Chương 20: Tử tội có thể miễn, tội sống khó thoát!

Lão phu nhân nhìn cô, lạnh lùng nói: "Tống Thanh Ca, cô dám nói chuyện với tôi như thế sao?”

Tống Thanh Ca nói: "Bà nội, con chỉ muốn hỏi bà một câu, tại sao bà lại đưa Tô Tô đến chỗ Bắc Thiên Vương!"

“Cho dù bà không thích con, không thích Tô Tô, cũng không nên máu lạnh vô tình như vậy! Dù sao nó cũng là cháu ngoại của bà mà.”

“Con đã đồng ý với Tống gia đi gặp Tần Nham, nhưng các người thì sao? Thừa dịp con không có ở đây, lén đưa Tô Tô cho Khâu Thiên Giang để lấy lòng ông ta.”

“Lương tâm mọi người cho chó ăn rồi sao?”

Lúc này, tất cả phẫn nộ Tống Thanh Ca đè nén bao lâu này đều nói ra hết.

Trong phòng trầm mặc vài giây đồng hồ, Tống Khải đứng lên, đi tới trước mặt Tống Thanh Ca, lạnh lùng nói: "Tống Thanh Ca, ngươi có bệnh à, sủa cái gì mà sủa?"

“Đúng vậy, là chúng tôi đem nghiệt chủng này đưa cho Khâu Thiên Giang. Chúng tôi có sai sao?”

"Nếu không phải Tô Trường Phong đắc tội Bắc Thiên Vương, Tống gia sao lại kinh hồn bạt vía như vậy?”

Tô Trường Phong nghe xong những lời này cũng chịu không nỗi nữa nói chen vào.

“Cho nên nói, Tống gia không sai? Đều là chúng tôi sai đúng không?”

Tống Khải hừ một tiếng: "Đương nhiên.”

Đúng lúc đó.

Tô Trường Phong bỗng nhiên nắm lấy cổ Tống Khải, đem hắn nhấc lên giữa không trung.

Cổ Tống Khải bị siết chặt, mặt rất nhanh biến thành màu đỏ tương......

“Tô Trường Phong, cậu làm gì vậy? Buông Tiểu Khải ra!" Đám người lão phu nhân kinh hãi thất sắc.

Tô Trường Phong mặt đầy rét lạnh, sát khí ngút trời: "Hôm nay, tôi tới gϊếŧ người, các người nói xem muốn chết như thế nào!"

Tay phải hắn hơi dùng lực.

Hai chân Tống Khải đạp thẳng, sắp tắt thở rồi.

“Trường Phong, đừng gϊếŧ hắn......" Tống Thanh Ca ở một bên vội vàng nói.

Tô Trường Phong lúc này mới buông tay ra, Tống Khải bùm một tiếng, ngã xuống đất.

Hắn há to miệng hô hấp không khí, vừa rồi liền thiếu chút nữa là đi gặp tổ tông nhà họ Tống hàn huyên rồi.

Tử tội có thể miễn, tội sống khó thoát!

Hôm nay, để hắn thay Tống gia tạ tội!

Răng rắc!

Tô Trường Phong một cước đạp lên đùi phải của hắn, xương đùi phải, trong nháy mắt gãy nát bấy!

Không đợi Tống Khải kêu lên thành tiếng, Tô Trường Phong lại một cước!

Răng rắc!

Chân trái của Tống Khải cũng bị hắn đạp nát vụn.