Quyển 2 -- Chương 23: Hôm nay thời tiết rất tốt. (? )

Hàn Ảnh Trọng vẫn như cũ hé ra khuôn mặt lạnh băng vạn năm không đổi, hai tay khoanh trước ngực, vô cùng nhàn nhã nhìn nàng, ánh mắt kia tuyệt đối nhìn không rõ là có tư tưởng cảm tình gì. Liếc thấy Phong Luyến Vãn sắc mặt một trận đỏ một trận trắng một trận hồng, biểu tình xoay đến xoay đi cuối cùng xoay thành một cái “囧” tự, toàn thân cứng ngắc giống như một cái mộc đầu nhân, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui vào hay đào hố để chôn mình.

Loại biểu tình thực quẫn bách thực khôi hài thực ngây thơ quỷ dị này duy trì được sáu phút, thẳng đến khi mây trắng muốn xem náo nhiệt đều tan, lòng hiếu kỳ của Cà Rốt bị ma diệt, nàng mới thu lại cánh tay vừa cào mái tóc xốc xếch, ánh mắt loạn chuyển không biết rốt cuộc là đang nhìn về hướng nào, cười gượng vài tiếng, xả ra mấy câu nói đến đánh vỡ xấu hổ: “A ha ha, cái kia… Hôm nay thời tiết rất tốt a…”

Nàng ở trong thế giới nội tâm ôm đầu khóc rống, vì sao hắn đem nàng “đưa” đến cửa nhà vẫn còn chưa đi a, chờ uống trà sao? Vì sao nàng xui xẻo như thế bị hắn thấy những hai lần bộ dáng không hay ho của mình? Lần đầu tiên là khi nàng mang mặt nạ Ẩn Sát bày ra tạo hình đối chiến, lúc này hình tượng càng thảm hại hơn… Đương nhiên nàng lúc này nội tâm bay ra tối “Trọng điểm” phun tào là: nếu sớm biết rằng hình tượng đã hủy, tại sao vừa rồi phải nhịn cười a! Cười chết Giản Tâm Ly mới không thâm hụt vốn liếng a!

Hàn Ảnh Trọng trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm sáng sủa, lại đánh giá một phen vẻ mặt quẫn bách của Phong Luyến Vãn, rốt cuộc nói chuyện : “Quả thật rất tốt.”

Vài giây sau, Cà Rốt ghé vào trên đỉnh đầu chủ nhân nhà mình vô tâm vô phế cười cong thắt lưng, đương nhiên, đấy là nếu như nó có thắt lưng. Phong Luyến Vãn lại nói không nên lời, trực tiếp từ mộc đầu nhân tiến hóa thành tượng đá sắp vỡ nát.

Đứng ở chỗ này thời gian dài như vậy chỉ vì muốn nhàm chán tiếp nàng một câu sao?

Nếu là như vậy, nàng có thể thập phần nghiêm túc nói cho hắn: mặt quan tài, ngươi thắng !

Những lời này ở ngoài mặt là vì tiếp lời của nàng nên mới mò mẩm đi ra “Hôm nay thời tiết rất tốt”, ai biết hắn nói ẩn hàm ý tứ là gì!

Làm ơn đại ca, ngài có thể đừng mang vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm băng sương thốt ra những lời khiến người ta không còn biết nói gì được không a! Còn làm cho ta gián tiếp thừa nhận khinh bỉ cùng cười nhạo, có phải hơi quá đáng hay không! Phong Luyến Vãn buồn bực cả người phát run, trên đầu tuôn ra N dấu chấm. Cho dù trước mắt xuất hiện một bàn thức ăn Mãn Hán toàn tịch, nàng nhất định không chút do dự lật bàn, lúc này vô luận nàng như thế nào phát điên cũng không có thể biểu đạt nội tâm buồn bực! Loại cảm giác quỷ dị như thể bị đùa giỡn này là cái gì!

Phong Luyến Vãn hai mắt phun hỏa không chút khách khí hạ lệnh trục khách, chỉ vào phòng nhỏ phía sau vách núi đen nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì, muốn đánh nhau với ta a! Ra cửa quẹo phải, không tiễn!” Sau đó cũng không quản Hàn Ảnh Trọng vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, nắm lấy lông mao trên đầu Cà Rốt, nổi giận đùng đùng bước nhanh đi vào phòng nhỏ của nàng, “Oành” một tiếng đóng chặt cửa gỗ.

Sau lưng vừa đóng cửa trong nháy mắt, nàng tựa hồ nghe được một tiếng cười khẽ, nhẹ đến nỗi khiến nàng tưởng chỉ là ảo giác.



Huyền Tịch Tông tiên sơn bí cảnh, bốn mùa như xuân. Mấy ngày sau, tầng mây thật dày khiến bầu trời thoạt nhìn có chút mờ ảo, mưa nhỏ rì rì rào rào vừa rơi xuống không lâu hình thành những vũng nước đọng, phát ra tiếng “tí tách” dễ nghe, văng lên tạo thành một màn sương mỏng. Hương thơm tươi mát của các loại thảo dược quý hiếm lúc này dị thường rõ ràng, vì vậy thân là y sư Phong Luyến Vãn liền mang áo tơi đội đấu lạp, ngâm nga một tiểu khúc mà bính bính nhảy lên từng bậc thang dài đằng đẵng ở Huyền Tịch Tông, đi chung quanh càn quét thiên tài địa bảo chưa bị người ta phát hiện.

“Thanh nhược lạp, lục áo tơi, tà phong mưa phùn không cần phải về.” Phong Luyến Vãn vững vàng bước qua vũng nước to, bụi đất trên hài bị nước mưa rửa sạch, hưng trí bừng bừng lẩm bẩm, “Hì hì, khó được ta cũng văn nghệ một phen.” Nếu để cho Nhiễm Nhiễm nghe được những lời này, nhất định sẽ siết cổ của nàng cấp nàng một cái xem thường, khinh bỉ nói: “Đại Thần như ngươi, giả bộ đại văn hào cái gì a!”

“Chủ nhân, phía trước có một bụi Phục Linh sinh trưởng rất tốt.” Cà Rốt biến thành dược khuông ghé vào trên vai Phong Luyến Vãn, chỉ vào nơi linh khí nồng đậm phía trước nói. Phục Linh có tác dụng an thần, hỗ trợ tu sĩ lúc tấn giai có thể ngưng thần tĩnh khí, tránh cho tẩu hỏa nhập ma. Phong Luyến Vãn gật gật đầu, cười nói: “Còn thiếu một vị Phục Linh là có thể an tâm trở về bế quan đánh sâu vào Trúc Cơ tầng ba.”

Dừng ở Trúc Cơ tầng hai đã hơn mười ngày, cấp bậc cũng giữ nguyên ở cấp mười chín không tăng. Kinh nghiệm khi thăng lên cấp mười nói cho nàng biết, hẳn là vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mấu chốt. Nhưng nàng đến chỗ của Tần sư huynh lật xem toàn bộ nhiệm vụ, cũng không có một khuông đối thoại nào hiện ra, điều này khiến nàng thập phần nghi hoặc lại lo lắng. Nhưng nàng biết lo lắng suông cũng vô dụng, cho nên trước mắt tạm thời đem chuyện cấp bậc trò chơi đặt sang một bên, chờ đột phá Trúc Cơ tầng ba lại đi xử lý.

Bất quá, Phục Linh loại thảo dược này mùi thật sự là không dám khen tặng. Nói không ngoa, linh trùng trong phạm vi một thước tất cả đều bị huân chạy, chỉ còn lại đơn lẻ một mình Phục Linh Thảo tại nơi nó sinh trưởng. Phong Luyến Vãn vẻ mặt ghét bỏ bịt mũi, cúi thắt lưng tùy tay nhặt lên một nhánh cây trạc trạc nó, chờ xác định phụ cận không có linh thú trông coi xong mới nắm nó hái xuống ném vào dược khuông.