Chương 16: Năm đại chỉ huy sứ

“Đại ca, sự tình bọn em đều biết rồi." Tiêu Vũ Long trầm giọng nói. Em mang theo một ngàn Xích Long quân, không tính là nhiều, nhưng gi3t chết đám chó má này không phải việc khó.

Đại ca, em mang theo hai ngàn Viêm Hoàng Vệ!

Em mang theo hai ngàn Long Thứ quân, gϊếŧ bọn chúng máu chảy thành sông!

Còn em không mang theo ai cả, em muốn tự mình động thủ!

Bốn người lòng đầy căm phẫn, nhao nhao tỏ thái độ.

“Ai, cái tên Cung Đằng kia sao không tới?" Nam bộ chiến vực chỉ huy sứ Tề Hồng Đào mắng một tiếng: "Tên tiểu tử này nếu dám không lộ diện, em thề sẽ gi3t chết hắn. Về sau đừng nói là huynh đệ của chúng ta.”

Tiêu Vũ Long nói: "Không đâu, chắc có việc nên đến muộn mà thôi. Cung Đằng giống như chúng ta, đều coi đại ca là người thân, lần này sẽ chắc sẽ đến thôi.”

Tô Trường Phong nhìn về phía bọn họ, đáy mắt dâng lên một tia sương mù.

"Các vị huynh đệ, Tô Trường Phong, khắc ghi trong lòng!"

Bốn người đồng loạt trợn trắng mắt.

"Đại ca, nếu huynh còn coi bọn em là huynh đệ, cũng đừng khách khí với bọn em như vậy."

Tô Trường Phong gật gật đầu, "Được. Mọi người đều là huynh đệ của tôi, nếu đã đến đây thì đi cùng tôi.”

Hôm nay, Tô Trường Phong tôi, muốn đại khai sát giới!

Hàng Thành hôm nay, phải long trời lở đất!

Khâu phủ.

Giờ phút này, người ra người vào, chật kín đầu người.

Dưới trướng Bắc Thiên Vương, chín đại thái bảo, một thân hắc y, ngẩng đầu mà đứng.

Ba mươi sáu đường khẩu đường chủ, đứng ở phía sau chín đại thái bảo, thắt lưng đeo đoản đao, sát khí sắc bén.

Phía sau ba mươi sáu người này là bảy ngàn tên thuộc hạ cầm mã tấu!

Hôm nay, tất cả thế lực dưới trướng Bắc Thiên Vương đều xuất kích.

Bên cạnh Khâu Thiên Giang, ngoại trừ con gái Khâu Mỹ Linh, con rể Bạch Tư Triết, còn có quân sư Triệu Tứ Hải.

Khâu Thiên Giang nhìn mọi người trước mắt, ánh mặt nhàn nhạt nói: "Các vị huynh đệ, hôm nay, tôi cùng Tô Trường Phong ác chiến ở sông Thương Giang. Tên kia, gi3t chết em trai tôi, sĩ nhục con gái tôi, đánh con rể tôi. Thù này, không thể không báo!"

Nghe được Khâu Thiên Giang nói, bảy ngàn thuộc hạ đồng thanh hô to lên: "Báo thù, báo thù.”

Khâu Mỹ Linh từ bên hông rút ra chủy thủ, trong mắt đầy sát khí: "Ba, hôm nay không gϊếŧ tên họ Tô, Khâu Mỹ Linh con về sau cũng không cần ở Hàng Thành này nữa!"

Xoẹt!

Trong chín đại thái bảo, có một đạo thân ảnh giống như quỷ mị, bước một bước liền xuất hiện ở trước mặt Khâu Mỹ Linh.

“Đại tiểu thư yên tâm. Có chín huynh đệ chúng tôi ở đây, hôm nay nhất định sẽ để đại tiểu thư chính tay đâm kẻ này!" Lão đại trong đội Thái Bảo nhìn Khâu Mỹ Linh, trầm giọng nói.

Còn tám vị Thái Bảo khác, trong chớp mắt cũng đã đứng sau lưng tên vừa rồi.

“Xin đại tiểu thư yên tâm!”

Xoạt xoạt xoạt!

Đường chủ của ba mươi sáu đường khẩu, cũng đều rút đoản đao bên hông ra.

“Xin đại tiểu thư yên tâm, hôm nay nhất định để cho cô trút được cơn giận này!”

Khâu Thiên Giang vô cùng hài lòng với biểu hiện của mọi người.

“Mỹ Linh, con yên tâm đi. Có chín vị Thái Bảo ở đây, hôm nay nhất định sẽ báo thù rửa hận cho con.”

Sau đó ông ta nhìn Triệu Tứ Hải bên cạnh: "Tứ Hải, bốn vị tông sư khi nào đến?"

Triệu Tứ Hải trầm giọng nói: "Khâu gia, tứ đại tông sư lát nữa sẽ trực tiếp đi đến cửa sông.”

“Được.”

Khâu Thiên Giang gật đầu.

Lúc này, có người vội vàng đến báo cáo.

“Bẩm báo Khâu gia, Hàng Thành Ngô gia và tám gia tộc lớn nhỏ, phái người đến trợ trận!”

Chỉ thấy, một hàng hơn một trăm người, lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Hơn một trăm người này trang phục mặc trên người không đồng nhất, nhưng mỗi người đều ý chí chiến đấu sục sôi, nhìn sơ qua đều biết là thân thủ bất phàm.

“Hàng Thành Ngô gia, phái bốn mươi người đến trợ trận cho Khâu gia!" Một gã to con bận đồ đen ôm quyền nói.

“Hàng Thành Thiệu gia, phái ba mươi người đến trợ trận cho Khâu gia!”

“……”

“……”

Đại diện các gia tộc phái tới, đều nhao nhao đứng lên báo danh.

Những gia tộc này kỳ thật cũng không lớn, nhưng vì muốn nịnh bợ Bắc Thiên Vương cho nên đều phái người tới.

Nhìn người mà các đại gia tộc phái tới, Khâu Thiên Giang cười ha ha hai tiếng.

“Tốt, tốt!”

“Được các vị coi trọng, Khâu mỗ tôi hôm nay chắc chắn sẽ lấy đầu tên khốn kiếp kia!”

Khâu Thiên Giang ra lệnh một tiếng, hiện trường hơn bảy ngàn người, trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía bờ sông Thương Giang.

Thành phố.

Người qua đường thấy đoàn xe đằng đằng sát khí, lập tức vây lại một chỗ, nghị luận sôi nổi.

"Trời ạ, các ngươi có thấy không, kia hình như là đoàn xe của Bắc Thiên Vương! xảy ra chuyện gì thế?"

“Đoàn xe có hơn một trăm chiếc, ít nhất dẫn theo bốn năm ngàn người phải không?”

“Tôi nói cho mà biết, ước chừng có hơn bảy ngàn người đó. Nghe nói, mấy ngày hôm trước có người, đại náo hôn lễ con gái Bắc Thiên Vương, còn trước mặt tất cả mọi người gi3t chết em trai của ông ta. Lần này Bắc Thiên Vương dẫn toàn bộ người muốn gϊếŧ cái tên không biết trời cao đất rộng kia!"

Mọi người ở hiện trường đều hít một hơi khí lạnh.

Tên kia khẳng định chết chắc rồi!

Hai mươi phút sau, bên bờ sông Thương Giang.

Cả đám người Bắc Thiên Vương, toàn bộ đã vào vị trí. Phóng mắt nhìn lại như một rừng người, sát khí ngút trời, thật là đồ sộ.

Khâu Mỹ Linh nhìn thời gian, nhíu mày nói: "Ba, Tô Trường Phong không phải không đến chứ?”

Bạch Tư Triết ở một bên nói: "Mỹ Linh, em đừng lo lắng. Nếu hắn không dám đến, anh sai người bắt người phụ nữ của hắn lại cho thuộc hạ hϊếp một trận. Đến lúc đó, xem hắn có dám trốn nữa không!"

Khâu Mỹ Linh nhìn Bạch Tư Triết, cười lạnh một tiếng: "Ông xã, anh thật có tài.”

Khâu Thiên Giang ở một bên, thản nhiên nói, "Yên tâm, hắn sẽ đến thôi.”

“Khâu gia! Ngài mau nhìn phía trước!”

Đang lúc tất cả mọi người đang hoài nghi, Tô Trường Phong có phải bị dọa đến cho chạy tuột quần rồi không, thì một đạo thân ảnh lẻ loi, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Người nọ, ngoại trừ Tô Trường Phong, còn có thể là ai.

Chỉ thấy, Tô Trường Phong đơn độc một mình, hiên ngang chắp tay bước đến trước mặt hơn bảy nghìn người.

Tuy rằng chỉ có một người, nhưng hắn không chỉ không sợ, ngược lại khí thế uy phong như rồng bay, rất có phong thái của những chiến thần trong truyền thuyết.

Khâu Thiên Giang thấy Tô Trường Phong đến một mình, không khỏi có chút bội phục.

“Tô Trường Phong, cậu quả nhiên không để cho tôi thất vọng, dám một mình đến đây!”

Đáy mắt Khâu Thiên Giang tràn ngập sát ý hét lên: "Hôm nay, lão già đây phải gϊếŧ ngươi, vì em trai mà báo thù rửa hận!"

Xoạt xoạt xoạt!

Ba mươi sáu vị đường chủ rút đoản đao bên hông ra!

Xoạt xoạt xoạt!!

Phía sau bọn họ, bảy ngàn thuộc hạ, cũng toàn bộ rút ra vũ khí sắc nhọn, lộ ra sát ý ngút trời.

Vù vù vù!

Chín vị Thái Bảo cũng đồng loạt hiện thân!

Tên đại ca của chín vị Thái Bảo, mặt hướng về Tô Trường Phong, quát to một tiếng: "Tô Trường Phong, còn không quỳ xuống cầu xin tha thứ!"

Tô Trường Phong ngẩng đầu lên, nhìn về phía người này.

Tên lão đại vừa nói xong vung một nắm đấm, đột nhiên đánh thẳng vào mặt Tô Trường Phong!

Một quyền này, ước chừng phải nặng ngàn cân!

Nhưng mà, Tô Trường Phong chỉ là không chút hoang mang, giơ tay phải lên.

Đưa một quyền đánh ra.

Bùm!

Cả người tên lão đại trong nháy mắt bị đánh nổ, xương cốt toàn thân đứt đoạn, miệng phun máu tươi, bay ngược ra ngoài......

Hiện trường hơn bảy ngàn người, mắt mở to nhìn về Trung tâm của sân khấu.

"Đây là toàn bộ thực lực của Bắc Thiên Vương?"

“Quá yếu.”

Tô Trường Phong thản nhiên nói.

Mà đúng lúc này.

Vù vù vù!

Bốn đạo thân ảnh, giống như bốn đạo tia chớp, lại mang theo tiếng xé gió ầm ầm chói tai, đột nhiên từ trên trời giáng xuống!

Khi đám người Khâu Thiên Giang nhìn thấy bốn người này, nhất thời trong lòng mừng rỡ.

"Tứ đại tông sư đến rồi!"

Bốn người này, chính là Khâu Thiên Giang bỏ ra số tiền lớn, mời đến giúp đỡ. Vì mời bốn người này, ông ta ước chừng đã tiêu hơn ba ngàn vạn tệ!

Khâu Thiên Giang vội vã chạy lên nghênh đón, vừa chạy vừa cười to.

"Hôm nay có tứ đại tông sư đến tọa trấn, mặc cho hắn là Thiên Vương lão tử, cũng khó thoát khỏi đây.”