lấy cổ áo. Bạch Tư Triết.

Bốp bốp bốp!

Ba bạt tai, tát hắn rớt bốn cái răng, miệng sưng lên. Sau đó.

Bùm!

Sau khi tát xong, Mặc Ảnh thuận tay ném Bạch Tư Triết xuống dưới đài, va vào hai cái bàn bên dưới.....

Mọi người khϊếp sợ, không dám lên tiếng.

“Hai con chó điên này ở đâu ra?" Cô dâu Khâu Mỹ Linh đỏ

mắt, nhìn xuống dưới đài hét lên.

"Các người còn chờ gì nữa!”

“Gϊếŧ bọn chúng cho tôi!” Vù vù vùi! Ba người cao to vạm vỡ đột nhiên tiến lên.

Ba người này, là thủ hạ của Khâu Thiên Hải, cảnh giới đã đạt tới nửa bước tông sư!

Vốn dĩ, bốn người bọn họ cùng nhau trấn thủ hôn lễ hôm nay, nhưng lão Ngũ đã bị Tô Trường Phong giế t chết, cho nên

hiện tại chỉ còn lại có ba người.

Thân pháp bọn họ cực nhanh, khoảng cách mấy chục thước, trong nháy mắt đã gϊếŧ tới trước mặt hai người bọn họ.

Nhưng mà, Mặc Ảnh chỉ hơi cúi người, liền tránh thoát đòn đánh lén của ba người đó.

“Hả? Là nửa bước tông sư?”

Mặc Ảnh nhìn về phía ba người xông tới, thản nhiên nói.

Mắt của ba người đó tinh quang bản ra bốn phía.

"Nếu có thể nhìn ra cảnh giới của chúng tôi, còn không quỳ xuống cầu xin tha thứ!" Dẫn đầu là một người cố ý để lộ ra khí tức uy áp.

Mặc Ảnh lại cười khinh miệt.

“Nửa bước tông sư mà thôi, đắc ý cái rắm.”

“Lão Tam, lão Thất, lão Thập, nơi này còn có khách, nhanh chóng giải quyết cho xong." Khâu Thiên Giang lạnh lùng ra lệnh.

"Đồ vô tri, cho ngươi biết thế nào là uy lực của nữa bước tông sư!" Nếu Bắc Thiên Vương đều lên tiếng, ba người bọn

họ đương nhiên sẽ không khách khí nữa.

Chỉ thấy, tay phải bọn họ thành quyền, mang theo lực lượng kinh người, đột nhiên đánh về phía trước.

Mặc Ảnh cười lạnh: "Tới hay lắm!”

Giây tiếp theo.

Cô đối mặt với ba người, nhẹ nhàng đánh ra một quyền chống đỡ.

Bùm! Bùm! Bùm! Ba đạo sấm rền, trống rỗng vang lên!

Chỉ thấy oanh một tiếng, ba cánh tay phải của ba người đàn ông vừa rồi nổ tung, toàn bộ ngã bay xuống nền đất.

Nửa bước tông sư?

"Quên nói cho các ngươi biết, tôi gϊếŧ tông sư như gϊếŧ chó! Huống chỉ, các ngươi chỉ là nửa bước tông sư" Mặc Ảnh thản nhiên nói.

Toàn trường kinh hãi!

Trên đài, Bắc Thiên Vương - Khâu Thiên Giang, quá sợ hãi mà hai chân run cầm cập.

Ba người nữa bước tông sư liên thủ, vậy mà không đỡ nổi một chiêu của đối phương?

Bọn họ đều là cường giả đỉnh cấp Hàng Thành a! Cho dù Khâu Thiên Giang đã từng chứng kiến những cảnh khủng khϊếp, nhưng giờ phút này đầu ông ta cũng không khỏi

đầy mồ hôi lạnh, đáy lòng chấn động.

"Tại sao các người lại gây rối trong hôn lễ của con gái tôi?"

"Hai vị thoạt nhìn rất lạ mặt, dường như tôi và hai vị, cũng không có ân oán gì?"

Tô Trường Phong lắng lặng nhìn hắn. “Ông nghĩ lại đi” Đầu Khâu Thiên Giang sắp nổ tung.

Cái con mẹ nó, sao lại để cho mình nghĩ?

Hắn tung hoành thế giới ngầm Hàng Thành mấy chục năm, kiến công lập nghiệp, trở thành thế giới ngầm Bắc Thiên Vương, kẻ thù cũng không ít.

Tuy rằng đại bộ phận kẻ thù đều bị hẳn diệt cỏ tận gốc, nhưng khó tránh khỏi có cá lọt lưới.

Ai biết tên trước mặt này là hậu duệ của kẻ thù nào?

“Có thể nhắc một chút không?" Khâu Thiên Giang không hổ là lão hồ ly, lúc này còn có thể ổn định tinh thần hỏi ngược. lại.

Tô Trường Phong nhìn ông ta, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Mọi người chẳng lẽ không tò mò, lễ vật mà tôi mang đến sao?"

Đáy lòng Khâu Thiên Giang dâng lên một dự cảm xấu: "Ở đâu?”

Tô Trường Phong đi tới bên cạnh quan tài đỏ, vỗ võ trên nắp: "Mọi người nghe đi, âm thanh bên trong, có phải có chút

quen thuộc hay không?”

Sau khi Tô Trường Phong võ vỗ quan tài đỏ, đồ vật bên trong tựa hồ bị đánh thức, sau đó, truyền đến một tiếng kêu ô ô.

Khâu Mỹ Linh ở bên cạnh, đột nhiên sắc mặt đại biến. “Hình như con nghe được giọng nói của chú Hail” “Mau, mau mở quan tài! Chú hai ở bên trong!” Rất nhanh, có người mở nắp ra. Xi Mọi người Khâu gia trên đài đều chấn động.

Chỉ thấy, Khâu nhị gia Khâu Thiên Hải, đang nằm trong quan tài, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt thống khổ...

Mà càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là, trên cổ Khâu Thiên Hải, lại buộc một sợi xích chó!

Khâu Thiên Hải liền từ trong quan tài chui ra, run sợ đến mức như bùn nhão rơi xuống đất!

Khâu Thiên Giang lập tức hiểu ra.

Tô Trường Phong trước mắt này, khẳng định có liên quan đến người phụ nữ tên Tống Thanh Ca bị Khâu Thiên Hải giam cầm.

Chuyện giam cầm Tống Thanh Ca, Khâu Thiên Hải đã nói với ông ta. Nhưng lúc đó ông ta cũng không coi trọng lắm......

Trên mặt đất, xương cốt toàn thân Khâu Thiên Hải đều nát bét, tê liệt như động vật thân mềm, bò cũng không bò dậy. nổi.

Hẳn cần răng, đỏ mắt: "Mày thật có bản lĩnh, dám dẫn tao tới tham gia hôn lễ của cháu gái tao.”

“Mày đang tuyên chiến với đại ca tao, tuyên chuyến với Bắc Thiên Vương!”

“Đại ca tao tung hoành giang hồ mấy chục năm, gϊếŧ địch vô số.

“Giế t chết hai người các ngươi, đại ca tao cũng chỉ gϊếŧ thêm hai con chó mà thôi!”

Nói xong, hắn nhìn về phía Khâu Thiên Giang, tê tâm liệt phế quát: "Đại ca, bọn họ đánh gãy tất cả xương cốt em, còn nói gϊếŧ người như gϊếŧ chó. Thay em gϊếŧ bọn họ! Gϊếŧ bọn họ đi"