Tô Trường Phong ngồi đối diện cô, cười cười: "Có anh ở đây, em sợ cái gì? Không phải bên Bắc Thiên Vương đã giải quyết xong rồi sao, bên Tần Nham lại càng không cần lo lắng.”
“Về phần Triệu gia, ha ha, chúng ta có rất nhiều thời gian tính sổ với bọn họ!”
“Em yên tâm đi, tất cả mọi chuyện, anh sẽ gánh vác.”
Tống Thanh Ca lườm anh một cái: "Anh làm sao chịu nổi? Lần trước là anh may mắn, gặp được chiến hữu trước kia. Bọn họ không thể lần nào cũng giúp anh.”
“Hiện tại, ngay cả công việc em cũng không có, người một nhà chúng ta muốn ăn muốn uống, phải dựa vào quán mì nhỏ em mở, căn bản là không đủ.”
Tô Trường Phong cười cười, không tiếp tục giải thích.
Rất nhiều chuyện, sau này cô sẽ từ từ hiểu ra.
“Thanh Ca, em đừng nghĩ nhiều như vậy. Đêm qua em ngủ chưa ngon, nghỉ ngơi trước đi. Anh đi mua thức ăn nấu cơm cho hai mẹ con.”
Nói xong, hắn liền rời khỏi nhà cũ, đi chợ...
Đầu ngõ Đồng Lý.
Một đôi vợ chồng trung niên, đang đi vào ngõ nhỏ.
Hai người quần áo mộc mạc, mỗi người lưng đeo một cái túi vải lớn, bên trong chứa quần áo cũ, chăn cũ gì đó, rất giống mấy người công nhân đi làm về.
“Thanh Ca thật sự là muốn bức chết chúng ta!" Người phụ nữ trung niên cau mày, một mặt tức giận vừa đi vừa nói.
“Người đàn ông trung niên buồn bực, sắc mặt tối tăm. Việc này không thể trách Thanh Ca, sai ở Tô Trường Phong, là hắn động thủ với Tần tổng.”
"Hắn chạy trốn sáu năm, vậy mà còn có mặt mũi trở về!"
Người đàn bà Trung Quốc niên nói: "Ông nói hai người bọn họ gây đại họa như vậy, việc này phải kết thúc như thế nào? Thật sự là buồn muốn chết.”
“Không biết, gặp Thanh Ca trước rồi hãy nói." Người đàn ông trung niên tâm sự nặng nề, không nói nữa.
Hai người thở dài, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà đúng lúc này.
Hai tên côn đồ, ngậm điếu thuốc, chặn đường bọn họ.
“Đứng lại.”
Tóc vàng cầm đầu phun ra một hơi thuốc, chỉ vào vợ chồng trung niên nói.
Vợ chồng trung niên sửng sốt, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi, sợ hãi rụt rè nói: "...Xin hỏi, có chuyện gì sao?"
Tên tóc vàng đưa tay phải lên chỉ chỉ xuống đất, "Con hẻm này là địa bàn của ai, biết không?"
“Muốn đi qua con đường này thì phải giao tiền.”
Vợ chồng trung niên trong nháy mắt hiểu ra là bọn họ gặp cướp rồi.
Không còn cách nào khác, gặp phải cướp, bọn họ chỉ có thể cúi đầu mà thôi.
Người đàn ông trung niên từ trong túi móc ra hai trăm tệ, hai tay đưa cho tên tóc vàng: "Đại ca, chúng tôi đều là công nhân bình thường, chỉ có bấy nhiêu tiền."
Tên tóc vàng nhướng mày lên, trừng mắt liếc hắn một cái.
"Con mẹ nó?"
"Hai trăm tệ, ông cho rằng tôi xin ăn à?"
Bất đắc dĩ, người đàn ông trung niên chỉ có thể lấy ra bốn trăm tệ.
“Đại ca...... Trên người tôi thật sự không có tiền.”