“Lại đây, ngồi lên đùi tôi!” Tân Nham lạnh lùng nhìn Tống Thanh Ca, ra lệnh. "Tống Thanh Ca vẫn không nhúc nhích.
Tân Nham có hơi mất hứng, vụt một cái đứng lên, nghiêm mặt đi tới trước mặt Tống Thanh Ca.
"Mặt mũi cô cũng lớn ghê nhỉ?" Bốp!
Hắn vừa nói xong liền đưa tay lên, tát vào mặt Tống Thanh Ca.
"Tống Thanh Ca sao có thể chịu được sức của một người đàn ông to khỏe như vậy, cho nên liền ngã nhào xuống đất, khóe miệng cũng chảy ra vài vết máu.
"Còn nữa, nghe nói cô có một đứa con gái đúng không? Ha ha! Đêm nay nếu cô không hầu hạ ông đây cho tốt ta, ngày mai tôi sẽ cho người bắt con gái của cô lại đây. Cô tự mình chọn đi!"
Thân thể Tống Thanh Ca run lên!
Bảo cô đi hầu hạ Tân Nham, đánh chết cô cũng không làm được. Thế nhưng, Tân Nham đang dùng Tô Tô uy hϊếp......
Nhìn Tống Thanh Ca tựa hồ muốn chịu thua, Tân Nham vô cùng thỏa mãn.
“Lại đây, nhanh lên!”
Nhưng, đúng lúc này.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, đột nhiên vang lên.
Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, bị người ta đạp ngã
Chỉ thấy, một đạo thân ảnh to lớn chẳn ở trước mặt Tống Thanh Ca, vội vàng ôm cô vào lòng.
“Thanh Cai”
Khi Tống Thanh Ca nhìn thấy Tô Trường Phong, lo lảng trong lòng, trong nháy mắt cũng bỏ xuống.
Cô nhào vào trong lòng Tô Trường Phong, nước mắt rơi như mưa.
“Nếu anh không đến kịp, có thể cả đời này, sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”
Bởi vì, Tống Thanh Ca đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trong túi xách của cô, đựng một con dao gọt hoa quả. Nếu như mình thật sự thất thân, cô liền tự sát.
Tô Trường Phong ôm người đẹp, nhìn hai má sưng đỏ của cô, lửa giận trong lòng hừng hực nổi lên.
Hắn nhìn Tân Nham, găng giọng nói: "Là mày đánh vợ tao?”
Tân Nham cũng không thua kém lườm lại Tô Trường Phong: "Con mẹ nó mày là thăng nào?”
“Tao là chồng cô ấy." Tô Trường Phong nhìn hẳn, gắn từng
chữ. Tân Nham cười lạnh, không coi Tô Trường Phong ra gì.
“Thì ra là người đàn ông của cô ta. Đúng, nữ nhân của mày là do tao đánh, sao nào?”
“Mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao, nghĩ tới hậu quả chưa?”
Tô Trường Phong cười nhếch một cái. Một quyền đánh vào mặt Tân Nham!
Răng rắc!
Nửa khuôn mặt Tân Nham, trong nháy mắt vặn vẹo.
Hắn đau đến toàn thân run rẩy, cần răng, lạnh lùng nói: "Mày dám đánh tao.. Có tin tao khiến Tống gia lập tức phá sản hay không..."
Tô Trường Phong đáp: “Tùy mày thôi, Tống gia phá sản thì phá sản, liên quan rằm gì đến tao.”
Nhưng mà, ngươi phạm sai lầm, phải gánh vác trách nhiệm.
Nói xong, Tô Trường Phong lại ra tay đấm vào má còn lại của Tân Nham.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Tân thị Một trận thảm thiết vang lên, gần như truyền khắp cả tòa nhà.
Mọi người tập đoàn Tần thị tuy nghe được tiếng kêu thảm thiết này, nhưng không ai dám tới gần.
Bởi vì, trước đó, tất cả bảo an của tập đoàn ngăn cản Tô Trường Phong tiến vào, đều bị hẳn phế đi!
Bên trong taxi.
"Tống Thanh Ca ôm chặt Tô Trường Phong, không chịu buông ra.
“Anh đả thương Tân Nham, hẳn nhất định sẽ điên cuồng trả thù Tống gia.”
Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng: "Trả thù Tống gia, chẳng phải là rất tốt sao.”
"Tống Thanh Ca không nói gì, thần sắc phức tạp.
Tô Trường Phong nhìn cô, "Thanh Ca, em hận Tống gia không?”
“Nếu như em không phản đối, anh muốn diệt Tống gia.”
"Tống Thanh Ca lườm hắn một cái.
“Được rồi, em biết anh tức giận, nhưng Tống gia cũng không phải anh muốn diệt là có thể diệt.”
"Bây giờ anh chỉ là một quân sĩ giải ngũ, không tiền không của, lấy cái gì đối phó Tống gia?"
Nói xong, lại thở dài.
“Em hận Tống gia, nhưng dù sao Tống gia cũng là nơi sinh ra em nuôi dưỡng em. Hơn nữa, coi như nể tình ông nội, em cũng không muốn Tống gia phá sản.”
"Trước khi ông nội qua đời, đối với em vẫn rất tốt. Em không muốn ông nội ở dưới cửu tuyền, không thể yên nghỉ......
Tô Trường Phong trầm tư một lát, "Bên tập đoàn Tần thị, em không cần lo lắng. Nếu muốn tập đoàn Tân thị phá sản, chuyện này anh sẽ xử l
“Một ngày không xa, anh bảo đảm em có thể nghe được tin tức tập đoàn Tân thị phá sản.”
"Tống Thanh Ca nghỉ hoặc nhìn hắn: "Tập đoàn Tần thị phá sản? Điều này sao có thể chứ. Tập đoàn Tần thị hiện tại phát triển rất tốt, ở Hàng Thành có thể xếp vào top 10, làm sao có thể nói là ngã là ngã chứ”
Tô Trường Phong cười cười, "Không có gì là không thể.
Bởi vì, anh muốn nó đóng cửa.”
Đối với thân phận của hẳn mà nói, để cho một tập đoàn be bé phá sản thì chỉ cần một câu nói mà thôi.
Thấy bộ dáng Tô Trường Phong nghiêm túc, Tống Thanh Ca im lặng hồi lâu.
“Sáu năm nay anh học cái gì không học, chỉ học được nói khoác."
Tô Trường Phong cười cười, cũng không cần biết Tống Thanh Ca có đồng ý với mình hay không.
“Đúng rồi, Tô Tô ở đâu? Vừa rồi lúc anh đến Tống gia tìm em, bảo vệ nói người Tống gia đều đi ra ngoài. Chẳng lẽ là bị bọn họ mang đi?”
Vừa rồi hắn vội vã tới cứu người, cũng không có nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện này có hơi kỳ quặc.
Người Tống gia cũng không thích Tô Tô, sao lại dẫn cô đi chơi chứ?
"Tống Thanh Ca cũng sửng sốt: "Tô Tô không có ở đó sao?”
“Nguy rồi, Tô Tô sẽ không xảy ra chuyện chứ?.
Tô Trường Phong nói với người lái xe: "Sư phụ, phiền ông dùng tốc độ nhanh nhất đi Tống gial"
Hàng Thành, Khâu phủ.
Trong phòng khách, Khâu Thiên Giang và Triệu Tứ Hải đang tiếp đãi lão phu nhân Tống gia.
“Đứa nhỏ này, là con gái của Tô Trường Phong?" Khâu Thiên Giang nhìn Tô Tô rụt rè, âm trầm nói.
Vẻ mặt lão phu nhân tươi cười, "Khâu tiên sinh, tuyệt đối không thể sai được.”
Khâu Thiên Giang trao đổi ánh mắt với mọi người, ánh mắt nhìn về phía Tô Tô càng thêm phức tạp.
“Lão phu nhân mang cô bé tới đây là có ý gì?" Khâu Thiên Giang biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
Lão phu nhân cười mỉa: "Khâu tiên sinh, tôi nghe nói trước đó Tô Trường Phong từng đại náo hôn lễ của Khâu tiểu thư. Cho nên, tôi muốn đem nghiệt chủng này giao cho Khâu gia tùy ý xử trí, coi như là Tống gia bồi tội. Chỉ cầu Khâu tiên sinh đừng vì Tô Trường Phong mà giáng tội Tống gia.”
Sau khi lão phu nhân nói xong, Khâu Thiên Giang và mọi người lại nhìn nhau vài lần.
Khâu Mỹ Linh đứng dậy, lạnh lùng nói: "Nếu như, tôi muốn đứa nhỏ này, Tống gia cũng không có ý kiến?"
Tống Thế Ân cúi đầu cười nói: "Đương nhiên không có ý kiến. Mạng của đứa nhỏ này vốn đã tiện, có thể khiến ngài động thủ với nó cũng là vinh hạnh của nó.”
Khâu Mỹ Linh cười lạnh, "Tống gia các người vì mình, chuyện gì cũng có thể làm được. Bội phục.”
Bị châm chọc một câu, tất cả mọi người Tống gia ngượng ngùng cười cười, đáy lòng có chút xấu hổ.
Trong phòng khác yên tĩnh một hồi, sau đó Khâu Thiên Giang nói: "Lão phu nhân, cám ơn ý tốt của bà. Đứa nhỏ này, để ở lại đi”
“Được, được. Vậy chúng ta không quấy rầy nữa, cáo từ.”
Lão phu nhân thấy Khâu Thiên Giang giữTô Tô ở lại, trong lòng mừng rỡ, vội vàng dẫn người rời đi.
Sau khi mọi người Tống gia rời đi, Khâu Thiên Giang nhìn về phía Triệu Tứ Hải: "Chúng ta hiện tại đứa nhỏ này ở trong tay, ngươi nói, nên đối phó người nọ như thế nào?”
Triệu Tứ Hải vuốt vuốt râu dê: "Đã như vậy, sao không dùng đứa nhỏ này chọc giận hắn, làm cho hắn mất đi lý trí, sau đó bắt hắn chui đầu vào lưới. Mọi người cảm thấy thế nào?”
Mọi người Khâu gia nhanh chóng hiểu dụng ý của Triệu Tứ Hải.
Dùng con gái làm mồi nhử, khiến Tô Trường Phong mất đi lý trí để cứu cô bé, từ đó rơi vào cái bẫy mà Khâu gia đã bố trí trước đó.
Tuyệt vời! Mọi người Khâu gia đều tỏ tán thành.
“Chuyện này giao cho con đi. Tra tấn người khác con rất thành thạo." Khâu Mỹ Linh chủ động nói.
Dừng một lát Khâu Mỹ Linh ở bên cạnh đột nhiên nói tiếp: "Cha, con cho người tra hồ sơ của tên họ Tô, hắn là quân sĩ xuất ngũ của Chiến Bộ.”
Tuy rằng hắn đã giải ngũ, nhưng ở bên trên có lẽ cũng có chút nhân mạch.
Nếu chúng ta đối xử với hắn như vậy, có gây ra phiền toái gì không?
Khâu Thiên Giang trầm tư một lát, "Mỹ Linh, con gọi điện thoại bảo Tiểu Lực về một chuyến.”
Tiểu Lực trong miệng Khâu Thiên Giang, tên đầy đủ là Đinh Lực, là con nuôi của hắn.
Sáu năm trước, Đinh Lực thi đậu trường quân đội Chiến Bộ, từ đó một bước lên trời, mọi người Khâu gia bởi vậy ôm kỳ vọng rất lớn vào hắn.