Đêm đó, tu sĩ Huyền Tịch Tông bất kể là tò mò hay vì giúp vui tất cả đều kéo lên Kiếm Linh Phong, sau khi nhìn thấy thần thái sáng lạn anh tuấn phi phàm của Bách Lý Không Thành, nam đệ tử hâm mộ ghen tị, nữ đệ tử nhìn trộm si mê, thực sự là không thể dùng một từ “Náo nhiệt” để hình dung. Mà Bách Lý Không Thành bị người vây chặt ba vòng trong ba vòng ngoài ánh mắt ảm đạm, không khỏi xấu hổ , hắn tựa hồ biết vì sao Phong Luyến Vãn sau khi đột phá Trúc Cơ liền “Mai danh ẩn tích” . Vẫn nháo đến hừng đông, cuối cùng chúng đệ tử Kiếm Linh Phong cùng với Từ Trữ chân nhân rốt cuộc không thể nhịn được nữa hạ lệnh tiễn khách nhưng thật ra là đuổi người.
Hô —— thế giới rốt cục im lặng .
Bất quá, ở trên ngọn núi Kiếm Linh Phong tuyết trắng như mây, vẫn như cũ ồn ào náo nhiệt, chẳng qua luôn luôn líu ríu kêu to không ngừng chỉ có một người mà thôi.
“Người tuyết chết tiệt, mặt quan tài! Ta đã nói với ngươi ta chỉ là tới hái thuốc! Thả ta ra ngoài! Ta muốn kiện ngươi xâm phạm quyền tự do thân thể!”
Đúng vậy, vị đang giận không thể át hô to gọi nhỏ nhân sĩ này chính là người đã bỏ trốn mất dạng Phong Luyến Vãn.
Muốn nói sau khi thoát hiểm khỏi miệng hổ đã xảy ra chuyện gì, như vậy Phong Luyến Vãn đồng học tuyệt đối là vận khí kém đến cực đỉnh. Vốn đang may mắn Bách Lý Không Thành cái tên sát tinh kia sắp bị một đám tu sĩ làm phiền nên không tiếp tục đuổi theo, nàng rốt cuộc có thể thần không biết quỷ không hay trở lại Khí Linh Phong, kết quả vừa mới chạy đến giữa sườn núi đã bị bóng kiếm của người nào đó ngăn lại, lấy tội danh xâm nhập phi pháp Kiếm Linh Phong bắt nàng đem nhốt tại một băng động (*) sâu bên trong Tàng Tú.
(*) Chú ý, băng động này ý là chỉ một cái hố sâu. Tiểu Vãn bị Hàn sư huynh nhốt dưới huyệt động (hố sâu) bằng băng. Không phải động dài bên trong vách núi.
Sau khi hỏi một câu “Không biết sư muội đi vào Kiếm Linh Phong có việc gì sao?”, cái tên chết tiệt họ Hàn nào đó rất không có trách nhiệm của một “nhân viên chấp pháp” không biết đã chạy đến nơi đâu tu luyện, để nàng ở lại nơi hẻo lánh này hỗn độn trong gió. Tuy rằng dựa vào tu vi hiện tại của nàng muốn bỏ trốn cũng không có vấn đề gì, nhưng Hàn Ảnh Trọng tên kia không biết phát điên cái gì, lại đối với một “phàm nhân chưa đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng một” như nàng ở trong này thiết lập cấm chế, trừ phi hắn tự mình đánh vỡ cấm chế, nếu không người có tu vi thấp hơn hắn căn bản là không thoát ra được.
Phong Luyến Vãn quả thực muốn lật bàn mắng chửi người, mặt quan tài chết tiệt, giống như sư phụ ngươi ỷ vào cấp bậc cao khi dễ người khác! Ta đánh ngươi hay chọc giận gì ngươi, ngươi đây là giam cầm phi pháp! Cho dù nàng quả thật thần thần bí bí lẻn vào Kiếm Linh Phong trộm đạo, kia cũng nên đem nàng giao cho Từ Trữ chân nhân đi. Ách! Được rồi, tuy rằng nàng một chút cũng không muốn gặp Từ Trữ lão thái bà, nhưng hắn đem nàng nhốt tại nơi hắn tu luyện là có ý tứ gì a! Thật sự là mạc danh kỳ diệu! Không sợ nàng đông chết a! Được rồi, tuy rằng nàng tựa hồ không có cảm giác lạnh. Vốn do chuyện hắn vì nàng bị thương nên trong lòng còn cảm thấy áy náy, nhưng nhìn thấy người này lộ nguyên hình trở lại bộ dáng đáng ghét của hắn, trong tức khắc cảm động cùng áy náy tất cả đều hóa thành tro.
Kiếm Linh Phong mọi người đều giống nhau mặt mũi khiến cho người ta chán ghét… Oán niệm… Oán niệm…
“Chủ nhân…” Sủng vật Cà Rốt thật sự là chịu không nổi biểu tình khủng bố như hận không thể lột da rút gân chặt người nào đó ra thành trăm mảnh của chủ nhân nó, bất đắc dĩ lên tiếng dời đi lực chú ý của nàng :”Chủ nhân, hiện tại bảy loại nguyên tố linh dược đã thu thập đủ, có thể luyện chế nguyên tố tiên đan .”
Phong Luyến Vãn sau khi mặc niệm N lần “Thế giới tuyệt vời như thế, ta lại táo bạo như thế, như vậy không được không được”, mới thu liễm oán khí âm trầm toàn thân. Nhìn sang cửa động gần ngay trước mắt, giống như đang lầm bầm lầu bầu lại giống như đang hỏi Cà Rốt: “Ở trong này luyện, bị phát hiện làm sao bây giờ?”
“Hàn sư huynh đang chuyên tâm tu luyện, hẳn sẽ không chú ý tới .” Cà Rốt nói.
Sau đó nó liền gặp phải ánh mắt phi đao của chủ nhân vô lương tâm: “Không được gọi hắn là sư huynh!” Sủng vật, đặc biệt là loại sủng vật như Cà Rốt ngay cả chính mình là ai cũng không biết, nó xưng hô với người khác cũng xấp xỉ giống như nàng xưng hô với người khác. Cà Rốt kêu mặt quan tài là “Sư huynh”, chẳng phải tương đương nàng cũng phải gọi hắn là “Sư huynh” ?