Từ trên bầu trời cách Khí Linh Phong không xa, một đạo bóng kiếm xẹt qua, thuận tiện mang theo mỗ nữ đang không ngừng phát ra một tiếng lại một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm :”Chậm rãi chậm rãi chậm một chút ——!”
Gió rít gào xẹt qua hai bên má, đâm vào mặt đau rát, khóe mắt Phong Luyến Vãn ẩn ẩn hiện lên lệ quang trong suốt. Cũng thực khó cho nàng dưới tình huống bị khiêng bay đi còn có thể vượt qua sức hút của trái đất không cho nước mắt chảy ra.
Là một Đại Thần thường xuyên cưỡi Bích Tinh Thần Hổ bay lượn khắp trời, Phong Luyến Vãn dĩ nhiên không sợ độ cao, thậm chí ngồi trên thuyền hải tặc hay lái hỏa tiễn chiến đấu (*), ở không trung xoay tròn 360° nàng ngay cả chớp mắt cũng không chớp một cái, hơn nữa còn có thể thực hưng phấn mà cuồng hô không đủ kí©h thí©ɧ. Nhưng hiện tại nàng lại tim đập như đánh trống, hô hấp không thuận, nguyên nhân chính là tư thế phi hành không phải kiểu ngồi đứng đắn, mà là —— bị khiêng! Nhưng bị trúng Định Thân Thuật, không thể giãy dụa phát tiết, trong lòng vừa hoảng sợ vừa bất đắc dĩ, bụng còn đυ.ng phải bả vai cứng rắn của người nào đó, khó chịu đến muốn nôn ra. Một chữ “Thảm” to tướng cũng không đủ hình dung được!
(*) Thuyền hải tặc, hỏa tiễn gì gì đó chỉ là mấy trò chơi trong công viên thôi. Mấy cái thường hay thấy trong phim ấy.
Cố tình người khiêng nàng mỗ họ Hàn nào đó là một tên cứng mềm không ăn, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, mặc kệ nàng bi phẫn muốn chết la to thế nào, hắn cũng không thèm chớp mắt nhìn về phía Khí Linh Phong ngự kiếm bay đi, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, giống như cố ý muốn tra tấn nàng.
“Thả ta xuống, ta tự trở về!” Phong Luyến Vãn thiệt tình sắp khóc đến nơi, sống chết cắn môi không cho nước mắt chảy xuống. Mặt quan tài khi dễ người a ô ô ô, “Hàn sư huynh ta sai rồi thả ta đi!” Đại trượng phu co được dãn được, huống chi nàng không phải đại trượng phu mà chỉ là một tiểu nữ tử “mềm yếu”. Cái kia gọi là gì, nữ tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ cấp bậc của mình tăng lên nàng không đem hắn ném vào lỗ đen vũ trụ thì “Phong Luyến Vãn” ba chữ này sẽ viết ngược lại.
Thoáng nhìn bộ dáng nhận sai lại không chút cam tâm tình nguyện nào của nàng, Hàn Ảnh Trọng biểu tình không chút biến hóa, chỉ sau khi nghe thấy thanh âm “Hàn sư huynh” mới hơi hơi nhíu mi. Trong ấn tượng hình như đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn “Hàn sư huynh” khi hai người ở chung một chỗ.
Có điểm… khó chịu.
Nếu để Phong Luyến Vãn biết một tiếng “Sư huynh” này chẳng những không đem đến nửa điểm tác dụng nào, ngược lại khiến người nào đó càng không thoải mái tăng thêm oán niệm, đánh chết nàng cũng không tự hạ thân phận gọi hắn “Sư huynh”. Bi thảm nhất là trên đời này không có bán thuốc hối hận, vì vậy Tiểu Vãn đáng thương ngươi tự mình cầu phúc đi.
Lúc Phong Luyến Vãn choáng váng sắp hôn mê, Cà Rốt muốn chiếu cố chủ nhân mình không thể không chỉ đường, hơn nữa dưới tình huống không có bản đồ loại thần khí nghịch thiên này, Hàn Ảnh Trọng thế nhưng có thể chuẩn xác tìm được phòng nhỏ nằm gần vách núi đen của Phong Luyến Vãn, không thể không nói đó là một kỳ tích. Đáng tiếc lúc này Phong Luyến Vãn hoàn toàn không có tâm tình đi hỏi rốt cuộc là hắn vận khí tốt hay sớm đã có âm mưu từ trước, bởi vì nàng đã thực không có cốt khí hai mắt tối sầm đi gặp Chu Công. Tuy rằng không phải nàng tự nguyện đi gặp cái lão nhân kia.
Sự thật chứng minh, trăm ngàn lần không cần rãnh rỗi không có việc gì làm đi trêu chọc một tên buồn tao nam (*), đặc biệt là một tên buồn tao nam thực lực cao hơn mình, nếu không hắn sẽ dùng vẻ mặt bình tĩnh, nhìn tưởng dường như không có việc gì đem ngươi chỉnh vô cùng thê thảm. Mỗ bề ngoài là manh muội tử nội tâm lại là Đại Thần – muội tử đáng thương chính là một cái ví dụ máu chảy đầm đìa chân thực sống động.
(*) Buồn tao là từ để chỉ những người trầm tĩnh ít nói, nhưng bên trong thì hoàn toàn trái ngược, tuy không dễ biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng trong một vài trường hợp lại làm ra chuyện vượt ngoài dự đoán của mọi người. Thường là thích im lặng chơi xỏ người khác.
Bất quá, lúc này cũng chỉ có sủng vật Cà Rốt mới biết được, bộ dáng hiện tại của chủ nhân nhà mình thật sự có điểm ngây thơ. Hai mắt to tròn đáng yêu đang không ngừng xoay tròn xoay tròn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, một giọt nước trong suốt khả nghi đang nằm ở trên khóe miệng nàng. Cà Rốt gãi gãi mặt mình, chủ nhân bộ dạng này rốt cuộc giống cái gì đây? Ngô… Đúng rồi, là manh sủng (sủng vật đáng yêu)! Sau vài giây ngơ ngác vì so sánh có phần khủng bố đó, Cà Rốt tự dày vò đỉnh đầu trụi lủi chỉ còn một cây lông mao của mình. Nó sao lại có thể hình dung chủ nhân như vậy đâu!
Ngự kiếm an an ổn ổn tiếp đất, kinh khởi một mảnh cát bụi tràn ngập. Thừa dịp nàng rốt cục im lặng , Hàn Ảnh Trọng phất phất tay liền giải trừ Định Thân Thuật, lúc này mới phát hiện nguyên lai người nào đó đã lấy một biểu tình khả ái mê hoặc lòng người hoa hoa lệ lệ hôn mê. Hàn Ảnh Trọng không nói gì, chỉ có một khoảng cách gần mà đã bị dọa thành như vậy sao. Nếu để Phong Luyến Vãn biết hắn trong lòng hư hư thực thực khinh bỉ nàng nhất định lập tức tỉnh lại thét chói tai “Ngươi chóc đầu xuống bay một trăm thước thử xem! Cái loại tư thế khiến huyết dịch nghịch đảo, trời đất quay cuồng này tuyệt đối rất “thống khoái”!”
Hắn khom người, nghiêng thân mình đồng dạng như đang xử lý hàng hóa đem nàng thả xuống, Cà Rốt ai oán liếc liếc mắt nhìn mỗ vị sư huynh ngược đãi tiểu sư muội “nhu nhược không nơi nương tựa”, nhanh chóng biến thành một cái đệm màu hồng mềm mại êm ái tiếp được Phong Luyến Vãn.
Hàn Ảnh Trọng lúc này mới nhìn đến căn phòng nhỏ của nàng. Bụi cỏ dài xanh mượt cùng cây cối thấp bé sinh trưởng gần vách núi đen, dãy đá màu xám không lớn không nhỏ hợp thành một cái đường mòn. Vài tảng nhỏ rải rác nằm trong bụi cỏ càng để lộ vẻ tự nhiên, hàng rào tre rời rạc vây chung quanh phòng nhỏ, chừa lại một chút đất trống, gian nhà tranh lợp cỏ không tính là bền chắc khiến người ta hoài nghi có phải hay không chỉ cần một trận gió thổi qua cũng sẽ đổ. Xuyên thấu qua hai phiến cửa sổ thậm chí không dán hồ giấy, có thể thấy được bên trong đơn sơ chỉ bày biện một chiếc giường, phòng trong sạch sẽ.
Ấn tượng đầu tiên: thật không hổ là nơi ở của tạp dịch. Không đợi hắn bắt đầu bội tinh thần phấn đấu trong gian khổ của Phong Luyến Vãn, một tiếng thét kinh hãi từ phía sau vang lên khiến hắn nhíu mày, khuôn mặt bình thường không dễ dàng biểu lộ cảm tình nay cũng thoáng đè nén chán ghét, chỉ vì chủ nhân của thanh âm kia chính là kẻ từng đem Hàn Vãn hai người làm hại thực thảm – Giản Tâm Ly.