Chương 5: Pháp sự (Hạ)

Thương Lan

Tác giả : Dylan William

Chương 5: PHÁP SỰ ( Hạ)

Nghe xong Nạp Lan Hiền kể lại, ai nấy đều trầm mặc, không ai hội ngờ đến họ vẫn luôn đau sủng tiểu hài tử số phận lại như thế bấp bênh, chỉ có thể thở dài cảm thán :”Thiên ý trêu ngươi a!”

Vẫn là Nạp Lan Hồng trước hết tỉnh táo lại, bày ra vẻ mặt nghi vấn:

” Theo như Thiên Cơ Tử cái kia cáo già , muốn từ trong tử cục khuy ra một đường sinh cơ cần phải Công đức a? Dùng hai ngươi có hay không quá ít? Thêm nữa của ta thế nào?”

Nạp Lan Hiền lắc đầu, từ chối :

” Thiên Đạo khoan dung là có hạn, làm được như vạy đã là cố hết sức, thêm nữa cũng vô dụng. Đại bá, ngài tu vi đã đến cái này cảnh giới, tự thân Công đức đối ngài quá mức trọng yếu, đừng lãng phí vô ích.”

Biết được mình cũng giúp không được gì , Nạp Lan Hồng ngậm miệng không nói nữa. Đúng lúc này, đang ngồi uống trà Không Tuệ đại sư đứng lên, đối với mọi người, chắp tay nói:

” A Di Đà Phật,Nạp Lan Thí chủ, Chính ngọ đã đến , Thái Dương lên cao, là thời điểm nên làm Pháp sự a!”

Nạp Lan Hiền cung kính đáp lại:

“Ân, làm phiền trụ trì, thỉnh!”, nói xong dẫn đầu mọi người đi ra đại điện, một đường theo hành lang dài, rốt cuộc cũng đến mục đích địa.

Trước mắt là một cái rất lớn quảng trường, dưới chân không biết làm bằng cái gì tài chất , chỉ thấy từng đường vân tinh xảo lượn lờ, chính giữa quảng trường là một cái hơn trượng đài cao, trung tâm điêu khắc một cái thật lớn Nạp Lan Gia đặc trưng Thanh Tước đồ án. Xung quanh đặt mười cái to lớn Kim đỉnh, lúc này đỉnh miệng cắm một cây thô to , trên thân điểm điểm lấp lánh Linh văn nhang, chính đang chầm chậm đốt, phả ra sương khói lượn lờ, hòa với nhè nhẹ thảo mộc hương khí , làm cho người ta có một cỗ thần thánh cảm giác.

Không Tuệ đại sư nhìn này bày biện ,gật gật đầu tự nhiên bước ra chính giữa, đối với Nạp Lan Hiền cùng với đang ôm hài tử Hách Liên Yến điểm điểm:

”A Di Đà Phật, hai vị thí chủ hòa tiểu thí chủ thỉnh cùng nhau bước lên đây.”

,nói xong rồi ngồi khoanh chân xuống, hay tay chắp trước ngực, trên tay vân vê chuỗi tràng hạt, hai mắt nhắm ghiền, miệng lẩm bẩm tụng kinh.

Một nhà ba người Nạp Lan Hiền cùng nhau bước lên đài cao, Không Tuệ lúc này mới lại mở miệng:

” Hai vị thí chủ tận lực thả lỏng, đến lúc lão nạp thi pháp thỉnh đừng làm ra quá kịch liệt phản ứng.”

Đột nhiên, Không Tuệ đại sư miệng tụng kinh tốc độ nhanh hơn, hai tay buông ra rồi chợt chắp lại trước ngực, phát ra kim quang lóa mắt. Ở mọi người mau không chịu nổi nhắm mắt lại khi,

“Ongggg ------------- “

Nhất thanh chung ngân vang lên, tiếp đó , một tôn có trăm thước dư khổng lồ hư ảnh bỗng xuất hiện, phù với Nạp Lan Gia trên bầu trời. Hư ảnh năm phần ngưng thật, cả người kim quang, ngồi khoanh chân với trên đài sen, hai tay chắp trước ngực, mắt nhắm nghiền , khuôn mặt hiền từ trung lại mang uy nghiêm khiến người không dám xâm phạm.Hiển nhiên chính là Phật môn một vị Phật Tổ.

Phạn âm từng trận, kim quang đầy trời, thần thánh khi tức làm người xúc động quỳ xuống, hô to một câu :”Phật Tổ từ bi!”.Xa xa tại Vân Mộng trong thành, phàm nhân thấy cảnh này đã sôi nổi quỳ xuống, dập đầu về phía Phật ảnh, miệng đồng thanh kêu:”Phật Tổ từ bi!”, còn tu sĩ tuy không quỳ nhưng cũng cúi đầu tỏ lòng thành kính.

Tuy Nam Vực Phật Đạo không thịnh, Thương Huyền quốc càng là sùng bái Tiên Môn, nhưng tại đây Nam Xuyên châu, nhất là Vân Mộng thành, dân chúng tin Phật. Kể ra cũng lạ kì, trước kia, ở đây dân chúng cũng như Thương Huyền quốc mặt khác mấy châu cũng là một lòng sùng kính Tiên môn, một mực truy cầu cái gì gọi là Tiên Nhân. Nhưng, trăm năm trước có cái hòa thượng không biết từ đâu đến, khắp nơi hành thiện tích đức, hàng yêu trừ ma, tế thế cứu người, bởi vậy mà thắng được hảo cảm của dân chúng. Hơn nữa vị này hòa thượng cũng đến nơi đây Nạp Lan Gia kính trọng cho nên từ miệng hắn truyền ra Phật Đạo chậm rãi du nhập, trở hành tín ngưỡng của dân chúng. Đến nay, vị này cao tăng ở Vân Mộng thành bên ngoài Vân Hương sơn thành lập Vân Hương tự vẫn hương khói sung túc, tín đồ tấp nập.

Dưới kim quang hòa Phạn âm cọ rửa, phàm nhân bệnh tật lui hết, cả người lâng lâng một cổ khoan kɧoáı ©ảʍ. Tu sĩ cũng đi theo được lợi không ít, tâm cảnh càng thông thấu , tâm ma giải trừ, tu vi tinh tiến vài phần, thậm chí còn có người trực tiếp đột phá cảnh giới.

Quay trở lại Nạp Lan Gia, ở mọi người còn đang ngỡ ngàng trung, Nạp Lan Hồng cảm thán:

”Không hổ là Phật môn Pháp Tướng, chính là như vậy đồ sộ a!”

Vốn đang khoanh chân ngồi Không Tuệ đại sư lúc này đã chậm rãi bay lên, hóa thành một đạo kim quang, bay về phía hư ảnh mi tâm chỗ, hư ảnh lúc này đã càng thêm sáng ngời, ngưng thật trình độ tưởng như sắp hóa thành thực chất.

Đột nhiên, hư ảnh mở mắt, ánh mắt từ bi như nhìn thấu hết thảy hồng trần, đối thế gian tràn ngập xót thương. Hư ảnh tùy tay điểm điểm, Nạp Lan Hiền một nhà ba người chậm rãi huyền phù giữa không trung, cả ba lúc này đã nhắm mắt lại.

Phật ảnh chậm rãi đưa tay lên, bàn tay phù với Nạp Lan Hiền phu thê hai người trên đỉnh đầu, hai cá nhân trên người lúc này đã bốc lên nhàn nhạt kim sắc khí tràng, càng ngày càng đậm, càng ngày càng nhiều. Khí tràng thoát ra đi về phía khổng lồ bàn tay cho đến hết.

Phật thủ thu hồi, bé nhỏ Nạp Lan Phong bỗng nhiên bay về phía Phật ảnh trước mặt, Phật thủ đưa lên, ngón tay trỏ khẽ chạm vào tiểu hài tử mi tâm chỗ, kim sắc khí tràng theo ngón tay mãnh liệt đi vào hắn thân thể, kim quang lóa mắt theo tiểu hài nhi thất khiếu toát ra.

Thiên không lúc này đã phong vân cuồn cuộn, lôi quang chớp động ,ầm ầm tiếng sấm vang lên không dứt,khổng lồ uy áp buông xuống nhưng Vân Mộng Thành dưới kim quang chiếu sáng lại như không hề đã chịu ảnh hưởng.

“ Đùngggg--------------!”

Một đạo thô to lôi điện bỗng từ trên trời giáng xuống, đến gần Phật ảnh cách trăm mễ khi bỗng bị đột nhiên xuất hiện thanh sắc màn chắn cấp cản lại, hiển nhiên là Nạp Lan Gia hộ tộc đại trận. Lôi điện cùng đại trận giằng co khoảng mười tức mới không cam lòng suy yếu rồi tán đi, thiên không lại trở về thông thấu như trước.

Lớn như vậy động tĩnh làm phàm nhân sợ hãi chạy trốn nhưng lại thu hút phụ cận tu sĩ, vài cái lớn mật còn sôi nổi hướng có lôi kiếp địa phương đi.

Từ trong một tòa nguy nga phủ đệ, một cái ăn mặc kim sắc trường bào tuấn mĩ trung niên nhân cùng một cái thân xuyên bạch sắc trường bào lão giả phù không mà đứng, nhìn về phía lôi kiếp. Trung niên nhân cảm thán:

” Này Nạp Lan Gia không biết lại làm cái gì, náo động đến lớn như vậy!?”.

Bên cạnh bạch bào lão giả cũng tò mò, thử hướng trung niên nhân nói:

” Thành chủ, có hay không đi đến đó xem xét?”

.Trung niên nhân nghe lão giả nói , trừng mắt:

” Đi xem? Ngươi lên được Thanh Ngọc đảo sao?”.

Lão giả nghe đến đó, nghĩ lại bao quanh Thanh Ngọc đảo cái kia cấm chế, không khỏi rùng mình một cái , ngậm miệng không nói nữa.

Bên kia, mấy cái to gan tu sĩ đã đến Vân Mộng giữa hồ, nhìn thấy vây ở trước mặt thật dày sương mù, dừng lại một chút. Vài kẻ còn đang lưỡng lự, thấy bên cạnh nhân liều mình xông vào sương mù , cũng sôi nổi đi theo. Lát sau , bọn họ theo sương mù đi ra, nhưng kì lạ rõ ràng bọn hắn đi thẳng nhưng lại trở về nguyên lai chỗ cũ, điều này làm mấy cái tu sĩ nghi hoặc không thôi.

Lôi kiếp tán đi sau, kim quang cũng vụt tắt, Nạp Lan Phong rơi xuống Nạp Lan Kình trên tay, ngủ rồi. Nạp Lan Hồng đỡ có chút suy yếu Nạp Lan Hiền phu thê đi xuống

Không Tuệ đại sư thu hồi Pháp Tướng , theo trên không đáp xuống, đối với Nạp Lan Hồng nói :

“A Di Đà Phật! Hai vị thí chủ chỉ là suy nhược chút, bồi bổ lại sẽ không sao, còn vị này tiểu thí chủ chỉ là mệt quá nên ngủ rồi thôi.”

Nạp Lan Hồng đáp :

“ Tạ ơn đại sư, thỉnh đại sư vào trong ngồi một lát. Đại sư ân đức hôm nay ta Nạp Lan Gia sẽ ghi nhớ, sau này đại sư có gì cần ta Nạp Lan Gia, ta tộc nguyện dốc toàn lực thực hiện!”

Không Tuệ đại sư nghe vậy nhíu mày:

“A Di Đà Phật!Thí chủ vì sao nói lời này? Lão Nạp Lần này đến là để trả ơn, thí chủ làm vậy chẳng khác nào là hại lão nạp !A Di Đà Phật!”

Nạp Lan Hồng ngượng ngùng: “ Ha ha! Là ta sơ sót, mong đại sư chớ trách tội! Nay sự thành công đối ta Nạp Lan Gia là cọc đại hỉ sự, Hồng mỗ định tối nay bày bàn tiệc ăn mừng, không biết đại sư có hay không nhã hứng chung vui?”

Không tuệ khươ khươ tay :” A Di Đà Phật! Lão nạp lần này xuống núi cũng đã bỏ bê nhiều sự vụ, nào dám nán lại lâu, này vẫn là thôi đi!Cáo từ thí chủ, lão nạp đi trước a!”

“Đã vậy thì sau này ta toàn gia nhất định sẽ đến quý tự cảm tạ! Đại sư đi thong thả!” Nạp Lan Hồng vừa nói vừa tiễn Không Tuệ đại sư ra cửa.

....

Xa hoa đại điện nội, vách tường được Dạ Minh Châu chiếu sáng như ban ngày, trên giá đỡ, lư hương phả ra sương khói lượn lờ.

Một cái ăn mặc thiển thanh sắc váy áo trẻ tuổi thị nữ theo bên ngoài đi vào, dáng đi “thướt tha , yêu kiều tự như lướt trên mặt đất. Xinh đẹp đôi tay vén lên rủ xuống ngọc bích sắc màn châu, phát ra từng thanh “ linh đinh “ êm tai.

Nàng đi vào chính điện, tay nâng tinh xảo mĩ thực, khẽ đặt lên bàn ăn. Mà lúc này , ngồi xung quanh bàn ăn chính là ban ngày nhóm người, sôi nổi vừa thưởng thức mĩ thực vừa nói cười vui vẻ.

Quanh bàn ăn, Nạp Lan Hồng cùng Hách Liên Ngạn trừng mắt vừa uống rượu vừa châm chọc nhau, Nạp Lan Kình lạnh mặt uống rượu, Mộ Dung Hiên cùng với Nạp Lan Hiền, Hách Liên Hải sư huynh đệ ba người chính đang vừa uống rượu vừa ôn chuyện, thỉnh thoảng lại phát ra vài thanh cười to. Bên kia, Hách Liên Yến trên tay ôm tiểu Nạp Lan Phong cùng Hoa Vân Yên khẽ nói nhỏ, chốc chốc từ hai tuyệt sắc khuôn mặt lại truyền ra như chuông bạc tiếng cười. Ngoài ra còn có không chịu ngồi yên hoạt bát thiếu nữ Nạp Lan Linh cùng biệt nữa tiểu nam hài Hách Liên Huyền đang vui vẻ đậu cười tiểu bảo bảo , làm tiểu bảo bảo tròn long lanh mắt nhìn.

Nhìn qua, họ thiếu vài phần tiên gia cao cao tại thượng cảm nhưng lại nhiều vài phần thân thiết , ấm áp.Lúc này họ không hề là cái gì Tông Chủ, Trưởng Lão, Gia Chủ gì nữa, họ tựa như bình thường nhân gia giống nhau, chỉ là các trưởng bối cùng con cháu vui vẻ quây quần bên mâm cơm mà thôi.