Chương 4: Kì lạ nam nhân

Thương Lan

Tác giả: Dylan William

Chương 7: Kì lạ nam nhân

Năm nay, tiểu công tử Nạp Lan Phong vừa tròn bốn tuổi. Tiểu nam hài lớn lên rất nhanh, mới qua một năm mà đã trường cao hơn một cái đầu , cả người cũng to ra một vòng, tiểu hài tử lúc này đại khái cũng đã cao đến đùi người lớn.

Trưởng thành trong quá trình , hài tử cũng rút đi vài nét ngây ngô, khuôn mặt đã bớt bụ bẫm lại nhưng trông vẫn rất đáng yêu. Ngũ quan càng thêm nảy nở, môi đỏ hồng, mi cong vυ"t, đôi mắt vẫn sáng long lanh như ngày nào, con ngươi hắc thuần thanh triệt, làm người nhìn vào không tự giác đắm chìm.

Tiểu hài tử lúc này chính đang mặc một kiện thiên thanh sắc quần áo. Vải vóc là tốt nhất Linh tằm ti dệt nên, bên trên còn có kim sắc ám văn ẩn hiện, thỉnh thoảng lại phát ra nhẹ nhàng quang mang, đẹp đẽ vô cùng.Một đầu tóc đen chính dùng thiển lam sắc lụa mang cột lấy, tóc ti mềm mại, nhẹ nhàng rũ xuống sau đầu. Hài tử tay trái đeo một kiện tơ hồng làm thành vòng tay, đỏ thắm sắc sấn hắn da thịt càng thêm trắng nõn. Xuất sắc vẻ ngoài, hoa lệ phục sức cùng với độc đáo kiêu ngạo khí chất làm cho người vừa nhìn là biết ngay cao quý nhân gia dưỡng ra công tử ca.

Từ xa , có cái quần áo quý giá, khuôn mặt anh tuấn trung niên nhân chính đang nhẹ nhàng đi đến . Theo hướng hắn đi nhìn lại, thình lình là giữa hồ nước một khu nhà thủy tạ. Hồ nước cũng không rộng nhưng thắng ở thủy sắc thanh triệt, cảnh vật mĩ lệ lại phong phú.

Mặt hồ nổi lên từng đóa Thanh Liên, xa xa là từng bầy Linh Hạc đang đứng nghỉ chân. Giữa này cảnh sắc lại đột ngột mọc lên một khu tinh xảo duy mĩ kiến trúc, kiến trúc xuất hiện cũng không có phá vỡ hài hòa vẻ đẹp, trái lại, nó tựa như một mảnh ghép còn thiếu để hoàn thiện bức tranh ,khi người ta nhìn vào, lại cảm thấy nó vốn dĩ phải ở chỗ đó .

Anh tuấn trung niên nhân chậm rãi sải bước đến nhà thủy tạ chỗ, thình lình trước mắt hắn xuất hiện một màn. Trong nhà thủy tạ có hai thân ảnh, một cái đang ngồi khoanh chân đánh đàn, một cái khác còn là ngồi lên lan can thổi tiêu. Ngồi đánh đàn nhân là Hách Liên Yến, nàng ăn mặc một thân đạm tử sắc Linh Y, vải vóc cũng là thêu lên Kim sắc mãu đơn ám văn, theo nàng động tác, Linh Y trên lụa mang nhịp nhàng phiêu động,tạo nên vài phần tiên khí mờ mịt . Một đầu mặc phát cũng khôg trang sức cầu kì, chỉ là đơn giản búi gọn, bên trên cài một đóa tử sắc mẫu đơn.

Đơn giản đầu tóc ngược lại làm nổi bật nàng tuyệt mĩ khuôn mặt, nàng xưa nay vốn là nổi tiếng mĩ nhân, danh vang khắp toàn Nam Vực, người người truy phủng. Nhớ năm đó nàng gả cho Nạp Lan Hiền khi, có không biết bao nhiêu nam tử vì ái mộ nàng mà tan nát cõi lòng đâu. Nói về nàng , có câu: “Da thắng Bạch Ngọc, cốt tựa Hàn Mai, mặt mày như họa, tươi cười phảng phất xuân phong.”. Bởi vì nàng thường hay mặc tử sắc Linh Y nên Tu Chân giới đông đảo nhân sĩ gọi nàng vì Tử Hà tiên tử.

Tu Chân giới nữ tu gặp đều bị xưng vì tiên tử lấy kì tôn trọng nhưng có phong hào tiên tử lại không có mấy. Có thể được phong hào nữ tu thứ nhất phải có dung mạo xinh đẹp, nhị là tu vi ít nhất phải từ Kim Đan kì trở lên.

Hách Liên Yến nhắm hai mắt lại, tay ngọc gảy nhẹ dây đàn, trên người nàng nhè nhẹ tràn ra tử sắc linh lực, theo tiếng đàn phiêu dật vào không khí, lôi cuốn điểm điểm Linh Khí trở về nàng cơ thể. Tiếng đàn nhẹ nhàng , êm tai hòa cùng tiếng tiêu trầm bổng lại thêm thỉnh thoảng có hương sen từ dưới hồ theo gió phiêu lên, làm cho người ta có cảm giác thoải mái đến thở dài một hơi. Tuy trong quá trình Nạp Lan Phong thổi tiêu không phải thực xuất sắc , có lúc còn bị sai nhịp điệu, nhưng dưới Hách Liên Yến cao siêu cầm nghệ dẫn dắt, hắn cũng chậm rãi tìm về đúng tiết tấu.

Đạn xong này một khúc , Hách Liên Yến dừng tay lại, mặt đẹp ngẩng lên, mắt phượng mở ra, nhìn về phía Nạp Lan Hiền nhẹ nhàng nói:

“Phu quân , trong tộc không có sự vụ gì? Sao lại có thời gian đến đây?”

Bên kia , Nạp Lan Phong vừa thấy phụ thân đã cấp tốc nhảy xuống, nhanh chân chạy đến bên Nạp Lan Hiền, vừa chạy vừa kêu :

“Phụ thân!”

Nạp Lan Hiền đem hắn bế lên, thân thân hắn cái trán, quay đầu đối Hách Liên Yến nói:

“ Gần nhất không có việc gì quan trọng, còn lại đều có Trung thúc lo.Ân? Nàng là đang dạy Phong nhi luyện nhạc sao?”

Nghe hắn nói đến đây, Hách Liên Yến thở dài:

“Hắn a, đối Cầm, Kì, Thi , Họa cũng không có cái gì thiên phú, duy độc đối Tiêu loại này nhạc cụ có hứng thú.”

Nạp Lan Hiền nghe vậy cười ha ha:

“ Thật sao? Mấy cái gì đó Cầm , Kì, Thi, Họa không biết cũng không sao. Chẳng phải con ta thổi Tiêu rất hay sao? Đúng không Phong Nhi?”

Vừa cười vừa quay sang đậu đậu Nạp Lan Phong , làm tiểu hài tử cười không thôi.

Hách Liên Yến nghe Nạp Lan Hiền nói như vậy, mắt đẹp thẳng trừng hắn. Nạp Lan Hiền bị nàng nhìn , chột dạ, vội vàng sửa miệng:

“ À, dù sao cũng là đại tộc xuất thân con cháu, mọi thứ biết một chút thì vẫn hơn.”

Nói xong còn dùng lấy lòng ánh mắt đối với Hách Liên Yến . Hách Liên Yến lúc này mới thoáng vừa lòng, thái độ đối hắn cũng dịu đi vài phần.

Nạp Lan Hiền như được đại xá, thở dài một hơi, chợt lại đối với đang ôm trên tay Nạp Lan Phong vẻ mặt nghiêm khắc :

“ Phong Nhi, ban nãy ta nghe ngươi tiên sinh nói ngươi hôm qua chưa có làm xong bài tập, lại còn nhân lúc hắn giảng bài đi ngủ gục. Có hay không chuyện này?”

“A?!”

Nạp Lan Phong đang vui vui vẻ vẻ đùa nghịch hắn cha mái tóc , nghe được lời này tắc như sét đánh ngang tai, động tác trên tay cứng đờ, chột dạ nói dối:

“ Không ....không có việc này!Chắc do...do tiên sinh nhớ lầm a?”

“Hử?!”

Nạp Lan Hiền gằn giọng một tiếng làm Nạp Lan Phong sợ hãi, vội đem cầu cứu ánh mắt hướng về phía Hách Liên Yến .Nhưng bi thôi a! Hắn nhận lại được cũng đồng dạng là một đôi trừng to đôi mắt, trông còn đáng sợ hơn cả phụ thân nữa cơ.

Lúc này, trên đỉnh đầu hắn lại truyền đến Nạp Lan Hiền nghiêm khắc thanh âm:

“Nạp Lan Phong, ngươi từ khi nào học được nói dối?”

Thôi xong , hắn tiêu đời, nho nhỏ nhân nhi bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Đang lúc hắn bi thôi, bỗng “ bốpppp!” một tiếng rõ vang, Nạp Lan Hiền đét mông hắn , vừa đét mông vừa nói:

“ Ngươi có nói thật không? Không nói thật thì từ nay đừng hòng đi chơi, cho ngươi cả ngày ngồi nghe tiên sinh đọc sách , hiểu không?”

Nạp Lan Phong nghe vậy quá sợ hãi, hai mắt rơm rớm lệ, miệng nức nở:

“Ô ô ô...hức.., phụ thân, ta sai rồi! Ta...ta... không nên... không làm bài tập,...không nên ngủ...ngủ trong lớp! Ta sai rồi! Người đừng không cho ta đi chơi, đừng bắt ta ngồi học cả ngày ...hức...ô ô!”

“ Biết sai rồi? Vậy tiếp theo phải làm gì?”, Nạp Lan Hiền giọng vẫn nghiêm khắc nói.

“ Hức ...ta ...ta sẽ về làm hết bài tập, sau ...sau đó đến xin lỗi tiên sinh.”. tiểu hài tử đáng thương nói nhỏ.

“Vậy ngươi còn không mau đi?”, Nạp Lan Hiền nói xong liền thả hắn xuống đất. Tiểu hài tử như được đại xá, đứng vững xuống dưới, dùng lên án ánh mắt nhìn hai người, cứ thế không nói không rằng be cái mông nhỏ lon ton chạy mất.

Hai người nhìn một màn này, chỉ biết dở khóc dở cười. Nạp Lan Hiền đột nhiên quay sang Hách Liên Yến, cười hì hì, nhỏ giọng:

“ Phu nhân, khó gặp vi phu không có gì sự vụ trong người, rảnh rỗi thực sự, nàng có nên dành cho vi phu chút thời gian để hâm nóng tình cảm không?”

Vừa nói, tay hắn vừa không quy củ ôm eo nàng, làm Hách Liên Yến mặt đỏ lên, vốn tuyệt sắc dung nhan nay thêm hai rặng đào nơi gò má, càng khiến người ta si mê. Nàng ngượng ngùng đáp:

“Phu ..phu quân, ngươi đây là cái gì lời nói a?”

Càng về cuối tiếng nói lại càng nhỏ đến nghe không được, Nạp Lan Hiền thấy vậy cười cười, ôm eo nàng thoắt cái đã biến mất.

....

Nạp Lan Gia phủ đệ rất rộng lớn, cả tòa kiến trúc chia làm hai khu vực. Trung tâm chỗ, bao quanh khổng lồ đại thụ là chủ gia, nơi Gia Chủ, các Trưởng Lão và dòng chính con cháu sở cư, còn lại trên Thanh Ngọc đảo, trừ mấy cái trọng địa bên ngoài , mặt khác chỗ đều là chi thứ con cháu cùng từ bên ngoài nhận đến đệ tử nơi dừng chân.

Nạp Lan Phong vừa mới thức đêm làm hết bài tập, sáng sớm lại vội vã đến học đường thỉnh tội với tiên sinh, nghe lão nhân gia hắn một tràng dài giáo huấn, tiểu hài nhi đã sớm chịu không nổi. Thật vất vả ngao đến cuối buổi, hắn dường như là chạy trối chết ra khỏi học đường, đi đi mãi, hắn ra khỏi phủ đệ lúc nào không hay.

Bình thường sau tan học, hắn vẫn thường quấn lấy mẫu thân làm nũng, nhưng nhân hôm qua ăn qua giáo huấn, hắn cảm thấy qua vài ngày lại đến tìm mẫu thân vẫn hơn, miễn nàng còn giận lại đem hắn ra chịu tội.

Tung ta tung tăng , dọc theo đường mòn, Nạp Lan Phong đi lên sườn núi. Thanh Ngọc trên đảo vốn Mộc Linh Khí dư thừa, chịu Linh Khí dễ chịu, đảo trung thực vật vốn đã tươi tốt nay lại càng thêm bừng bừng sinh cơ. Khắp nơi đều là sức sống tươi tắn hoa hoa thảo thảo, nhìn về phía xa xa còn có mọc thành rừng cao ngất đại thụ, từ bình thường thảo mộc đến hiếm quý Linh thực, ở nơi này dường như có thể tùy ý thấy được.

Không những thực vật phong phú, trên đảo thú vật cũng không hiếm thấy,đặc biệt là Yêu Thú, nơi đây đặc biệt nhiều, thậm chí là Tứ giai trở lên yêu thú đều có vài con, chỉ là do e ngại vài luồng khí tức cường đại trong chủ gia nên không dám đến gần.

Nạp Lan Phong đang đuổi theo một con sóc nho nhỏ, thoắt cái nó đã chạy vào lùm cây, tiểu hài tử cũng theo đó , chui vào lùm cây, đến khi hắn ngoi đầu ra, ngẩng đầu lên thì bất thình lình bị cảnh vật trước mắt làm cho kinh ngạc không khép miệng được.

Trước mắt hắn là một cái rộng mở sơn cốc, bốn mặt bao quanh bởi những vách đá dựng đứng, cao đến trăm trượng. Trung tâm vách đá thẳng trước mặt hắn , từ trên cao chảy xuống to lớn thác nước. Thủy từ trên cao cuồn cuộn đổ xuống, va chạm với đá dưới mặt đất vẩy ra trắng xóa bọt nước. Hơi nước bay lên mịt mù, có vài chỗ bị ánh nắng chiếu qua còn hiện lên từng dải thất sắc cầu vòng , trông đẹp không sao tả xiết.

Chân thác chỗ, nước chảy lâu ngày, sức nước mạnh mẽ bào mòn đất đá hình thành một cái nho nhỏ hồ nước. Nước theo trong hồ chảy ra xung quanh, len lách qua những kẽ đá tạo thành những con suối nhỏ, nước trong veo, từ trên nhìn xuống có thể thấy rõ từng hòn đá cuội dưới đáy hay những con cá nhỏ tung tăng bơi lội.

A! Nhìn kĩ thì thấy mấy tảng đá ở đây rất đặc biệt, từng tảng đá to lớn , đen bóng , tất cả đều nghiêng ra phía bên ngoài. Càng vào bên trong chân thác, đá càng cao, càng dốc, tựa như tự nhiên hình thành trận địa.

Đột nhiên, Nạp Lan Phong nhìn thấy có một bóng người đứng dưới chân thác, nhìn xa không rõ lắm, hình như là một nam tử, đang đứng đó múa may mấy cái kì lạ động tác.

Hắn thử đến gần xem, đứng nấp sau tảng đá, ngó đầu ra, lúc này mới thấy rõ.

Trên kia người hình như không biết hắn xuất hiện, vẫn cứu say mê múa may thứ binh khí kì lạ trên tay. Người đó là một nam nhân, hơn nữa là một cái tương đương tuấn mĩ nam nhân,đáng tiếc là một bên mắt phải hắn hình như không thấy được, bởi có một vết sẹo dài cắt thẳng qua mắt, từ lông mày kéo thẳng đến tận cánh môi. Này vết sẹo tương đương hủy dung a, nhưng là đặt trên người nam nhân này lại làm cho người ta không cảm thấy ghê tởm , ngược lại càng thấy nam nhân có thêm vài phần tuấn mĩ trung mang thêm cuồng dã, hoang dại.

Trên tay nam nhân hình như là một phen Đường đao, không giống bình thường đao, này thanh đao thẳng tắp, lưỡi đao bóng loáng dài chừng ba thước, chuôi đao dài hơn chín tấc, chung quanh quấn chằng chịt chỉ đỏ. Đao tuy đơn giản , nhưng lại mang cho người ta một cổ nồng đậm sắc bén cảm giác cùng với nhàn nhạt huyết tinh chi khí, chứng tỏ này thanh đao bình thường không thiếu nhiễm huyết.

Nam nhân tay cầm đao múa, đều là mấy cái đơn giản động tác nhưng lúc này, nam nhân khí tràng hòa hắn đao đao khí như hòa lại thành một , tạo nên một cổ độc đáo khí thế, lạnh lẽo, nguy hiểm , quyết liệt, đúng là trải qua chiến trường nhân mới có độc hữu sát khí. Sát khí hắn phát ra nhìn như tùy ý, nhưng lại đinh điểm đều do hắn tỉ mỉ khống chế, từng luồng từng luồng chuẩn xác đánh sâu vào linh hồn người khác, lạnh lẽo tận xương.

Nạp Lan Phong đứng đó, nếu không có trên người phòng hộ Linh Y, phỏng chừng lúc này cũng phải bị thương, nhưng dù vậy, hắn vẫn không nhịn được kêu ra tiếng.

“ Xem đủ chưa?”, nam nhan dừng trên tay động tác, lạnh lẽo trầm thấp giọng nói từ hắn bên miệng phát ra, làm Nạp Lan Phong giật cả mình.