Quyển 1: Chỉ Xích Thiên Nhai -- Phiên ngoại 1: Kí ức của Hàn Ảnh Trọng (2)

Rốt cục đến ngày này a…

Hắn đứng ở bên người sư phụ, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy thân ảnh của nàng lẫn lộn trong đám đông.

Nàng vẫn là hoạt bát như vậy a, thực chờ mong biểu hiện của nàng.

Trên mặt hắn không tự giác hiện ra thần sắc ôn nhu mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện được, biểu tình đó so với tính tình lãnh khốc thường ngày của hắn là cực kỳ không thích hợp.

Vì thế hắn đi đến gần nàng, dùng phương thức bọn họ hay sử dụng châm chọc nhau để cổ vũ nàng.

Thân ảnh màu tím đột nhiên xuất hiện quấy rầy suy nghĩ của hắn, khảo nghiệm Lôi linh căn, tư chất không tồi.

Nhưng thật không nghĩ tới người kia lại chọn gia nhập Kiếm Linh Phong. Xem ra… Lại nhiều thêm một cái sư đệ rồi. Người tài giỏi như thế, xem ra chính mình cũng phải nỗ lực gấp bội đây.

Rốt cuộc đến nàng , hắn thực chờ mong nàng sẽ lấy phương thức gì đi lên.

“Ngươi chờ coi đi!”

Hắn cười cười, ngay sau đó hơi giật mình nhìn nàng hoàn hảo từng bước nhảy qua, rất giống một chú chim nhỏ, tung cánh bay lượn trên bầu trời.

Nàng sẽ là linh căn nào đây…

Hắn nhìn Trắc Linh Đài linh kiếm hệ băng bay lên, trong lòng nói không sợ hãi là giả, nhưng đồng thời cũng xuất hiện một tia mừng thầm

Nếu là như thế, về sau liền có thêm nhiều cơ hội cùng nàng thân cận….

Trên đài cao lại bay lên nhiều linh kiếm khác, hắn nhíu nhíu mày, đa linh căn sao?

Nhưng khi hắn thấy toàn bộ linh kiếm đều bay lên, hắn lại không biết nên hình dung tâm tình của mình ngay lúc này là như thế nào.

Hắn cho rằng chính mình hẳn là để ý… Rõ ràng đã hiểu được một phân cảm tình ẩn nấp dưới đáy lòng kia. Cho nên hắn nghĩ, nàng nhất định cũng sở hữu một linh căn tương xứng với mình.

Nhưng mà, vì sao hắn hiện tại không thèm để ý linh căn của nàng là cái gì, chỉ một mực lo lắng cho tâm tình của nàng lúc này…

Nàng nhất định nghe được những lời châm chọc khıêυ khí©h xung quanh đi?

Hắn muốn tiến lên, lại bất đắc dĩ sư phụ ở bên kia nhìn…

“… Không bằng để nàng đến Khí Linh Phong của ta làm tạp dịch…”

Hắn quay lại nhìn, nữ đệ tử vừa lên tiếng kia thoạt nhìn trông có chút quen mắt. Hắn biết, sư phụ nhất định sẽ không cho phép nàng ở lại Kiếm Linh Phong.

Cho nên, hắn hướng vị đệ tử kia nói lời cảm tạ.

Nàng có chỗ an thân, chính mình cũng có thể thường xuyên đi xem nàng.

Nhưng mà, hắn vẫn không phát hiện, trong mắt nữ đệ tử kia ẩn sâu phẫn hận.

Thật sự là không xong…

Có chút lo lắng a, cái kia tên…

Ở tầng tầng mây mù lượn lờ xung quanh một tòa đình viện, nam tử tóc dài màu lam nhìn nhìn tâm pháp trong tay, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Thật sự là tâm tư một chút cũng không yên lặng được.

Hắn giương mắt nhìn bầu trời, giống như làm vậy có thể giúp tâm tình bình tĩnh hơn.

Quả nhiên vẫn là có chút lo lắng…

Quả nhiên vẫn nên đi nói cho nàng biết một ít điều cơ bản thông thường đi.

Nam tử cứ như vậy hạ quyết tâm, xoay người rời đi. “… Đi hoàn thành nhiệm vụ là có thể đạt được…”

Hắn nhìn khuôn mặt người trước mắt, bất đắc dĩ thở dài, kế tiếp hắn sẽ tĩnh tâm đi bế quan tu luyện.

Cũng không biết khi nào có thể gặp lại nàng, bất quá, hẳn là sẽ không lâu lắm.

Hắn mím môi cười cười, hướng nàng nói lời từ biệt, xoay người rời đi.



“Bách Lý, ngươi đi đâu?”

“Chuyện đó hình như không có liên quan đến sư huynh.”

“… Tu luyện không được lười biếng .”

“Đã biết, ta đi Khí Linh Phong, rất nhanh sẽ trở về.”

Khí Linh Phong…

Hàn Ảnh Trọng trong lòng không biết vì sao cái thứ nhất nghĩ tới chính là thân ảnh hoạt bát linh động kia.

Nghe nói nàng gần đây tựa hồ thường xuyên cùng sư đệ ở chung một chỗ…

Trong lòng có chút không thoải mái…