Chương 17: Cuộc hẹn ở hồ bơi…“Tôi không ngờ cậu cũng thuộc Air Force (Lực lượng không quân)? Bao giờ cậu quay về căn cứ ban đầu?”
“Có thể nghỉ ngơi nửa tháng, hơn nữa phi cơ chiến đấu của tôi cũng cần sửa chữa. Nói lại thì, không nghĩ tới cậu lại gọi điện cho tôi, tôi chọc thủng giấc mơ đẹp của cậu, không phải cậu nên giống như mèo bị giẫm phải đuôi mà xù hết lông lên sao?” Thanh âm Leslie tựa như dòng nước suối chảy qua đá, tuy là lời nói mỉa mai, nhưng Levi nghe vào cũng rất thoải mái.
“Tôi đã qua tuổi xù lông rồi. Ngày mai có kế hoạch gì không? Ngủ?”
“Cậu nghĩ thứ tôi lái là “Thuần sắc thục nữ” sao? “Nguy cơ màu xanh” không tổn hại thần kinh như vậy, ngày mai tôi tính đi bơi.”
“Cùng đi?”
“Sao nào, muốn tôi cởi hết cho cậu xem, hảo hảo chứng minh tôi không phải nữ nhân?”
“Hiện tại nhiều nhất tôi cũng chỉ cảm thấy cậu là Thượng úy không quân, người lớn lên trông giống Vivian Okinawa thôi.”
“Cậu vượt qua dễ dàng như vậy hại tôi cảm thấy lấy chuyện cũ ra chọc cậu cũng vô ích rồi. Sáng mai thức dậy gặp ở bể bơi thành phố, ốc sên.” Nói xong liền ngắt điện thoại.
“Uy – đã bảo cậu đừng gọi tôi là ốc sên nữa mà! Nghe không hả? Nghe không!” Levi rống lên, đáng tiếc chỉ có tiếng tút tút kéo dài.
Cậu – Levi Vampell không làm ốc sên đã nhiều năm rồi!
Ngày hôm sau, Levi đến hồ bơi từ sớm, bơi qua lại vài vòng cũng không thấy Leslie. Bởi vì không phải ngày lễ, quân nhân được nghỉ trong khoảng thời gian này cũng không nhiều, hồ bơi chỉ có một vài người. Levi từ dưới nước ngoi lên, Leslie vẫn chưa tới.
“Không lẽ mình đến sai chỗ?” Levi ghé vào thành hồ ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn đồng hồ điện tử của hồ bơi, đã hơn mười một giờ.
“Bể bơi thành phố chỉ có một chỗ này a.” Levi lầu bầu, tuy rằng sau tiểu học, cậu chưa từng liên lạc với Leslie, nhưng có thể gặp lại bạn cũ ở thành phố này, Levi vẫn có chút mong đợi được trò chuyện với đối phương.
Ngay khi Levi chuẩn bị bò lên bờ định quay về kí túc xá ngủ, một thân ảnh thon dài chậm rãi đi tới từ phía bên kia bờ hồ.
Đường cong cơ thể đối phương rất đẹp, cơ bắp dẻo dai lại cân đối tao nhã, hắn đeo kính bơi, giữ người khác không thể nhìn thấy ánh mắt của hắn, đôi môi thanh nhã nhưng không mang theo ý cười khiến người khác không dám đến gần.
“Hey, ốc sên.”
“Hả? Leslie? Sao bây giờ cậu mới đến?” Levi có chút tức giận.
“Không phải tôi nói với cậu “sáng mai thức dậy” mới gặp sao?” Đôi môi Leslie chậm rãi dãn ra, nụ cười kia cười đến trêu người, “Nga – Để được gặp tôi mà cậu đã đến rất sớm đúng không?”
“Thiết – tôi chỉ cảm thấy buồn chán mà thôi.” Levi thừa nhận, khi nhìn thấy “đường cong” cơ thể của Leslie, toàn bộ giấc mơ tuổi thơ của cậu đều là ảo tưởng.
Leslie không nhanh không chậm leo xuống cầu thang, bơi đến cạnh Levi, “Nhìn thật nhận không ra vóc người thuở bé không đánh lại ai trước đây, hiện giờ xem ra cũng có vài khối cơ bắp nga?”
“Cậu cũng vậy thôi, Hello Kitty so với búp bê Barbie thôi.” Levi hừ hừ, “Làm nóng người chưa a? Lát có bị chuột rút tôi cũng không cứu đâu.”
“Thắng tôi rồi nói.” Leslie xinh đẹp xoay người, bọt nước bắn lên, bơi về bờ đối diện.
“A – cậu như vậy là chơi xấu!” Levi nhanh chóng đuổi theo.
Động tác bơi tuyệt đẹp của Leslie thu hút số ít khán giả trong hồ bơi, mà Levi dốc hết sức cũng chỉ có thể đuổi sát phía sau.
Khi bọn họ chạm vào bờ bên kia, Levi cơ hồ sức cùng lực kiệt, ghé vào bờ thở phì phò, Leslie buồn cười nhìn cậu.
“Tôi nói Levi, mới vậy đã hết hơi rồi?”
“Cậu nói hay quá, tôi đã bơi từ sáng tới trưa a.” Levi lên bờ, “Cậu từ từ bơi đi, tôi muốn đi ăn.”
Đi được hai bước, Leslie trong hồ cao giọng hỏi, “Levi, còn nhớ trước đây cậu đã nói, muốn ra biển bơi lội.”
“Ân hử?” Levi xoay người xoa thắt lưng, ánh nước hắt lên khuôn mặt ướŧ áŧ của Leslie tạo ra một loại phong thái mê người, “Ra biển bơi lội và biến cậu thành thiếu nữ là giấc mơ không thể thực hiện.”
“Không thể đánh đồng hai chuyện này được.” Leslie thuần thục chống tay nhảy lên bờ, cùng Levi đối mặt, “Tôi là nam, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi. Nhưng ra biển bơi lội, chỉ cần cậu có quyết tâm đuổi kẻ xâm lược ra khỏi hệ thái dương, thì có thể thực hiện.”
“Tôi chưa bao giờ tin người hùng có thể một mình chống mafia thực sự tồn tại.” Levi nhún vại, “Mặt khác, chào mừng cậu đến với căn cứ K11, nơi này có rất nhiều nữ quân nhân xinh đẹp, tuy là diện mạo các nàng so ra kém xa cậu.”
Tắm vòi sen trong phòng thay đồ, để mặc dòng nước chảy dọc hai má, Levi cúi đầu cười, cảm thấy trước đây bản thân ngốc đến đáng yêu.
Đó là năm lớp năm bậc tiểu học, cậu trốn học, khom lưng đi men theo bức tường để chuồn khỏi trường học, khi đi ngang qua một cánh cửa sổ, cậu lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái tóc vàng dài vén ra sau tai.
Một khắc ấy tim cậu đã đập rất nhanh, mà đến bây giờ mỗi khi hồi tưởng lại, Levi đều cảm thấy thật hoang đường.
Đối với Levi mà nói, trường học chính là nhà giam, nơi dùng quy củ để ràng buộc mọi thứ, còn cô gái kia lại là gam màu duy nhất sáng lên giữa nhà giam này.
Cậu thích mỗi khi giờ học kết thúc liền chạy đến lớp học của nàng để gặp nàng, thích mang cơm trưa và đồ ăn vặt mà cậu để dành đưa đến trước mặt nàng, mặc dù nàng chưa từng để ý đến. Thậm chí cậu còn ngây ngốc viết một bức thư tình cho nàng, mà đối phương chỉ cau mày khinh thường nói, “Chữ của cậu thật khó coi.”
Nàng không chỉ nói với cậu một lần rằng: “Cậu đừng tiếp tục theo đuôi tôi, cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, vì tôi là con trai, không thích bị một tên con trai khác theo đuổi.”
Levi không tin nàng, trên đời này có đứa con trai nào có thể có mái tóc vàng xinh đẹp như vậy, có thể có ánh mắt xinh đẹp như thế, mà ngay cả bộ dáng tức giận cũng dễ nhìn đến vậy? Cậu thà cứ nghĩ rằng: Đơn giản vì cô bé kia không thích mình.
Mãi cho đến một ngày, cậu không nhịn được khen ngợi, “Lacey, tóc cậu thật đẹp.”
Lông mày đối phương nhíu lại thật chặt, “Tôi không cần đồ ốc sên cậu khen ngợi!”
Ngày hôm sau, nàng liền cắt tóc ngắn, còn đặc biệt mặc quần áo nam sinh đến trường, mục đích của tất cả việc này dường như là muốn thuyết phục Levi tin “Tôi là nam sinh.”
Levi cảm thấy rất khó chịu, sao lại phải cắt đi mái tóc đẹp như vậy? Màu sắc kia giống như ánh nắng mặt trời, so với ánh trăng trên cao lại càng tao nhã hơn.
“Hắc, Thiếu úy Vampell, bia và mực chiên của cậu,” Thanh âm của bartender đánh gãy mạch suy nghĩ của Levi, kéo cậu ra khỏi ký ức, trở về với thực tại. Rời khỏi bể bơi, Levi đi đến quán bar cậu vẫn thường tới, ngồi xuống quầy bar liền ngốc lăng, nếu không phải bartender đã sớm hiểu rõ sở thích của cậu, nói không chừng Levi cứ thế ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt bàn trống trơn đến thiên trường địa cửu.
“Thì ra cậu ta đã sớm nhắc nhở, là do mình không tin.” Levi buồn cười thở dài một hơi, cầm ly bia uống một ngụm lớn.
Cậu cũng không uống nhiều lắm, chuyện mối tính đầu là nam sinh chưa đả kích cậu đến nỗi muốn uống tới say mèm.
Khi cậu đang thanh toán hóa đơn, loa lại vang lên thông báo khẩn cấp.
“Mời phi công sở hữu phi cơ chiến đấu chuẩn bị xuất chiến! Mời phi công sở hữu phi cơ chiến đấu chuẩn bị xuất chiến!”
Levi còn trong thời gian nghỉ ngơi, cậu không thừa nhận mình nằm trong hàng ngũ “sở hữu”, ngay khi cậu quyết định tiếp tục thảnh thơi được hai giây, cậu nghe được số hiệu phi cơ chiến đấu của Leslie.
Sao lại thế này? Leslie cũng không thuộc phân công của căn cứ K11, vì cái gì phi cơ chiến đấu của hắn lại nằm trong danh sách chuẩn bị xuất chiến?
Levi nhanh chóng thanh toán, rồi trở về căn cứ. Đi trên đường băng, nhìn kỹ sư máy móc và kỹ sư trang thiết bị đều đang bận rộn, Leslie đang mở cửa khoang thuyền, ngồi vào trong phi cơ chiến đấu của hắn.
“Leslie – “ Levi bước nhanh tiến lên, bị kỹ sư trang thiết bị ngăn lại.
“Xin lỗi Thiếu úy Vampell, phi cơ chiến đấu của Leslie đang khởi động, ngài không thể đi qua.”
“Không biết xảy ra chuyện gì, tôi bị điều đến K11 rồi.” Leslie giơ ngón cái quay xuống dưới, đối Levi làm cái thủ thế khinh thường rồi đóng cửa khoang thuyền lại.
Hành động khẩn cấp như này chưa từng xảy ra, Levi nhìn kỹ sư trang thiết bị, “Hiện tại là tình huống gì? Ngay cả người đang nghỉ ngơi cũng phải đi tác chiến?”
“Cậu biết giữa K11 và thành phố St. Louis có một quặng kim loại quý hiếm, chúng ta và St. Louis luôn bí mật khai thác ở đó, hết thảy đều được tiến hành trong bí mật. Không biết sao kẻ xâm lược lại phát hiện ra chỗ này, phái hơn mười phi thuyền đến tranh đoạt tài nguyên!”
“Mẹ nó – Có thể vũ trụ không phải của chúng ta, nhưng địa cầu là của chúng ta! Đám ngoại tinh heo kia thật không biết chừng mực!” Levi xoay người bước nhanh đi.
“Thiếu úy, cậu muốn đi lái “Thuần sắc thục nữ” sao?”
“Nói thừa!” Nếu hiện tại số lượng địch nhân chỉ có hơn mười chiếc, theo thời gian kéo dài, vì để tranh đoạt tài nguyên, cũng không lạ khi họ sẽ phái gấp đôi số lượng phi thuyền đến, tới lúc đó nhất định sẽ lâm vào khổ chiến. Nếu như nói, bình thường xuất chiến bên ta bị tổn thất một phần ba phi cơ chiến đấu, lúc này đây chỉ sợ còn có thể cao hơn.
Khi Levi đi tới trước mặt “Thuần sắc thục nữ”, Claude đang kiểm tra số liệu.
“Vì sao chiến sự quan trọng như vậy, anh cũng không dự định cho tôi xuất chiến?” Levi vươn tay đoạt đi máy tính bảng trong tay Claude.
“Cậu ngày càng không lễ phép đối với tôi.” Claude nhìn Levi, “Cái gì khiến cậu xúc động đến vậy? Cậu vẫn luôn không chú ý đến những thông báo khẩn cấp này.”
“Tôi là phi công của phi cơ chiến đấu. Tương lai của địa cầu và vận mệnh của nhân loại không liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn ra ngoài nghênh chiến. Tôi không muốn làm một con búp bê bị người bảo hộ.” Ví dụ này của Levi khiến Claude nhíu mày.
“Tôi chưa từng xem cậu là một con búp bê. Tôi chỉ hi vọng cậu hiểu rằng, “Thuần sắc thục nữ” vẫn là một phi cơ chiến đấu kiểu mới, mọi phương diện đều chưa ổn định, tất cả số liệu đều được lập trình dựa theo tính toán của chúng tôi chứ không phải từ thực chiến…”
Levi nhìn ánh mắt Claude, giờ mới phát giác vẻ mệt mỏi trên mặt anh. Khi cho phép Levi nghỉ ngơi, Claude lại muốn dùng số liệu trong một lần thực chiến duy nhất kia để điều chỉnh “Thuần sắc thục nữ”, có thể mấy ngày nay anh đều không ngủ.
“Thực xin lỗi.” Levi không phải kiểu người có thể dễ dàng nói lời xin lỗi, ““Thuần sắc thục nữ” là đặc biệt, chỉ khi nó ở trạng thái tốt nhất mới có thể…”
“Levi, tôi nghĩ cậu sai rồi.”
“Hả?”