Thanh âm lưu động trong không khí, tiếng gió thổi lá cây sàn sạt cùng tiếng chim nhỏ líu ríu kêu to vô cùng êm ái dễ nghe, cũng vô cùng rõ ràng, rõ ràng giống như nhân loại trên thế giới này đều đã tuyệt diệt, chỉ có cảnh vật là vẫn còn tồn tại.
Phong Luyến Vãn trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt đen như than của Giản Tâm Ly, thấy trên y phục màu xanh nhạt của cô ta dính đầy chất lỏng vàng đỏ ghê tởm chậm rãi loang lổ, lại liên tưởng đến “cọc gỗ” vừa nôn, nàng tựa hồ hiểu được cái gì đó.
“Giản… Giản sư tỷ?” Nàng thạch hóa tại chỗ, khóe miệng run rẩy giống như đang trúng gió, mồ hôi lạnh xoát xoát chảy xuống, biểu tình cổ quái đến cực điểm. Thảo nào cái cọc gỗ kia bộ dáng lại giống rau cải trắng như vậy, thảo nào lá cây mọc trên đó lại giống vải dệt như vậy, thảo nào cái cọc gỗ kia lại nhìn quen mắt đến như vậy, thảo nào nàng vô cớ có ấn tượng sâu sắc với cái cọc gỗ này… Dựa vào, kia căn bản không phải cọc gỗ gì cả mà là kẻ cùng nàng có thâm cừu đại hận hận không thể khiến nàng lập tức chết đi chết đi chết đi Giản Tâm Ly a! Lần này đắc tội với cô ta, chỉ sợ về sau trả thù không chỉ có nhiệm vụ nguy hiểm đơn giản như vậy, ngày đó làm sao mà qua a!
Duy trì mười giây khϊếp sợ qua đi, Phong Luyến Vãn hứng thú dạt dào thưởng thức bộ dáng ướt sũng vô cùng chật vật của Giản Tâm Ly, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Về phần vì sao không có lập tức cười to mà phải dùng sức che miệng vất vả nhịn cười, đó là bởi vì nàng còn muốn ở Khí Linh Phong này sống thêm một đoạn thời gian, không thể khiến quan hệ giữa hai người quá căng thẳng. Đương nhiên mấu chốt nhất là vì sợ bộ dáng kích động ôm bụng cười lăn lộn của nàng thực sự rất mất hình tượng. Tiểu Vãn đáng thương a, không biết rằng hình tượng của ngươi ở trước mặt mỗ họ Hàn nào đó đã hủy thành cặn bã. Nàng ở trong lòng thầm thoải mái, ha ha ha ha đáng đời a đáng đời a, ai bảo ngươi trong lúc chỉ mành treo chuông lại tự đưa đến cửa để cho ta nôn trúng. Đem ngươi biến thành như vậy cho dù bị ngươi chỉnh chết cũng đáng! A phi, một tu sĩ Luyện Khí Kỳ nho nhỏ như ngươi làm sao có thể gϊếŧ chết được tu sĩ Trúc Cơ tầng hai như ta?
Bất quá vì sao nàng không có phản ứng gì a? Chẳng lẽ là giận đến nỗi ngốc luôn rồi? Ha ha ha ha như vậy rất tốt.
Giản Tâm Ly chỉnh khuôn mặt mây đen dày đặc, trong lòng quả thực so với ăn ruồi bọ còn khó chịu hơn, cố gắng xả ra nụ cười thân thiết nói: “Tiểu Vãn sư muội nôn xong có thoải mái hơn không? Vừa rồi nhìn ngươi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, sư tỷ thực lo lắng đâu.” Thầm nghĩ: nếu không phải Hàn sư huynh ở đây, ta cho dù liều mạng bị sư phụ mắng chết cũng phải đem ngươi bóp chết! Chết tiệt, bộ dáng chật vật này lại để Hàn sư huynh thấy được!
Phong Luyến Vãn lúc này đang đưa lưng về phía Hàn Ảnh Trọng, Hàn Ảnh Trọng lại không phát ra một chút thanh âm nào, bộ dáng tựa hồ như đang xem kịch, cho nên nàng căn bản không nghĩ tới còn có người thứ ba ở đây. Giản Tâm Ly làm bộ làm tịch khiến nàng rất kinh ngạc, vươn tay đến sờ sờ đầu cô ta: “Sư tỷ ngươi không phát sốt đi? Ân, quả thật hơi nóng… Sư tỷ cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi a, cháy hỏng đầu óc trăm ngàn đừng đổ cho ta, muốn trách thì trách ngươi làm quá nhiều chuyện xấu nên gặp quỷ.”
Nghe được những lời châm chọc không chút che giấu của nàng, Giản Tâm Ly tức muốn chết. Cháy cái đầu ngươi a! Ta đây là bị ngươi chọc phát hỏa! Bất quá đang rầu rĩ vì không kiếm được lý do rời khỏi đây, nếu ả nói ả phát sốt, liền có thể tìm được bậc thang hạ xuống. Nghĩ như vậy, ả giả vờ nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương, suy yếu nói: “Sư tỷ quả thật có chút không thoải mái, ta đi về trước, Tiểu Vãn sư muội tự chiếu cố chính mình a.” Nói xong ả lui về phía sau hai ba bước, hướng về Hàn Ảnh Trọng chắp tay, chạy nhanh giống như bị ma đuổi.
“Quả nhiên là cháy hỏng đầu óc, vì sao hướng về phía sau ta…” Phong Luyến Vãn sờ sờ cái ót, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn.
Không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình.