“Hàn sư huynh!”Thấy Hàn Ảnh Trọng động tác hơi khựng lại, hai đạo chân mày dựng thẳng, Giản Tâm Ly ở trong lòng bồn chồn, vội vàng cúi đầu thở dài, bày ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu mềm mại. Từ sau khi sự kiện bỏ trốn kết thúc, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp lại, người khác không biết chuyện kia là do ả hãm hại, nhưng thân là đương sự Hàn Ảnh Trọng dĩ nhiên nhất thanh nhị sở (biết được rõ ràng rành mạch).
Giản Tâm Ly không khỏi thầm rủa xui xẻo, hôm nay phát hiện một nhiệm vụ nguy hiểm muốn giao cho nha đầu ty tiện kia, không nghĩ tới thế nhưng lại đυ.ng phải Hàn sư huynh ả sợ hãi nhất. Không phải Hàn sư huynh đã lập lời thề cùng nha đầu kia vĩnh viễn không tư tình sao, vì sao bọn họ còn có thể gặp mặt? Nguyên nhân vì Hàn Ảnh Trọng từng dụng tâm ma thề, Phong Luyến Vãn mất đi núi dựa vào, Giản Tâm Ly mới có thể không kiêng nể gì dùng trăm phương nghìn kế làm khó Phong Luyến Vãn, từ “Hỗn Độn Quyết” khiến tu sĩ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma nhất đến các loại nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm. Nếu Hàn sư huynh cùng nha đầu kia dẫu lìa ý còn vươn tơ lòng, nha đầu kia lại hướng hắn cáo trạng thì phải làm sao bây giờ? Giản Tâm Ly trong lòng có quỷ, ánh mắt đảo loạn. Khi ả nhìn thấy dấu vết đỏ tím khả nghi trên cổ Hàn Ảnh Trọng cùng mái tóc bù xù của Phong Luyến Vãn, đầu óc giống như bị sét đánh. Ông trời… Bọn họ trong lúc đó… Đã xảy ra chuyện gì?
“Hàn sư huynh, cổ của ngươi…” Giản Tâm Ly chỉ vào dấu ngón tay thập phần rõ ràng trên cổ Hàn Ảnh Trọng, trán toát ra mồ hôi lạnh, đứt quãng hỏi.
Hàn Ảnh Trọng mặt không đổi sắc, ngữ khí lạnh lùng: “Không liên quan đến ngươi!”
Giản Tâm Ly bị ngữ khí của hắn dọa sợ tới mức run lên, thấy hắn không có động tác gì mới đưa tay vuốt ngực một cái thoáng thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Phong Luyến Vãn nằm trên mặt đất, biểu tình giống như vừa mới phát hiện nàng che miệng kinh hô: “A! Tiểu Vãn sư muội bị làm sao vậy?” Đồng thời dịch bước đi qua, một tay khoát lên trên vai nàng đem nàng nâng dậy, nhìn qua giống như cực kỳ lo lắng. Tuy rằng ả vẻ mặt lo lắng nhìn Phong Luyến Vãn, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn cẩn thận dừng ở trên người Hàn Ảnh Trọng.
Tuy rằng Hàn Ảnh Trọng không thiết trả lời vấn đề của Giản Tâm Ly, càng không muốn cùng cô ta có bất kỳ liên hệ gì, nhưng nghĩ đến Phong Luyến Vãn ở Khí Linh Phong còn cần sự “chiếu cố” của cô ta, sợ chuyện nửa năm trước đã hủy thanh đanh của nàng nay lại còn bị Giản Tâm Ly ép buộc, Hàn Ảnh Trọng liền nhịn xuống nhẫn nại trả lời: “Nàng gặp phiền toái…”
Đột nhiên “Oa ——” một tiếng đánh gãy Hàn Ảnh Trọng hảo tâm giải thích.
Trong phút chốc, “Đầu đầy hắc tuyến” “Khóe miệng run rẩy” cùng “Xấu hổ” đủ thứ từ ngữ đã hoàn toàn không thể hình dung biểu tình của Giản Tâm Ly lúc này. Đủ loại màu sắc cùng mùi thuốc dính ở trên người ả, cuối cùng hợp thành một phiến tối om. Hàn Ảnh Trọng cũng hơi nghiêng đầu, tuy rằng sắc mặt không có gì biến hóa, nhưng trong đáy mắt chợt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Nguyên nhân không phải do hắn, mà vốn nằm ở người nào đó bất tỉnh nhân sự nằm trên nhuyễn đệm màu hồng do Cà Rốt biến thành rốt cuộc đã tỉnh. Nói là tỉnh cũng không quá chuẩn xác, đại khái là mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê. Nhưng này không phải trọng điểm! Mấu chốt là trên vạt váy dài sạch sẽ của Giản Tâm Ly xuất hiện một mảng lớn chất lỏng vàng đỏ xanh ghê tởm, mà Cà Rốt đã biến trở về nguyên trạng vỗ vỗ sau lưng chủ nhân nhà mình.
Phong Luyến Vãn từ rất sớm rất sớm đã muốn nôn ra, lầm đầu tiên nếm thử phi thiên ngược chiều, không nói đến việc khiến nàng choáng váng phân không rõ phương hướng, trong dạ dày một trận phiên giang đảo hải, càng ngày càng khó chịu. Đang trong lúc hư hư thực thực nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một cái cọc gỗ tử lục sắc, nháy mắt loại cảm giác thiên toàn địa chuyển lại như thủy triều đánh úp lại, Phong Luyến Vãn đầu óc mơ màng lập tức kéo cái cọc gỗ tử lục sắc kia, tức y phục của Giản Tâm Ly, nôn thốc nôn tháo. Nôn xong rồi còn cảm thấy không thoải mái, lại nôn khan vài cái, che miệng ho vài tiếng: “Khụ khụ, hảo khổ…”
Từ lúc phát hiện ăn linh khí là phương pháp tu chân nhanh chóng và tiện lợi nhất, Phong Luyến Vãn một ngày ba bữa cam đoan, tùy thời tùy chỗ thu lại đây mấy đoàn linh khí ném vào miệng ăn a ăn, chống đỡ bụng phình tròn tròn , sau đó bị thân thể hấp thu. Huống chi đồ ăn Giản Tâm Ly cấp nàng quả thực không thể gọi là đồ ăn. Vì vậy trong bụng Phong Luyến Vãn đã thật lâu không có chứa bất kỳ loại thức ăn gì, không nôn ra lương thực chỉ vừa tiêu hóa một nửa đã là thập phần nể mặt Giản Tâm Ly. Bất quá làm cho chính nàng cùng Giản Tâm Ly đồng dạng thống khổ là —— nàng nhổ ra tất cả đều là dịch chua dạ dày so với thuốc đông y còn khổ hơn a!
“Ô… Hảo khổ…” Nữ hài tử sợ khổ đó là bẩm sinh, khi bị người lớn buộc uống thuốc đều phải nhỏ vài giọt nước mắt tranh thủ đồng tình, hiện tại đã trở thành thói quen. Phong Luyến Vãn hiển nhiên còn chưa phân rõ hiện tại là cái tình huống gì, xoa khóe mắt, lau nước mắt, thuận tiện nức nở vài tiếng, hơn nữa phía sau có mây hồng hư ảo cùng hoa hồng làm bối cảnh, dáng vẻ ngây thơ kia quả thực có thể hớp hồn toàn bộ nam nữ lão ấu.
Cà Rốt thực hợp thời đưa đến một chén nước, Phong Luyến Vãn phản xạ có điều kiện nói cảm ơn, uống một ngụm nước cô lỗ cô lỗ xúc xúc miệng, xong lại “Phốc” một tiếng phun lên mỗ cọc gỗ. Dưới ánh mắt im lặng của mỗ nam mỗ nữ mỗ sủng vật, dùng tay áo tiêu sái lau môi, nhảy dựng lên vỗ vỗ váy, hạnh phúc nhếch miệng cười cười.
…
Tựa hồ có một đàn quạ đen như mực bay qua, thuận tiện mang đến một hàng hắc tuyến xếp thẳng tề…