Chương 3: Đặt tên

Thương Lan

Tác giả : Dylan William

CHƯƠNG 3: ĐẶT TÊN

[Nam Xuyên Châu , Vân Mộng Thành]

Thanh Ngọc đảo kết giới mở ra, lộ ra dáng vẻ vốn có của nó. Thanh Ngọc đảo , Thanh thanh sắc, ngọc mỹ ngọc, Vân Mộng hồ duy nhất một tòa đảo. Đảo trung thực vật tươi tốt, muông thú sinh sôi, khắp nơi tưng bừng lên sức sống mãnh liệt, dưới từng tia nắng ban mai , càng hiện lên vài phần tiên khí , mờ ảo.

Sừng sững trên đảo là hệ thống Đình Viện dạng kiến trúc xen lẫn những tòa tháp cao, mỗi cái kiến trúc đều là vạn năm Hắc Trầm Mộc sở chế, bên trên khảm Bích Ngọc tạo nên tổng thể vừa hài hòa lại cân đối, trông không quá phô trương nhưng lại nhiều vài phân Tiên Gia khí khái. Ở ngoài cùng là cửa chính, hai bên trạm song bức to lớn, sinh động như thật Thanh Tước pho tượng, biển phía trên đề “ Nạp Lan ” hai tự, đại biểu cho nơi đây chủ nhân thân phận – Nạp Lan Gia .

Trung tâm phủ trạch là một gốc khổng lồ đại thụ, đại thụ tán lá xanh mướt, từng chiếc lá tươi non mơn mởn, nhìn kĩ thấy bên trên như ần như hiện nhàn nhạt kim văn. Nấp sau những tán lá là từng cái bạch ngọc xen lẫn thanh bích sắc linh quả , bên trên khảm đầy không đồng nhất xoắn ốc trạng kim văn. Thỉnh thoảng lại thấy nhảy nhót vui đùa ríu rít vài cái điểu, điểu thân dài hơn hai tấc , thanh sắc lông chim , xinh đẹp cái đuôi , đúng là “ thu nhỏ ” bản Thanh Lan Tước. Thụ dưới thân vờn quanh một cái Linh tuyền, tuyền trung nước trong thấy đáy, bên trên nở rộ đầy Thanh Liên, nhìn kĩ hơn nữa lại thấy đang bơi qua bơi lại mấy cái tiểu ngư, chốc chốc lại xoay mình nhảy lên, tạo nên những bọt nước lấp lánh.

Gần đó, Nạp Lan Gia Chủ Viện.

Trong một cái to lớn , kim bích huy hoàng đại điện, sàn nhà lát Vân Bích thạch bóng loáng, xung quanh là mười căn khổng lồ cột trụ, cột mang thanh bích sắc , đế là kim sắc liên hoa, thân khảm kim sắc Thanh Tước đồ án, vừa nhìn đã thấy toát lên vẻ uy nghiêm , quý khí. Vòng quanh thập căn cột trụ là một cái lạch nước, bên trong bơi lội đầy màu sắc tiểu ngư, nước chảy nhẹ nhàng phát ra “ róc rách” thanh, làm tăng thêm sinh khí cho không gian u tĩnh.

Lúc này , chính giữa đại sảnh , một đám người đang tụ tập. Người phân biệt ngồi ở hai bên ghế dựa, trên cao nhất chủ vị ngồi chính là Nạp Lan Gia Gia Chủ- Nạp Lan Hiền, hắn hai bên phân biệt ngồi chính là Nạp Lan Gia Gia Chủ Phu Nhân- Hách Liên Yến cùng với Nạp Lan Gia Trấn Tộc Lão Tổ- Nạp Lan Hồng. Hách Liên Yến Trên tay chính đang ôm còn đang hô hô ngủ nhiều vừa mới sinh hai ngày tiểu tể tử. Bỗng ngồi ở bên trái cái thứ nhất vị trí Hách Liên Ngạn lão giả mặt mày tủm tỉm cười , mắt đăm đăm nhìn vào đang ngủ say hài đồng , nói:

“ Yến nhi a, mau mau cho phụ thân xem ta tiểu cháu ngoại a, ai u , xem kia cái mũi, kia cái miệng nhỏ, trông đáng yêu đâu!”

vừa nói, lão vừa phi thân lên tiếp nhận đứa nhỏ rồi thoắt cái đã trở về chỗ ngồi , một bên cười một bên trêu đùa ôm trong tay tiểu tể tử. Đang ngồi uống trà nhìn một màn này Nạp Lan Gia hai vị lão tổ khóe miệng hơi run , mắt thẳng trừng vẫn còn ở một bên đắc chí chơi đùa lão giả, Hách Liên Yến thấy thế cười gượng nhìn mọi người.

Đột nhiên, ngồi ở chủ vị Nạp Lan Gia Gia Chủ đứng lên , mặt mang ý cười, đối với hai vị lão giả nói:

“ Phụ thân, nhạc phụ , các ngài tôn nhi đến bây giờ vẫn còn chưa có tên đâu a!”

Nghe vậy , đang uống trà Nạp Lan Kình động tác chợt khựng lại , một bên Hách Liên Ngạn thì hai mắt sáng lên, miệng nói:

“Phải phải, ta tiểu ngoại tôn đáng yêu như vậy , không thể qua loa đặt tên được! Mau để ngoại tổ phụ ta đây đặt tên cho hắn a! Ân... nhìn này khuôn mặt,tấm tắc , sau này nhất định hội trường thành cái mỹ nam a, sách...không biết còn tiện nghi nhà nào cô nương đâu.Để xem,tên gì thích hợp đây…..? ”

Vừa nói lão giả vừa nhìn mọi người , đến khi thấy khuôn mặt hắc không thể lại hắc hơn của Nạp Lan Gia hai vị lão tổ thì có phần chột dạ , giọng nói cũng nhỏ dần.

“Hừ!”

Một tiếng từ Nạp Lan Kình bên miệng vang lên, lão giả càng chột dạ.

“ Hắn, họ Nạp Lan!Hắn thân gia gia còn ngồi ở đây, đến phiên ngươi khoa tay múa chân sao?”

Lần này là Nạp lan Hồng không vui nói. Vừa nói,hắn vừa nhìn thẳng mặt lão giả, thần sắc lạnh lùng , nghiêm túc. Hách Liên Ngạn tuy chột dạ nhưng miệng vẫn cố nói :

“Nhưng ta cũng là hắn ngoại tổ phụ a! Cùng lắm thì hai ta mỗi người đặt một nửa...”

Nạp Lan Hồng ngồi trên nghe hắn nói vậy, vốn đã chướng mắt lão đầu này nay càng cảm thấy hắn cay mắt, bèn xoa xoa tay , mặt tươi cười vô tội, giọng nói hiền từ đối hắn nói:

“Hách Liên sư đệ a! Hình như ta ngươi đã có trăm năm không gặp, chi bằng nhân hôm nay ta ngươi luận bàn một trận ! Ân, nghe nói sư đệ tu vi tăng tiến không ít, chi bằng để sư huynh hảo hảo lĩnh giáo lĩnh giáo a!”

Lời nói như sét đánh ngang tai qua đầu Hách Liên Ngạn, làm hắn thoáng chốc cứng đờ, hắn nhưng đánh không lại đã là Hóa Thần Hậu kì Nạp Lan Hồng nha. Nhớ khi xưa còn ở Tông Môn tu hành khi, hắn không thiếu ăn này cáo già mệt, nghĩ lại liền cảm thấy toàn thân đau nhức. Sau một hồi tính toán lợi và hại , hắn lắc đầu thở dài:

“Các ngươi hai huynh đệ giỏi ỷ thế hϊếp người a! Không đặt thì không đặt. Dù sao ta tiểu tôn nhi vẫn thích ta cái này uy phong ngoại tổ phụ nhất. Đúng không a ....?!!”

Nói xong không thèm để ý mọi người, tiếp tục trêu đùa tiểu tể tử trong ngực.

Thu thập xong cái kia không đứng đắn đăng đồ tử, Nạp Lan Hồng lúc này mới quay sang đối với còn đang trầm mặc nhìn chính mình vừa mới sinh ra tiểu tôn nhi Nạp Lan Kình nói:

“Đệ đệ a, đây là ngươi chờ mong trăm năm lâu tôn nhi đâu, ngươi cái này làm gia gia cũng không thể khởi cho hắn cái xú danh đâu!”

Nạp Lan Kình nghe vậy chỉ trầm mặc, quay qua nhìn tiểu tôn tử, ánh mắt cũng nhiễm vài phần ý cười, suy tư một lúc, hắn đột nhiên nhìn hướng ra xa.

Ánh mắt hắn vọt ra ngoài đình viện, xuyên qua từng cây từng cây đại thụ, lướt ngang trên mặt hồ, theo từng cánh hoa đào bay phiêu đãng về phương xa, vòng qua hàng liễu ven bờ hồ, bao trùm cả cảnh vật trong thành. Bỗng chốc, miệng hắn mấp máy, ngâm một khúc thơ:

“Hòe liễu tiêu sơ nhiễu quận thành,

Dạ thiêm sơn vũ tác giang thanh.

Thu phong nam mạch vô xa mã,

Độc hướng giang lâu cố quốc tình.”

( “Đăng lâu”- Dương Sĩ Ngạc )

“ Liễu…, Thu…., Phong…..”

Ngâm nga vài câu từ trong miệng, chợt hắn ánh mắt kiên định , tay bối phía sau , giọng nghiêm nghị :

“ Nạp Lan Ga dòng chính đích thiếu gia, sinh với Tân Nguyên đệ một vạn một nghìn một trăm hai mươi năm ba tháng mười lăm ngày, ngô nãi hắn thân tổ phụ, ban danh Nạp Lan Phong, ngay trong ngày , liệt vào gia phả!”

“Hay! Hay a! Nạp Lan Phong! Thanh phong minh nguyệt! Quả là xứng với bổn quân ngoại tôn a!” Hách Liên Ngạn tán thưởng.

“Ân,này danh nhưng đủ khí khái a!” Nạp Lan Hồng đạo.

Mọi người đều tán thưởng , lúc sau , có cái trung niên nhân dẫn theo một hàng người tiến vào, cung kính hành lễ.Ngồi ở chủ vị Nạp Lan Hiền gật đầu, bên kia, lão giả đã đưa Nạp Lan Phong về tay Hách Liên Yến, trung niên nhân thấy vậy cung kính , cẩn thận nhẹ nhàng lấy một tích máu ở gót chân tiểu nhi,kì lạ là,tiểu hài tử vậy mà không khóc,có thể thấy trung niên nhân thủ pháp chi cao siêu a. Lấy xong hắn tay lóe thanh quang,thương khẩu biến mất,đỏ tươi hòa cùng với một loại lấp lánh ánh kim linh mặc, dùng nó để viết tên lên gia phả,tên viết xong lấp lánh ánh kim, nhìn kĩ sẽ thấy đặc thù màu đỏ linh văn. Xong việc, trung niên nhân cung kính dâng lên gia phả, Nạp Lan Hiền xem qua, gật đầu, trung niên nhân hành lễ, lui ra ngoài.

Xong việc, Nạp Lan Hồng đứng lên, nhìn xung quanh , nói :

“Di? Không thấy tiểu Huyền, cả Linh Nhi nha đầu này nữa?”

Hách Liên Yến cười cười :

“ Bá phụ, Linh Nhi chính đang dẫn theo tiểu Huyền đi chơi đâu! “

“ Ai…Nha đầu này….”

Đang nói, bỗng dưng từ ngoài cửa, một cái mặc đỏ thắm linh y thiếu nữ , tay dắt một cái ba tuổi nam hài chính đang chạy vào, vừa chạy còn không ngừng la hét.

“ Mau đi nhanh a tiểu Huyền, tỷ tỷ dẫn ngươi đi xem tiểu đệ đệ a! Tiểu đệ đệ mới sinh , tròn tròn,mềm mềm, siêu cấp đáng yêu nha!”

Nam hài bị lôi kéo chạy theo, thở hổn hển, mày nhăn lại, cố đuổi kịp thiếu nữ. Đang ngồi ở trong mọi người thấy vậy,cười cười, riêng Nạp Lan Hồng nhìn thiếu nữ như vậy ,tức muốn bốc khói, nha đầu này a,chính là cái này bộ dạng, đi đâu cũng quậy cho một đám gà bay chó sủa, không chịu ngồi yên.

Này đây, thiếu nữ đã dẫn nam hài chạy vào trong điện, hành lễ với mọi người rồi chạy đến bên Hách Liên Yến, chơi đùa với tiểu tể tử .

“ Thẩm thẩm, ta có thể bế tiểu đệ đệ không? Linh Nhi sẽ cẩn thận a, sẽ không làm đệ đệ đau.”

Hách Liên Yến nghe vậy, xinh đẹp khuôn mặt tràn đầy ý cười, nói “ân” thanh rồi cẩn thận đưa tiểu nhi tử vào vòng tay thiếu nữ. Tiếp được tiểu đệ đệ, thiếu nữ hớn hở một bên ôm một bên chơi đùa. Bên cạnh, Hách Liên Huyền đi đến ,thấy Hách Liên Yến, vội chào:

“ Cô cô hảo!”

“Ân,đã lâu không gặp tiểu Huyền a! Chúng ta tiểu Huyền trường cao , càng ngày càng anh tuấn nha!” vừa nói, nàng vừa xoa xoa đầu nam hài, nam hài nghe nàng nói, đỏ mặt.

Đang ở trêu đùa tiểu đệ đệ thiếu nữ bỗng quay qua đây, gọi :

“Tiểu Huyền, mau qua đây, xem tiểu đệ đệ nha!”

Nam hài nghe vậy, chạy theo hướng thiếu nữ, qua đi xem biểu đệ mới sinh.

“ Thế nào a tiểu Huyền, tiểu đệ đệ trông đáng yêu sao? “ Thiếu nữ vừa chơi đùa vứa hí hửng nói.

Đây là lần đầu tiên Hách Liên Huyền nhìn thấy như vậy tiểu hài tử. Ở hắn gia tộc cũng gặp qua vài cái hài đồng nhưng chưa bao giờ gặp qua ai tiểu như vậy, cũng chưa từng thấy hài đồng nào đẹp như vậy.Lần đầu nhìn tiểu đệ đệ, hắn cảm giác rất kì quái, chính là rất thích, rất thích tiểu đệ đệ .Hắn cái này tiểu biểu đệ sinh đến trắng trẻo, mềm mềm, môi rất đỏ, mắt to tròn , lấp lánh ảnh ngược khuôn mặt hắn.Tiểu đệ đệ rất đáng yêu, rất dính người.Có đôi khi hắn chọc ,tiểu đệ đệ sẽ oa oa khóc. Đây cũng là lần đầu tiên, hắn làm ca ca.Hắn tưởng,tiểu đệ đệ đang yêu như vậy, sau này ai cướp đi thì làm sao bây giờ?Không,hắn sẽ bảo vệ đệ đệ,làm hắn bình an lớn lên.Nho nhỏ nam hài, lặng lẽ dâng lên quyết tâm.