Chương 24
Từ lúc đó về sau dọc theo đường đi, Tập Ngọc không còn nói một chữ. Lưu Vân thấy nàng rầu rĩ không vui, liền cũng trầm mặc theo , Niệm Hương sắc mặt khó hiểu, không biết đang suy nghĩ gì, Đoan Mộc vốn là một người trầm mặc, lại sẽ không nói, trong lúc nhất thời trong xe ngựa không khí rất nặng nề.
Thật lâu sau, Hàn Dự Trần rốt cục nhẹ nhàng nói:
“Tư Mã cô nương, về sau ngươi làm việc chi bằng cẩn thận chút. Trên giang hồ người tài ba dị sĩ phần đông, ngươi nếu luôn lỗ mãng, khó bảo toàn không có một ngày gặp bất trắc.”
Tập Ngọc sợ run sau một lúc lâu, bỗng nhiên thấp giọng nói:
“Ngươi. . . . . . Biết đến sự tình không ít. Nói cho ta biết, Ngọc phong cùng sư phụ ta là có chuyện gì?”
Tuyền Dung Hương người kia, nói riêng đã làm nàng hoảng sợ, cũng làm cho nàng sinh ra nghi hoặc. Nàng chưa từng có nghĩ tới sư phụ của mình là người như thế nào, đối với hắn qua lại cũng một chút cũng không biết, có lẽ nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra, sư phụ sẽ cùng Ngọc phong có liên hệ gì. Tô Cán Hương, Đỗ Vân Sanh. . . . . . Rốt cuộc là ai?
Hàn Dự Trần do dự một chút, mới nói:
“Ta cũng không rõ, nhưng là Tô Cán Hương. . . . . . Đó là người mẹ đã mất của Niệm Hương, Tuyền gia tổng cộng có Tam tỷ đệ, mỗi người tên đều có một chữ Hương, có thể thấy được Tuyền lão cung chủ sủng ái thê tử của mình cỡ nào. Mẫu thân Niệm Hương sinh hạ hắn, hai năm sau bởi vì thân thể suy yếu qua đời. . . . . . Nhưng, ta còn nghe được. . . . . . Nghe nói nàng bị người ép chết, người nọ cưỡng bức bất thành, đả thương nàng. Tô Cán Hương chết đi, đến nay Tuyền lão cung chủ cũng không có nói gì, Tam tỷ đệ Niệm Hương kỳ thật cũng không rõ ràng. Hôm nay Dung Hương tiểu thư nói này, ta cũng vậy lần đầu tiên nghe nói. . . . . .”
Hắn dừng một chút, lại nói:
“Đỗ Vân Sanh là Tứ Xuyên Thương Hải phái tông sư, năm đó Thương Hải phái hình chưởng môn nhân thu vô số đệ tử, cuối cùng thành tài chỉ có bốn, nàng với người đó là sư huynh muội. Nghe nói nàng từ trước đến nay mạnh mẽ xinh đẹp, khiên chưởng môn nhân vui mừng. Nhưng mười chín tuổi năm ấy nàng bỗng nhiên tính tình đại biến, cự tuyệt vô số người cầu hôn, thậm chí cắt nửa bộ tóc tuyên bố nếu lại ép nàng lập gia đình nàng liền xuất gia làm ni cô. Từ nay về sau không còn người dám ép nàng, Đỗ Vân Sanh năm nay đã bốn mươi, cả đời không lấy chồng, là Thương Hải phái tọa tả đường thủ tông sư.”
Tập Ngọc không nói gì, Lưu Vân nghiền ngẫm nửa ngày, mới sợ hãi nói:
“Này. . . . . . Nghe qua hình như là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. . . . . . Đỗ Vân Sanh chung tình cho Hồ Dương, Hồ Dương lại chung tình Tô Cán Hương? A, tập ngọc, ngươi đừng tức giận ! Ta chỉ là nói lung tung!”
Nàng thấy Tập Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn mình, không khỏi nhanh biện bạch.
Tập Ngọc lắc lắc đầu, nàng nhẹ nhàng nói:
“Kỳ thật, ta cũng nghĩ như vậy. Ta ba tuổi đi theo sư phụ luyện võ, hắn cơ hồ cũng không cùng ta nói chuyện, chính là đem chiêu thức luyện hai lần, rồi để ta tự luyện, đến nỗi hiện tại quyền pháp của ta loạn thất bát tao. . . . . . Chuyện hắn thường làm nhất chính là ngồi ở hành lang dài ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì. Sinh nhật mười lăm tuổi của ta, hắn tặng ta đoản kiếm, nói với ta rất nhiều. Hắn nói, người cả đời này, có thể gϊếŧ rất nhiều người, nhưng không được có người yêu. Ngươi thà rằng gϊếŧ người, lại bị kẻ thù một đao gϊếŧ, cũng tốt hơn bị người ở trong lòng chặt lên trăm triệu đao, lại chết không xong. Ta thực ngu dốt, không thể hiểu được hắn nói cho ta những thứ đó để làm gì. Nhưng , khi ta mang theo Niệm Hương kiên quyết rời nhà đi, chưa bao giờ nghĩ sư phụ ta lại cản lại ta, muốn ta về sau không hối hận. Ta nghĩ, hắn ước chừng vốn là hi vọng ta cả đời đều không có người yêu, cho nên tình nguyện cản quấy ta. Ta lại làm cho hắn thất vọng rồi.”
Nàng nhịn không được nâng tay đi vuốt ve tóc Niệm Hương, trong mắt yêu thương hơn người:
“Ta suy nghĩ, cho dù thật sự bị người ở trong lòng chặt lên trăm triệu đao, ta cũng vậy không cần. . . . . .”
Cùng hắn cùng một chỗ, thật sự làm ngưởi ta run rẩy mà hạnh phúc , trong nháy mắt vui sướиɠ đó, đủ để ngăn cản sự đau nhức của lưỡi đao cắm vào da thịt người.
Hàn dự bụi thấy nàng như thế, biết rõ mình rốt cuộc khuyên nàng thê nào cũng không xong. Ánh mắt của nàng, cùng ba năm trước đây giống như của Tuyền Dung Hương, ôn nhu, sáng ngời, cứng cỏi. Yêu một người, rốt cuộc là như thế nào? Hắn có lẽ vĩnh viễn cũng tìm không thấy đáp án, trơ mắt nhìn bọn họ yêu, cười, nước mắt , tuyệt vọng , tìm không thấy một chút lý trí.
Hắn thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Lại nói đông đi xuân tới, mắt thấy đã là ba tháng rồi, Đoan Mộc một đường du sơn ngoạn thủy, đi rồi một tháng tới biên Liên Sơn. Ngày hôm đó lập xuân, xe ngựa chạy chầm chậm, rốt cục đi vào Tế Nam. Đây là một thành nhỏ, tựa hồ an bình ôn hòa, trên đường người đi đường đều không chút hoang mang, Ngọc Đái tự nhiên cũng rong ngựa chạy chầm chậm, một bên đánh giá chung quanh, lớn tiếng nói:
“Công tử! Bây giờ trời còn sớm, chúng ta đến khách điếm tìm nơi ngủ trọ rồi du ngoạn một phen?”
” Đại hội tỷ thý Thái Sơn sắp bắt đầu, ngưởi đến hội càng ngày càng nhiều, để tránh kín người hết chỗ, chúng ta hay là tìm trước khách, hết thảy nói sau.”
Hàn Dự Trần không đợi Đoan Mộc lên tiếng, mở miệng trước, quay đầu hướng Đoan Mộc cười nói:
“Muốn ở Tế Nam tìm nơi ngủ trọ, là đến thành nam Bảo Đức khách điếm Đoan Mộc huynh, đó là khách điếm của thế gia nhà huynh?”
Đoan Mộc Dung Tuệ lãnh đạm nói :
“Đều là gia mẫu lo liệu, ta rất ít hỏi đến.”
Ngọc Đái quay đầu ngựa, hướng thành nam chạy tới, không đến nửa canh giờ, đã thấy trước mắt sáng loáng, góc đường nơi đó thật rộng lớn, phủ kín màu xanh mài nước, để ý không nhiễm một hạt bụi, một cái nhà tứ giác cao, như Phượng Hoàng giương cánh. Khách điếm đứng sững ở trước mắt, rất khí phái. Khách điếm trước cửa xa mã lạc dịch không ít, chỉ nhìn qua, cũng không ít giang hồ nhân sĩ.
Ở cửa vài tiểu nhị đang đón tiếp, vừa thấy xe ngựa liền chạy nhanh lại, lập tức chuẩn bị mười hai vạn phần ân cần, dẫn ngựa, mở cửa, nhộn nhịp một đoàn. Đoan Mộc Dung Tuệ xuống xe trước, hỏi:
“Cao chưởng quỹ sao rồi?”
Tiểu nhị chạy nhanh bồi cười nói:
“Tam công tử quay về, Cao chưởng quỹ lão nhân gia gần đây không thoải mái, nghe nói là kiết lỵ, bây giờ là con trai Cao chưởng quỹ tạm thời thế thân.”
Đoan Mộc thở một tiếng, cất bước hướng đại sảnh khách điếm đi đến, ai ngờ lại nghe quầy nơi đó một người kêu lên:
“Không có tiền còn nghĩ đến vào Bảo Đức nghỉ trọ? ! Mau mau! Đi ra ngoài đi ra ngoài! Các ngươi nói Bảo Đức khách điếm là loại người nào cũng có thể vào sao? Đi mau đi mau! Bằng không cẩn thận ta không khách khí!”
Mọi người đều trông qua, đã thấy sau quầy một nam tử áo xám đang đứng, dáng người cao gầy, một đôi mắt nhỏ khí thế kiêu ngạo trừng mắt trước hai người, hắn còn cao giọng nói:
“Sớm nói qua , xem các ngươi bộ dạng vô cùng bẩn, ở được nơi thượng khách này? Các ngươi trở ra đi, ta còn sợ các ngươi làm dơ phòng! Thái Sơn luận võ đại hội sắp bắt đầu, chúng ta cấp cho chư vị đại hiệp hết khách phòng rồi. Đi đi! Đi nhà khác đi!”
Trước quầy hai người đang đứng, một cao một thấp, trên quần áo đều bám đầy bụi, dường như đi đường xa, trên mặt trên tóc đều bám bụi. Người óc dáng thấp bỗng nhiên lấy ra một thỏi hoàng kim, nói nhỏ:
“Nói đến nói đi, ngươi bất quá trông mặt mà bắt hình dong thôi. Nếu ta hai người quần áo hoa lệ, ngươi cũng sẽ không vô nghĩa như vậy. Đây, hai lượng hoàng kim, cũng đủ thuê một phòng khách của các ngươi?”
Người này thanh âm thanh lệ uyển chuyển, lại là nữ tử, chính vì trên mặt đều bám đen bụi, nhìn không ra dung mạo. Bên người nàng người thanh niên cao kéo nàng tay áo, thấp giọng nói:
“Tỷ! Thôi đi ! Người ở đây cao ngạo vô cùng! Chúng ta đi nhà khác đi! Tội gì tiêu tiền uổng phí!”
Người kia không buông, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh,
“Chưởng quầy, ngươi đúng không có mắt nhìn người. Bất quá trông mặt mà bắt hình dong thôi! Hừ, hai lượng hoàng kim, hẳn là mấy ngày liền có thể ở phòng khách? Nếu chúng ta quần áo ngăn nắp, chỉ sợ ngươi tất nhiên đổi thái độ. Hôm nay, ta muốn ở lại đây, ngươi xem làm thế nào chứ!”
Chưởng quẩy nhìn nàng lấy khối hoàng kim, vốn đã tức, giờ phút này lại bị nàng vừa nói như vậy, lại không khỏi điên người, lạnh lùng nói:
“Đi! Đi! Ngươi nói nơi này là chỗ nào mà ngươi có thể ở? Nơi này là khách điếm Đoan Mộc thế gia! Đoan Mộc thế gia! Ngươi biết không? Chúng ta bằng lỗ mũi cũng có thể thổi bay ngươi! Không đi, ta gọi người đến đuổi!”
Nói xong hắn dùng lực đẩy một phen tiểu cô nương, nàng không ngờ được người này nói động thủ liền động thủ, lúc này đứng không vững lùi về sau mấy bước. Nàng chợt thấy trên vai bị người nhẹ nhàng đỡ, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một khuôn mặt thanh niên tuấn tú đối nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, nàng ngẩn ngơ, nhanh tránh ra, sửa sang tóc, cũng lịch sự nhìn hắn thở dài nói lời cảm tạ:
“Đa tạ công tử viện thủ.”
Hàn Dự Trần thấy nàng rõ ràng người mệt mỏi, lại còn muốn duy trì lễ độ, rất có điểm ý tứ toan nho, không khỏi nở nụ cười, ôn nhu nói:
“Cô nương không có việc gì là tốt rồi.”
Hắn nhìn nhìn sắc mặt không tốt của Đoan Mộc, nói:
“Đoan Mộc huynh, ta đã thấy được thế lực Đoan Mộc thế gia.”
Đoan Mộc đi lên trước, nhẹ nhàng ném mười hai hoàng kim, lạnh nhạt nói:
” Đây là phí ăn ở của tỷ đệ họ. Ngươi tên là Cao Đại có phải không? Hiện tại ngươi có thể đi rồi, tiền lương ta sẽ nhường trưởng phòng tính hảo, một phần không ít cho ngươi. Ta không hy vọng lại thấy ngươi ở Tế Nam. Rõ chưa?”
Cao Đại không nghĩ Tam công tử đến đây, sớm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, giờ phút này nghe hắn nói như thế, làm sao còn dám cầu xin tha thứ, chỉ xám xịt dập đầu, đứng lên xoay người rời đi, đầu cũng không dám ngẩng.
Đoan Mộc dung tuệ đi đến trước mặt tỷ đệ kia, nói nhỏ:
“Quấy nhiễu hai vị khách nhân, là tại hạ sơ sẩy. Thỉnh hai vị đi lên phòng chữ Thiên nghỉ ngơi, xin nhận, phí dụng giống nhau để ta trả.”
Thiếu niên kia không khỏi vui mừng lộ rõ trên nét mặt, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, yên lặng nhìn Đoan Mộc Dung Tuệ, nhỏ giọng nói:
“Tỷ! Tỷ! Ngươi xem! Hắn là Đoan Mộc Dung Tuệ! Hắn và chúng ta nói chuyện nha! Ta không phải đang nằm mơ?”
Hàn Dự Trần thấy thiếu niên này chân chất đáng yêu, không khỏi cười ra tiếng, nhưng không ngờ tiểu kiều nữ lại nói:
” Như thế nào được? Tìm nơi ngủ trọ là tìm nơi ngủ trọ, nhận là nhận, hai việc khác nhau. Công tử thỉnh đem tiền thu hồi, cái gọi là quân tử chi giao đạm như nước, tâm ngài chúng tôi xin lĩnh.”
Nàng nói rõ từng chữ, đứng đắn hơn nữa còn thật sự nhất phái toan nho phong phạm. Xem tuổi nàng, hẳn là cũng bất quá mười bảy mười tám, cư nhiên nữ tử mềm mại thiện chân không có, lại lão khí hoành thu giống như nho sinh. Người như vậy, ngay cả Đoan Mộc Dung Tuệ cũng không biết như thế nào cho phải, trơ mắt nhìn nàng quay đầu nói:
“Lê Vi, lấy mười hai hoàng kim, chúng ta trước thanh toán tiền thuê nhà. Phòng chữ Thiên .”
Nàng giống như già dặn trước tuổi nhưng vừa nói lại làm cho người ta cảm thấy nàng là một tiểu nha đầu. Hàn Dự Trần nhịn không được bật cười.
Cô gái kia thanh toán tiền thuê nhà, nhìn Đoan Mộc bọn họ vái chào, nói:
“Ta gọi là Lê Cảnh, đây là em Lê Vi. Nghe về Đoan Mộc Tam công tử đại danh đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống bình thường. Tất cả mọi người đều hành tẩu giang hồ, ngày sau mong rằng chiếu ứng nhiều hơn. Ta hành lễ trước.”
Nàng vừa nói vừa đỏ mặt tựa tim nhảy loạn xạ. Đoan Mộc Dung Tuệ dở khóc dở cười, chắp tay:
“Lê cô nương, tại hạ còn có chuyện quan trọng, cáo từ.”
Mấy người bọn họ nín cười tưởng đến nội thương, vội vã trốn lên lầu, mơ hồ còn nghe Lê Vi ở dưới nhỏ giọng nói xong:
“Hắn thật sự chính là Đoan Mộc Dung Tuệ nha! Thật là lợi hại! Đi sau ai cũng đẹp đẽ hết! Tỷ, đây không phải chính cha thường xuyên nói đại nhân vật không giống người thường?”
Lưu vân cơ hồ cười đau sốc hông, dựa vào người Tập Ngọc kêu đau bụng, một mặt lại nói:
“Thật sự là tuyệt! Nguyên trên đời lại có toan nho như vậy! Hôm nay để cho ta mở rộng tầm mắt!”
Hàn Dự Trần cũng cười một hồi, mới nói:
“Nghe khẩu âm bọn họ, hẳn là từ Hồ Nam tới. Hồ Nam Nhạc Dương có một song đao Lê gia, chủ nhân Lê Thần Nhân nửa đường vứt bỏ võ theo văn, về sau lại hối hận, cũng là nho sinh nhân vật. Nói vậy tỷ đệ đây chính là nhi tử song đao Lê Thần Nhân.”
Tập Ngọc cũng không thể che hết miệng mỉm cười, nói nhỏ:
“Bọn họ cũng là đến Thái Sơn xem cuộc chiến luận võ đại hội sao?”
“Tất nhiên như thế. Năm nay luận võ đại hội, tất cả mọi người xem trọng Thẩm Tiểu Giác. Tục ngữ nói anh hùng xuất thiếu niên, trên giang hồ mọi người chờ xem Thái Sơn bổn tông đoạt lại vị trí chưởng môn nhân. Nói như thế, càng thêm náo nhiệt.”
Hàn Dự Trần nói xong, đẩy cửa sổ, ánh mặt trời nhất thời đổ bóng vào, trong phòng ánh lên như ngọc.
“Thời tiết tốt như vậy, không bằng đi ra ngoài du ngoạn. Hai ngày này nghe nói có hội chùa, không bằng đi xem?”
Hắn nhìn Tập Ngọc, ôn nhu hỏi.
Tập Ngọc còn chưa có trả lời, một bên Niệm Hương sớm tính trẻ con kêu lên:
“Tốt tốt! Tập Ngọc, cùng đi được không?”
Tập ngọc đành phải gật đầu:
“Được rồi, nhưng Niệm Hương ngươi lần này không được chạy loạn, nhất định phải đi theo ta. Rõ chưa?”
Lần trước buổi tối đi chơi hội chùa, kết quả Niệm Hương không biết chạy tới chỗ nào chơi, hại nàng tìm hơn nửa đêm, kết quả lúc tìm được người, hắn còn vẻ mặt thiên chân ăn hạt thông đường xem hoa đăng, tuyệt không gấp gáp.
Niệm Hương cười dài nói:
“Nhất định nhất định! Ta thích Tập ngọc, cho nên nhất định sẽ đi theo ngươi!”
Tập Ngọc nhất thời mặt đỏ lên, cũng không dám xem bên cạnh vẻ mặt bọn họ bên cạnh, nhỏ giọng nói:
“Niệm Hương! Ngươi lại nói bậy rồi! Câm miệng cho ta!”
Niệm hương trợn tròn cặp mắt, ngạc nhiên nói:
“Ta nói sai sao? Nhưng ta ngày hôm qua còn nghe thấy Đoan Mộc huynh cùng Lưu Vân nói như vậy! Hắn nói hắn là bởi vì thích nàng, cho nên mới đi theo nàng. . . . . .”
Hắn lời còn chưa nói hết, đã bị Tập Ngọc mặt xanh mét che miệng lại. Hắn nhìn vẻ mặt đỏ như mông khỉ của Lưu Vân, nhìn lại thần sắc xấu hổ của Đoan Mộc Dung Tuệ, lại nhìn xem vẻ mặt liều mạng nín cười của Hàn Dự Trần, cuối cùng nhìn lại sắc mặt xanh mét của Tập Ngọc.
Hắn thủy chung không hiểu, mình rốt cuộc nói sai cái gì. Thật là kỳ quái, không phải sao?